Say Mộng Giang Sơn

Chương 486-2: Cực kỳ tàn ác vô nhân tính (2)



Hồ Huyện lệnh nước mắt giàn giụa, liên tục dập đầu nói:
- Vạn trung thừa, không được, không được! Nơi này có nhiều người già yếu mẹ goá con côi, có nhiều người già trên bảy mươi tuổi, sao có thể làm gì được? Mà có nhiều đứa nhỏ mới sinh, là vô tội. Vạn trung thừa, hạ quan xin Vạn trung thừa giơ cao đánh khẽ, ngàn vạn lần không được giết!

Vạn Quốc Tuấn nhíu nhíu mày, chỉ nghe ở thượng đường toàn tiếng kêu khóc, tiếng mắng chửi, mà thái độ của huyện lệnh và nhất đám thuộc hạ huyện Ngọc Sơn rõ ràng là như nhau, cũng hiểu lúc này hắn không nên đại khai sát giới, liền đảo tròng mắt, giọng hòa hoãn nói:
- Một khi đã như vậy, bản quan sẽ tỉ mỉ điều tra thêm, đầu đảng tội ác là quyết không thể tha đâu đấy.

Hồ Huyện lệnh nhẹ nhàng thở ra, vui mừng nói:
- Đa tạ trung thừa khai ân, đa tạ trung thừa khai ân.

Vạn Quốc Tuấn nói:
- Tuy nhiên, dù người không bị giết, thì cũng không thể thả bọn họ trở về, một khi thả bọn họ về thôn, những kẻ có lòng dạ bất thường sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, muốn tìm bắt cũng khó khăn. Áp tải hết bọn họ, chọn nơi an trí, đợi bản quan tra ra manh mối rồi nói sau!

Hồ Húc Nghiêu chỉ cầu hắn không giết người, nên nào dám nhiều lời nữa, vội vàng đáp ứng. Nha dịch huyện Ngọc Sơn hô to trấn án, gia quyến lưu nhân nghe nói Vạn trung thừa không bức họ tự sát nữa, mà phải tập trung trông giữ, tiến hành điều tra, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Vạn Quốc Tuấn áp này hơn ba trăm nhân khẩu phụ nữ và trẻ em, người già yếu ra khỏi huyện Ngọc Sơn, chỉ nói phải tập trung canh giữ bọn họ. Quan binh áp dân chúng này rời khỏi thị trấn Ngọc Sơn, ra khỏi bên ngoài hoang dã rồi, vòng qua một khu rừng, đi sâu vào trong, một số lưu nhân thấy bọn họ càng đi càng lệch, không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ.

Bọn họ không chịu đi nữa, cùng đề cử ra vài vị lão giả đức cao vọng trọng can thiệp nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Vạn trung thừa muốn đưa chúng ta tới đâu? Chúng ta không có ý tạo phản, cho nên nguyện ý nhận thẩm tra, đợi chờ chúng ta được trả lại sự trong sạch. Chỉ có điều Vạn trung thừa muốn an trí chúng ta ở nơi nào, kính xin hãy nói cho biết!

Vạn Quốc Tuấn thấy thấp thoáng rừng cây đằng sau, bên cạnh lại có một con sông lớn, không có bóng người, lại không muốn để những Lưu nhân này chạy trốn, lập tức thay đổi sắc mặt, ghìm cương ngựa, quay đầu ngựa lại, lớn tiếng quát to:
- Lưu nhân Lĩnh Nam, ý đồ mưu phản, tội phải chém đầu! Lý Phiêu Linh, chém đầu tất cả cho ta, một kẻ cũng không bỏ sót!

Các Lưu nhân nghe vậy mới biết bị lừa, lập tức lớn tiếng khẩn cầu, tiếng gào khóc, tiếng oán thán, tiếng chửi rủa lại vang lên hỗn loạn. Vài người già sợ hãi lao ra, xông tới trước ngựa Vạn Quốc Tuấn. Vạn Quốc Tuấn vung tay lên, quát to:
- Còn chờ cái gì, giết cho ta!

Vị quan thống binh mà Đô đốc Quảng Châu Hoàng Sĩ Thân giao cho Vạn Quốc Tuấn là một lữ soái, tên là Lý Phiêu Linh. Lĩnh Nam chủ yếu là bộc tộc Man tộc, dân phong dũng mãnh, mỗi khi có xung đột, Hoàng đô đốc thường phái người này đi quét sạch áp chế, bộ tộc Man tộc đều sợ mà chịu khuất phục. Người này lòng lang dạ sói, chính là một viên hãn tướng thủ hạ của Hoàng Sĩ Thân.

Hoàng Sĩ Thân không dám trái ý Vạn Quốc Tuấn, cố ý phái người này tới nghe sự sai phái của Vạn Quốc Tuấn. Lý Phiêu Linh vừa thấy thần sắc Vạn Quốc Tuấn tàn khốc mãnh liệt, giống như hung thần, trong lòng cũng tự lẫm lẫm, lập tức rút đao ra, quát to:
- Giết!

Lý Phiêu Linh một đao chém xuống, chém một ông lão tóc muối tiêu thành hai khúc, máu nóng bắn lên đầy mặt gã, mùi máu tanh xông lên, một cỗ ác khí từ trong ngực Lý Phiêu Linh dâng lên, dữ tợn quát:
- Giết cho ta!

Ba trăm tên Quan binh rút đao thương, chém loạn đâm loạn, những Lưu nhân này sao là đối thủ của bọn họ, trong lúc nhất thời chẳng khác gì chó giết gà, ban ngày ban mặt, một cảnh tượng tàn sát vô nhân tính đã bắt đầu rồi.

Một người mẹ quay người ôm con gái của mình, dùng tấm lưng che chắn, binh lính giết người đỏ mắt kia vung lên một đao, đầu của nàng và bả vai đều bị chém bay, ánh đao lại lóe lên, đầu đứa bé gái cũng bay lên, chưa rơi xuống đất, đã bị binh lính kia đá như quả cầu, một cước bắn ra xa.

Một ông lão tóc trắng xóa giang hai tay ra muốn bảo vệ đứa cháu trai duy nhất của mình, một cây thương lớn hung hãn đâm tới, xuyên qua bụng lão, mũi thương sắc bén lại xuyên qua cổ đứa bé kia, xâu hai ông cháu lại với nhau.

Một thiếu phụ ôm đứa bé mới sinh gào khóc chạy trốn, khi không thể chạy được, đành phải ngã quỳ xuống dập đầu về phía quan binh kia xin tha mạng. Binh lính kia thấy dung mạo nàng mỹ lệ liền nổi lên dục vọng.

Gã đoạt lấy đứa bé trong lòng nàng, một phần da ủng nặng trịch còn lớn hơn cả đầu đứa bé, một chân giẫm lên, làm cái đầu nhỏ bé kia nát bát, óc máu phọt ra, gã lập tức cười dữ tợn, vừa đánh vừa bứt xiêm y trên người phụ nữ kia.

Mảnh vải bị xé rách tung lên như hồ điệp bay, thiếu phụ đang gào khóc kia rất nhanh đã bị binh lính đó lột trần truồng, rất nhanh gã nhào tới, ở ngay trước mặt bao người mà cưỡng hiếp nàng...

Màn chém giết máu tanh đã gợi lên thú tính tàn nhẫn nhất trong lòng đám binh lính. Tại hoàn cảnh này không có bất kỳ pháp luật chế tài và kỷ luật trói buộc nào, phần tối tăm trong con người bọn họ đã phóng to lên, đám dân chúng này trở thành thức ăn cho đàn dã thú. Chúng áp bức người già, phụ nữ và trẻ em, hành hạ đến chết, ngược đãi đến chết, không chuyện ác nào không làm.

Khi huyện lệnh huyện Ngọc Sơn Hồ Húc Nghiêu chạy tới thì đã là gần hoàng hôn rồi. Y cưỡi khoái mã, vòng qua mảnh rừng kia, ngay trước mắt thấy rõ một màn giống như Tu La Địa Ngục, thân mình lập tức mềm nhũn, lăn từ trên ngựa xuống.

- Minh công, cẩn thận chút...

Huyện úy huyện Ngọc Sơn thấy thế, vội vàng trượt xuống lưng ngựa, giơ tay đỡ y.

Hồ Huyện lệnh không ngẩng đầu, y đang nhìn thẳng vào một lá cây năm màu tại một gốc cây, trên lá cây có mấy huyết châu trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu trong như hổ phách, bởi vì gió nhẹ thổi, chúng nhẹ nhàng lay động trên lá cây, bỗng nhiên một lá cây ngả xuống, viên huyết châu lăn xuống dưới, vừa lúc dừng ở trên mặt Hồ huyện lệnh, làm y sợ tới mức hét to lên.

Huyện úy, chủ quản huyện Ngọc Sơn chuyên bắt tặc, lá gan lớn hơn so với Hồ huyện lệnh một chút, gã thở dài, không tiếp tục đỡ vị Huyện lệnh bị dọa sợ cho vỡ mật này nữa, chỉ có điều nheo mắt lại, nhìn về phía thảm cảnh tàn sát trước mặt.

Tử thi khắp mặt đất, máu thẫm khắp nơi, vô số thi thể gần như không toàn vẹn, còn có một số thi thể phụ nữ trần truồng, đại khái là khi đã cung cấp thỏa mãn thú dục của đám bính lính kia nên đã không bị bọn chúng chém phân thây, mà chỉ bị một đao đâm vào tim mà chết.

Các nàng nằm ngửa mặt lên trời, trần truồng, nơi hổ thẹn nào đó lộ ra dưới ánh trời chiều nhưng lại không chút nào cảm thấy hổ thẹn mà che đi, chỉ có đôi mắt các nàng là không khép lại, yên lặng nhìn lên không trung, dường như đang lên án ông trời.

Vị huyện úy này tập hung bắt người, trên tay cũng từng giết người, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, hai chân gã vẫn không khống chế được mà run lên nhũn ra, suýt ngã quỵ xuống đất. Huyện thừa huyện Ngọc Sơn đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt như quỷ lo sợ không dám đi lên, khiếp vía thốt:
- Minh công, minh công...

Hồ Huyện lệnh quỳ rạp trên mặt đất, dường như căn bản không nghe được tiếng hắn ta gọi. Trong bụi cỏ cách người y hai thước, đầu một thiếu nữ lẳng lặng nằm yên ở đó, trong đôi mắt dường như mang theo tia hoảng sợ, một tia nghi hoặc, nhưng ánh mắt kia đã không còn sinh khí nữa.

Nhìn đầu người kia, Hồ Huyện lệnh gào khóc lên:
- Vì sao? Vì sao? Bọn họ chỉ là những người già yếu, phụ nữ yếu ớt và trẻ em, bọn họ đã sớm mất đi địa vị và sự tôn vinh vốn có, đã bị mang tội đi đày như thế, cuộc sống nặng nề khó khăn như thế, ti tiện như thế, thiếu thức ăn như thế, bọn họ có thể sống sót đã là may mắn trong bất bạnh rồi, vì sao....nhất định muốn bọn họ phải chết?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv