Say Mộng Giang Sơn

Chương 508: Say nằm gối mỹ nhân



Huân Kỳ ngoảnh cổ, hai tay đưa ra sau lưng nói:
- Không có! Lão hán ta đây đến một đồng cũng không có! Nếu như hắn có bản lĩnh thì cứ việc lấy đầu của lão!

La Thư Đạo vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu chất nào dám bắt người lớn tuổi như người phải giao tiền bạc ra chứ, những lễ vật này tiểu chất đã thay người đem cho rồi, tiểu chất chỉ mong người lớn tuổi như người đừng chọc giận tiểu chất nữa, tiểu chất mời người đến đây cũng là vạn bất đắc dĩ. Ngoài ra, lúc đi về gặp phải vị khâm sai, cũng xin người nói chuyện phải khách khí một chút!

Huân Kỳ trừng mắt nhìn hắn không thèm nói gì, La Thư Đạo vái lạy mà nói:
- Ông lão à, tiểu chất cầu xin người đó, xin người cứ đi mà xem những lão huynh đệ đã chết đi của người, phía trên ngôi mộ đã mất hơn nhiều năm qua của cha tiểu chất, hãy giúp tiểu chất chuyện này, chức đô đốc này của tiểu chất cũng không dễ dàng chút nào cả!

- Ngươi…xem chút tiền đồ của nhà ngươi này!

Huân Kỳ thích nghe những lời ngọt ngào chứ không thích bị lớn tiếng, nghe La Thư Đạo nói những lời như thế, cũng không tiếp tục nổi nóng nữa, lão thở dài nói:
- Lão hán không so đo với nhà ngươi, ngươi nói đi, khi nào mới chịu thả lão trở về? Ở chỗ của nhà ngươi toàn mùi hôi công sự, lão hán không quen.

La Thư Đạo cười nói:
- Nhìn cách mà người nói, lão muốn đi thì cứ việc đi, tiểu chất còn dám ngăn cản người nữa sao?

- Được!

Huân Kỳ quay đầu lại hô:
- Con gái, gọi Trần thúc của con lên đây, chúng ta đi nào.

La Thư Đạo khẩn trương ngăn y lại nói:
- Đừng đừng đừng, ông lão ơi, thế nào thì người cũng có thể mời Hoàng ngự sử dùng bữa cơm nữa cơ chứ, kính người ly rượu rồi hãy đi.

Huân Kỳ dậm chân, ngửa mặt lên trời thở dài nói:
- Ồ! Nếu như lão tử của nhà ngươi vẫn còn sống, cũng phải bị ngươi chọc cho tức chết, đường đường là một đại đô đốc, lại không có khí phách, bị một tên Ngự sử chó má lăng mạ thành ra thế này đây! Hại lão hán cũng bị một phen bẽ mặt như ngươi!

Huân Kỳ rảo bước đi, bước ra ngoài hai bước thì chẳng thấy La Thư Đức bước theo cùng, liền nổi giận đùng đùng mà nói:
- Đứng đó để làm gì? Đi thôi chứ!

La Thư Đức thắc mắc nói:
- Đi lên đâu đây?

Huân Kỳ gào lên nói:
- Dĩ nhiên là đi gặp cái tên của nợ khốn kiếp Ngự sử chó chết nào đó đi ăn cơm!

La Thư Đức vừa cười vừa bảo:
- Vẫn còn chưa tới giờ dùng bữa mà, lão cứ nghỉ ngơi chốc lát đã đi, nguôi cơn tức giận, đợi tới khi tiệc rượu chuẩn bị xong xuôi, Tiểu chất sẽ đến mời lão đi.

Huân Kỳ lại nổi giận đùng đùng mà quay trở về, khi đi đến bên cạnh La Thư Đạo, chẳng thèm nể nang gì mà phán cho một câu:
- Ngươi phải nhớ đó, lần này là lão hán nhìn vào những biểu hiện của nhà ngươi mới bằng lòng nuốt cơn tức giận này xuống đó.

La Thư Đạo luôn giọng nói ngay:
- Phải phải phải, sự dìu dắt của lão hán giành cho vãn bối sẽ ghi nhớ, tiểu chất xin ghi khắc ở trong tim…

La Thư Đức nói một câu mà cúi lạy sát đất, lúc ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy cái mông của Huân Kỳ đã biến mất bên trong cửa, sau đó “phanh” một tiếng, đại môn được đóng lại.

Trên gương mặt của La Thư Đạo vẫn nở một nụ cười, thế nhưng nụ cười ấy dần dần thấm thía trở thành một nỗi chua xót:
- Hoàng ngự sử nói đồng ý thả người là vì nể mặt ta; tộc trưởng Huân Kỳ cũng nói hắn vì nể mặt ta mới bằng lòng quay trở về, La mỗ ta đây…vẫn quả là rất có thể diện…

Trời đã sắp về khuya, những người của Trần gia đều được thả về cả rồi, La đô đốc đích thân đi cùng, đưa bọn họ trở về.

Tộc trưởng Huân Kỳ hiếm khi nào thấy lão không banh họng ra mắng nhiếc kẻ khác, vừa về đến Trần gia lão liền quay trở về hậu viên một cách âm thầm. Tuy rằng lão chỉ bị La Thư Đạo “mời đến” phủ đô đốc uống xong một bữa rượu là về ngay, nhưng khi lão nghĩ lại thì xem ra lão đã mắt hết cả thể diện rồi.

Thay vào đó không phải là địa bàn của lão, muốn ra vẻ thị uy thì cũng phải có mức độ, còn cái tên Hoàng ngự sử đó, tuy chỉ là một tên ngự sử, nếu như lão muốn giết thì cũng dễ như việc giết gà vậy, nhưng phía sau Hoàng ngự sử có triều đình hậu thuẫn, lão không thể không kiêng nể 3 phần.

Vợ chồng Trần Đại Vũ thì cứ như một đôi sống sót sau kiếp tai ương vậy, kết được một thân gia giỏi giang như vậy Trần gia rất ưa là may mắn, nếu không lần này bọn họ có chạy lên trời cũng không khỏi nắng rồi. Về đến Trần gia, xé đi các mảnh giấy niêm phong ở trên cửa, những bà vợ lớn của Trần Đại Vũ đều đến chỗ của lão tộc trưởng Huân Kỳ cả rồi.

La Thư Đạo ở trong Trần gia chẳng được ai để ý tới cả, trong lòng cảm thấy rất ngại, y đi dạo qua dạo lại trước mặt của Huân Kỳ, lại nói lời xin lỗi, rồi ngượng ngùng mà rời khỏi. Những người của Trần gia và người của Huân Kỳ đều ngồi trong phòng của Huân Kỳ mà lớn tiếng mắng chửi Hoàng ngự sử, chẳng ai để ý rằng tiểu Tuyết Liên đã tự mình bỏ đi một cách không vui.

- Tuyết Liên tiểu thư!

Tuyết Liên ngồi một mình ở một góc sân, kéo váy lên tới trên đầu gối, đang bứt bứt lấy từng mảng từng mảng cỏ một, dáng vẻ trông chán đến não ruột. Dương Phàm gọi cô một tiếng, Tuyết Liên chỉ liếc mắt lên nhìn, vẫn chỉ nhếch mép lên, không nói một lời.

Dương Phàm bước đến bên cạnh nàng, ngồi xồm xuống nhìn điệu bộ của nàng, cười nói:
- Tuyết Liên cô nương không vui rồi sao? Có tộc trưởng Huân Kỳ che chở, lại chẳng có kẻ nào dám ức hiếp cô, sao lại không vui? Có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, bình an mà trở về nhà, nên cảm thấy may mắn mới phải chứ.

Tuyết Liên nắm lấy chiếc lá ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ đến khi màu xanh của chiếc lá nhuộm lên nững ngón tay bé nhỏ của mình, náng mới nói một cách xa xăm:
- Nhưng…những người của Dương gia đều bị bắt hết cả rồi.

- Người của Dương gia.

Dương Phàm nhíu mày, liền phản ứng trở lại ngay tức khắc, biết những người của Dương gia mà Tuyết Liên nhắc đến chính là gia tộc của Dương Minh Sanh, hắn cảm thấy kỳ lạ mà nói rằng:
- Người của Dương gia đều bị bắt cả rồi? Là bị bắt cùng lúc với các người sao? Rốt cuộc là vì tội danh gì vậy, thế giờ các người đều được thả về cả rồi, tại sao những người của Dương gia vẫn còn bị giam giữ?

Tuyết Liên lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta chỉ là đứa trẻ nhỏ, chẳng ai nói với ta việc này cả. Những người bị bắt đó, ta đều rất quen thuộc, có thúc bá, có thím…tuy rằng mẹ ta đã gả cho cha ta, nhưng bọn họ luôn đối xử với ta rất tốt, khi nhìn thấy họ bị bắt, ta rất buồn.

Dương Phàm nhíu mày, nói:
- Sao cô nương không nhờ tộc trưởng Huân Kỳ thủ lĩnh xin cho họ được trở về?

Tuyết Liên hạ giọng nói:
- Tuy ta không hỏi, nhưng ta có thể nhận ra, có nói thì cũng vô dụng. Tộc trưởng không muốn không muốn xuống nước với cái tên xấu xa kia, lần trở về này cũng nhờ có La đô đốc giúp đỡ, cả gia đình chúng ta mới được thả ra. Bởi thế cứ cho là ta mở miệng, tộc trưởng Huân Kỳ cũng sẽ không giúp, còn bị cha mẹ mắng ta không hiểu chuyện.

Dương Phàm cười nói:
- Nói cứ như một tên nhóc con đáng thương vậy, muội là con dâu của lão mà, lại không phải là người ngoài.

Tuyết Liên lắc đầu, nói:
- Mẹ nói, tuy rằng nhiên đầu rất thích ta, ta cũng không thể cậy vào sự ưng sủng mà làm nũng được. Mẹ nói rất đúng, tộc trưởng có hơn 40 người con trai, nếu như mỗi đứa con trai đều mang chuyện riêng của mình đến để làm phiền ông, làm sao ông có thể làm đại nhiên đầu của toàn tộc được?

Dương Phàm trầm ngâm một hồi, nhẹ nhàng nói:
- Tuyết Liên tiểu thư, cô thật chất không còn là trẻ con nữa, cô đã thật sự trưởng thành rồi.

Dương Phàm lòng mơ hồ có chút bất an, hắn làm ở hình bộ đã lâu như vậy, đối với một số trình tự và mục đích của Tam pháp tư biện án gần như đã hiểu hết. Người của Dương gia bị bắt, bề ngoài nhìn thì chẳng hiểu ra sao cả, nếu như phải căn cứ vào đó để suy đoán động cơ của Hoàng Cảnh Dung, dường như hắn chỉ muốn mang án mưu phản ra để khếch đại.

Thế nhưng Dương Phàm lại không nghĩ như vậy, những người trong Dương thị sao lại có thể lọt vào tầm ngắm của Hoàng Cảnh Dung được kia chứ? Chỉ có thể là do Dương Minh Sanh, những người trong Dương thị phải rời khỏi Lạc Dương trong hoàn cảnh như vậy cũng là bởi vì Dương Minh Sanh mà ra, mà Dương Minh Sanh là lang trung Hình bộ, cũng chính là công việc hiện tại của Dương Phàm ầ tại Hình bộ.

Khi xưa Hình Bộ và Ngự Sử Đài tranh giành cấu xé lẫn nhau, nhất định Dương Minh Sanh đã đắc tội với i rất nhiều những người của Ngự Sử Đài, bởi thế Hoàng Cảnh Dung nhân cơ hội trả thù Dương gia cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng hắn dùng lý do gì để mang những người của Dương gia từ không phải là dân bị lưu đày mà gán cho họ cái án mưu phản?

Dương Phàm lập tức nghĩ đến, Chu Hưng cũng là vì tội mưu phản mà chết, Dương Minh Sanh là đả thủ đắc lực của Chu Hưng thế thì Hoàng Cảnh Dung sẽ chuẩn bị lợi dụng vào điểm này, liền trở thành điều không cần nói cũng biết rồi. Sau khi đã nghĩ thông suốt về mối liên quan này, Dương Phàm lập tức cảm nhận được Hoàng Cảnh Dung như có lẽ đã tìm ra một cái tên đó là vụ án “Đột phá khẩu”, như thế thì có thể giết được những lưu nhân đó rồi!

Lúc này, Tuyết Liên lại lên tiếng:
- Tộc trưởng Huân Kỳ đi dự tiệc rượu, lúc đi về rất tức giận nói, có thủ lĩnh của haibộ lạc bị bắt rồi, đó là hai bộ lạc nhỏ, mỗi bộ lạc chỉ có chừng dăm mười người, bởi vì quá nhỏ, bình thường thủ mình an phận cũng không gây nhiều chuyện, kết quả lại bị hắn chỉ vào nói là đồng đảng với phản tặc.

La đô đốc lén lút nói với tộc trưởng Huân Kỳ, Hà Ngự Sử làm như vậy, chỉ là vì hai bộ lạc nhỏ này đã xem thường ngài ấy, một bộ lạc tặng lễ vật quá nhẹ, chẳng đáng giá mấy đồng. Còn bộ lạc còn lại đến cả một món lễ vật cũng chẳng có.

Cái bộ lạc tặng món lễ vật quá nhẹ kia thật ra là vì họ quá nghèo, bộ lạc còn lại không tặng lễ vật thì là do họ sống chỉ dựa vào nghề săn thú cả bộ lạc đều sống tại nơi rừng núi sâu thẳm, giống như những kẻ người rừng vậy, vốn nghĩ rằng nếu như không tặng lễ vật cũng sẽ không bị hắn để ý đến.

Kết quả…, tộc trưởng Huân Kỳ nói xong liền tức giận nhưng vẫn không phải là không cầu xin giúp bọn họ, ông chỉ mắng cái gã khâm sai chẳng có phong độ, tham lam, có thù tất báo kia.

- Không phải là hắn không có phong độ, mà là muốn tìm cho ra bằng chứng để hắn có thể động tay giết người…

Dương Phàm nhanh chóng thay đổi ý niệm trong đầu:
Tộc nhân của Dương thị chính là dư nghiệt của Chu Hưng sẽ là chủ mưu của vụ án mưu phản này, còn những Lưu nhân bị liên lụy phán tội lưu vong lòng mang bất mãn sẽ là đồng phạm, hai bộ lạc nhỏ đáng thương kia là bị bọn họ mua chuộc, chuẩn bị đồng mưu tạo phản. Một "án mưu phản" sẽ được bịa đặt ra như thế.”

Dương Phàm thở một hơi thật dài, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, một màu hoàng hôn nặng nề, Hoàng Cảnh Dung đã không thể xuất thành vào lúc này nữa. Nhất là Huân Kỳ lại vừa mới dùng bữa tiệc rượu trở về, cũng có nghĩa là Hoàng Cảnh Dung cũng vừa mới tan tiệc rượu.

Ngày mai, ngày mai có thể là lúc Hoàng Cảnh Dung sẽ ra tay vung đao chăng?

Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, từ phía trên tường nhìn về ngọn núi xa xăm, os phía chân trời, ánh chiều tà tựa như máu.

***

Đêm nay tâm trạng của Hoàng Cảnh Dung rất tuyệt. Quan viên địa phương và thủ lĩnh thổ ty địa phương dự tiệc sau khi biết “lòng tốt” của vị đại khâm sai như y, mới sáng sớm đã lần lượt đưa đến không biết bao nhiêu là đồ vật châu báu và những món vật quý hiếm khác.

Những thứ không được hoàn mỹ chính là, những tay viên quản đa số đều đích thân đến tặng, những thủ lĩnh thổ ty phần lớn đều phái quản sự mang đến, khó tránh khỏi sự thiếu cung kính. Ngoài ra, còn có một số thủ lĩnh thổ ty từ đầu đến cuối không nể mặt y, người không đến, lễ vật cũng chẳng có. Hoàng Cảnh Dung nghiến chặt răng, ghi nhớ rõ lấy từng kẻ thành món nợ của mình.

Nhưng khi đã về chiều, sau khi tin Huân Kỳ bị bắt bị lan truyền ra ngoài, những người đến tặng lễ vật không những không bỏ ra về, thậm chí còn có những người mang quà tặng y vào buổi trưa, e ngại món quà tự tay mình tặng quá nhẹ, buổi chiều lại tặng bù thêm cho y một phần. Quả đúng là những kẻ thấp hèn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Lão già Huân Kỳ kia vốn quyết tâm giaf không chịu nghe theo, tuy nhiên sau khi lão bị bắt thì lại lập tức bỏ cuộc, chẳng những thế còn mang tặng cho y một số tiền lớn, lại còn tặng hai tiểu mỹ nhân Man tộc xinh đẹp cho giường hắn thêm ấm cúng. Nghe La Thư Đạo nói, người này ở phương Nam vẫn khá là có thế lực.

Hoàng Cảnh Dung suy nghĩ một chốc, quyết định vì số vàng bạc châu báu và gương mặt của hai mỹ nhân đó, tha cho lão già chết tiệt kia một lần. Lão già kia là người của Diêu Châu, không phải là người ở nơi đây, thả lão ta ra còn có thể lợi dụng cái miệng của lão nhằm mang uy danh của y ở Diệu Châu ra để bá ra ngoài, như thế đến khi y đến được Diêu Châu đỡ phải từng bước lập uy, mới có thể chinh phục được đám người không biết thời thế này.

Hoàng Cảnh Dung dự tiệc trở về, đầu tiên y vén cái hòm kia lên, mặt mày hớn hở khi đã nhặt được một phen châu báu, lại khóa cho thật kỹ, rồi mới chịu đi vào phòng ngủ một cách đầy hứng khởi, bên trong đang có tiểu mỹ nhân tựa hoa như ngọc đang chờ y sẵn.

Tỉnh giấc cầm kiếm giết người, say nằm đầu ấp tay gối mỹ nhân, đây gần như là giấc mộng của mỗi người đàn ông.

Xem ra Hoàng Cảnh Dung là muốn đảo lộn trật tự đôi chút, đêm nay say nằm đầu ấp tay gối mỹ nhân, sáng tỉnh giấc mới cầm kiếm giết người!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv