Say Mộng Giang Sơn

Chương 483: Một mũi tên trúng hai đích



Hầu Tư Chỉ chạy đến Đình Đỉnh Môn, vừa nhìn thấy tình hình hiện trường, trong lòng vô cùng hốt hoảng. Y tức giận đi tìm tên chủ nhân con bò điên đã húc vào xe ngựa của nhà mình, nhưng tên “bách tính” gây họa đó, sớm đã nhân lúc mọi người đều chú ý đến mấy cái xe chất đầy gấm vóc mà lặng lẽ chuồn rồi.

Hầu Tư Chỉ không biết làm sao, đành miễn cưỡng giả vờ một bộ mặt tươi cười không hề gì, đi lên phía trước chắp tay về phía Đường Tung, nói:
- A! Đường thiếu phủ, thực không dám giấu, chỗ gấm vóc này là lễ vật bạn bè đồng liêu biếu tặng khi bản quan nạp Cửu phu nhân tháng trước, số lượng nhiều quá, vượt qua cả số lượng gấm vóc triều đình quy định.

Bản quan giám sát bách quan, chấp hành luật pháp, sao có thể biết pháp mà phạm pháp, tích trữ gấm vóc chứ? Đang muốn đem số gấm vóc này bán đi, chỉ là phu nhân ta không biết nghe từ đâu, nói là gấm vóc ở Lạc Dương giá không cao bằng ở Dương Châu, đàn bà bọn họ ham lợi nhỏ, mới muốn đem số gấm vóc này vận chuyển đến Dương Châu để bán.

Haizz! Là như vậy, phu nhân trăn trở tìm một vị buôn bán gấm vóc, cho rằng cũng có được chút lời nên mời gã đến vận chuyển thay đến Dương Châu bán. Ai ngờ lại gây cho Đường Thiếu Phủ rắc rối lớn như vậy, hổ thẹn, thật hổ thẹn! Đường Thiếu Phủ, vẫn mong nể mặt bản quan mà giơ cao đánh khẽ, ha ha...

Đường Túng nghe xong, gò má lập tức giật giật mấy cái.

Chỗ gấm vóc này muốn chuyển đến Dương Châu bán? Muốn vận chuyển đến Dương Châu bán, ngươi không đi đường thủy mà lại đi đường bộ, còn dùng mấy chiếc xe bò vận chuyển, thế này không biết đến ngày tháng năm nào mới đến nơi? Ngươi có chi trả nổi tiền cho nhân công này không? Hơn nữa, trong xe của ngươi nhét một mỹ nữ yêu kiều thướt tha, ai nấy đều nóng nực đến toát mồ hôi, chẳng lẽ Hầu Ngự sử ngươi còn kiêm cả buôn bán người nữa hay sao?

Được rồi, cứ coi như hai lý do này miễn cưỡng cho qua, thế nhưng ngươi nói gấm vóc Dương Châu giá cả đắt hơn gấm vóc Lạc Dương, nói như vậy có còn công lý không? Lẽ nào nơi sản xuất ra tơ lụa gấm vóc, ngược lại giá cả lại cao hơn cả nơi khác mua về? Câu nói này đến quỷ cũng không gạt được?

- Đường thiếu phủ...

Hầu Tư Chỉ nhìn thấy Đường Túng nét mặt do dự, nụ cười dần dần ngưng kết thành sương lạnh, lạnh lùng nói:
- Đường huynh, chẳng lẽ không chịu nể mặt tiểu đệ này sao?

Nói đến đây, Hầu Tư Chỉ có chút lưu manh vô lại, dường như y lai quay về thành Trường An, trở thành một tên lưu manh ngang ngược hiếu chiến. Đường Túng nhìn thấy ánh mắt âm u như rắn độc của y, không khỏi rùng mình, chần chừ nói:
- Việc này... Đã là nhờ người gửi bán, chủ tiệm là ai, có “hợp đồng” không?

Hầu Tư Chỉ vừa nghe, mặt đầy sương lạnh bỗng trở thành gió xuân ấm áp, mỉm cười nói:
- Đường thiếu phủ, xin ngươi cứ yên tâm, huynh đệ làm việc nhất quyết không thể làm khó bạn bè được, hợp đồng và chủ tiệm à, lát nữa tiểu đệ nhất định đích thân đem đến trước mặt Phủ Thiếu Đường ngươi, thế nào?

Hầu Tư Chỉ nổi tiếng là ác quan, y hùng hổ đứng trước mặt Đường Tung, Đường Túng lập tức thấp đi ba phần. Nghe thấy y nói không làm mình khó xử, tất cả thủ tục sẽ bổ sung đầy đủ ngay sau đó, Đường Túng cắn răng, đang muốn thuận nước đẩy thuyền, để cho đội xe Hầu gia ra khỏi thành, liền nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, từ xa đến gần, lập tức một tiếng hí dài, một người vạm vỡ nhảy từ trên ngựa xuống, đáp xuống mặt đất một cách vững vàng, giận dữ quát:
- Người nào lén lút vận chuyển hàng loạt gấm vóc rời thành? Từ Tử Phong, lên phía trước trả lời!

Tên Thập trưởng vừa nãy giấu gà vội vàng lên phía trước một bước, hành quân lễ, nói:
- Ty chức Từ Tử Phong, bái kiến Hiệu úy gác cổng. Mấy chiếc xe này lén lút vận chuyển gấm vóc, hiện giờ bắt được cả người lẫn tang vật, xin Hiệu úy xử trí!

Đường Túng vừa nhìn thấy có sĩ quan Kim Ngô Vệ tới, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với Hầu Tư Chỉ:
- Hầu Ngự sử, không phải là Đường mỗ không chịu châm chước, chỉ là... Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, vị Hiệu úy giữ cửa của Kim Ngô Vệ này đã nhìn thấy tất cả, nếu như hắn ta không chịu, Đường mỗ...

Hầu Tư Chỉ nhíu mày, trên trán lập tức trào ra một mảng tà khí, cười khẩy:
- Chẳng qua cũng chỉ là một tên Hiệu úy gác cổng nhỏ bé mà thôi, Đường Thiếu Phủ hà tất phải lo lắng. Chỉ cần thân ở Lạc Dương, bất luận văn võ, bất kể quân dân, ai không chịu sự giám sát của Ngự Sử đài ta? Bản quan đi gặp hắn!

Hầu Tư Chỉ vung ống tay áo, dáng điệu nghênh ngang tiến về phía tên sĩ quan dáng người vạm vỡ kia, hơi chắp tay, kiêu ngạo nói:
- Bản quan Tả Đài Ngự sử Hầu Tư Chỉ, không dám thỉnh giáo, vị Hiệu úy gác cổng này cao danh quý tính?

- Ồ? Người của Ngự Sử đài à?

Tên sĩ quan hơi nhướn lông mày, trên mặt hơi hơi lộ ra nụ cười, chắp tay nói với y:
- Mỗ là Hiệu úy gác cổng của Kim Ngô Vệ Sở Cuồng Ca, bái kiến Hầu Ngự Sử.

Hầu Ngự Sử không hề tôn trọng gã, luận quyền thế, hai người cách biệt một trời một vực, hôm nay nếu y bán một phần tình cảm, thì đã là một chuyện lợi lớn đối với tên Hiệu úy gác cổng này rồi, y không tin người này sẽ từ bỏ cơ hội hiếm có này.

Hầu Tư Chỉ nói lại một lần lời y vừa nói với Đường Tung:
- Đường thiếu phủ đã đồng ý rồi, Sở Hiệu úy cũng sẽ không làm khó bản quan chứ? Chuyện hôm nay, bản quan sẽ bày tiệc rượu thiết đãi hai vị ở “Kim Thoa Túy”, sau này mọi người qua lại nhiều hơn một chút, đều là bạn bè mà!

Sở Cuồng Ca mỉm nói:
- Sở mỗ bằng lòng nể mặt Hầu Ngự sử!

Trên mặt Hầu Tư Chỉ lộ ra vẻ tươi cười, nhưng Sở Cuồng Ca lời nói gió bay, lại nói:
- Tuy nhiên, Quốc pháp, mỗ không dám phạm, Quân pháp, mỗ cũng không dám phạm! Sở mỗ đảm nhiệm Hiệu úy gác cổng Lạc Dương, tuần tra Cửu Môn, không dám làm việc tư. Bây giờ mấy chiếc xe của Hầu Ngự sử tích trữ gấm vóc, tình nghi buôn lâu, nếu không rõ ràng, Sở mỗ không dám kết luận, hay là bàn giao cho quan lại điều tra rõ ràng. Như vậy, vừa không tổn hại thanh danh của Hầu Ngự sử, vừa không ảnh hưởng đến chức trách của Sở mỗ.

Hầu Tư Chỉ hơi hơi nheo mắt lại, khóe mắt ánh lên một tia sáng như kim châm, uy nghiêm đáng sợ, nói:
- Bàn giao cho quan lại? Nha môn nào dám đến thẩm vấn ta?

Tính nghiêm trọng của việc này, Hầu Tư Chỉ không phải không biết, nếu không y sẽ không cẩn thận như vậy.

Nếu bây giờ vẫn là lúc Ngự Sử đài một tay che trời, hung hăng càn quấy đến tột đỉnh, đừng nói tích trữ vài xe gấm vóc, cứ coi như việc ngang ngược hơn nữa thì y cũng không sợ, nhưng bây giờ thì không được, trong triều có người đang đợi bắt được chỗ sơ hở của y.

Tuy nhiên, sự ngang ngược mấy năm nay và sự tôn nghiêm của thân làm thượng quan, khiến y không cách nào nhượng bộ cầu xin trước mặt Sở Cuồng Ca, cho dù là miệng hùm gan sứa, y cũng giấu thật sâu, không để cho Sở Cuồng Ca nhìn thấy sự yếu mềm trong nội tâm của y.

Y lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Cuồng Ca, hi vọng Sở Cuồng Ca có thể khuất phục giống như Đường Tung, nhưng ánh mắt Sở Cuồng Ca lướt qua y, nhìn về phía sau vai y.

Hầu Tư Chỉ giận dữ, y không chịu nổi sự coi thường này, nhưng y lập tức phát hiện Sở Cuồng Ca không phải muốn tỏ ra không thèm để ý đến y, mà đúng là gã đang nhìn cái gì đó.

Hầu Tư Chỉ bỗng nhiên quay đầu lại, mặt lập tức biến sắc.

Dương Đội cưỡi trên lưng một con ngựa đỏ thẫm, Chính Nhân đứng bên cạnh chiếc xe chất đầy gấm vóc, bên cạnh còn có một tên cưỡi ngựa, người đó mang máng hình như là tên trưởng ban hôm đó đã khóa Vương Hoằng Nghĩa ở Thôi Sự Đường.

Ánh mắt Hầu Tư Chỉ nheo lại như đầu kim, lúc đó, y cuối cùng không còn cách nào che đậy nỗi sợ hãi của bản thân nữa rồi, Dương Phàm giả bộ vừa đúng lúc ra khỏi thành, đi qua nơi này, nhưng Hầu Tư Chỉ sao lại không biết mình đã bị rơi vào bẫy của Dương Phàm, chuyện này muốn cho qua, tuyệt đối không thể.

Dương Phàm “rất ngẫu nhiên” đi qua cửa Định Đỉnh, “rất ngẫu nhiên” nhìn thấy mấy cái xe bò chở đầy gấm vóc dừng lại bên đường, lại “ngẫu nhiên” nhìn thấy Đường Tung, thế là lên phía trước chuyện trò vài câu.

Dương Phàm hôm nay, quyền uy vượt xa Hầu Tư Chỉ. Hắn không giống Chu Hưng, Lai Tuấn Thần bình thường làm người ta sợ hãi, nhưng ai cũng biết, trong Tam pháp ti bây giờ dựa vào quyền thế hưng thịnh nhất, trong Hình Bộ. Tất nhiên là vị lang trung quyền lực nhất Hình bộ ti, chỉ cần Dương Phàm đồng ý, y lập tức có thể uy phong giống như Châu Hưng, Lai Tuấn Thuần.

Cho nên, Đường Túng không dám có điều giấu diếm, lão ngượng ngùng nói hết những gì trải qua, Dương Phàm lập tức nghiêm mặt:
- Vậy xe còn dừng ở đây làm gì? Chúng ta chấp hành quốc pháp, sao có thể quan lại bao che cho nhau, bại hoại kỉ cương triều đình? Mấy ngày trước triều đình vừa mới hạ lệnh, nhắc lại tội tích trữ gấm vóc, bây giờ lại có người biết rõ còn cố tình phạm tội, Đường thiếu phủ, nếu như ngươi xử lý khoan dung, cẩn thận lưới trời lồng lộng cuối cùng cũng rơi vào đầu ngươi!

Đường Túng toát mồ hôi, vâng vâng dạ dạ tuân lệnh, tơ liễu bay đến mắc vào lông mày lão có chút ngưa ngứa lão cũng không dám phủi ra. Lúc đó Sở Cuồng Ca đã vui vẻ đi đến, hô to:
- Nhị lang muốn ra khỏi thành sao?

Dương Phàm quay đầu lại nhìn Sở Cuồng Ca, không khỏi ngẩn người, hắn quả thực không biết hôm nay là ca trực của Sở Cuồng Ca. Sự nguy hiểm của cuộc tranh đấu với Ngự Sử đài lần này không hỏi cũng biết, hắn hôm nay quả thực muốn kéo người ta xuống nước, nhưng người đó không phải là vị huynh đệ tốt này, nếu không, hắn cần gì sắp đặt cho nha dịch “đánh vỡ” bí mật của Hầu Tư Chỉ, chỉ dặn Sở Cuồng Ca canh giữ ở chỗ này, mấy chiếc xe bò này đừng hòng lừa dối trót lọt.

- Sở huynh, hôm nay huynh làm nhiệm vụ à?
Dương Phàm vội vàng bám vào yên xuống ngựa, chào hỏi Sở Cuồng Ca, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hầu Tư Chỉ đang tiến tới.

Hầu Tư Chỉ nghiến răng nói:
- Dương Phàm, xin chào!

Dương Phàm cười cười, không thèm để ý, nói:
- Hầu Ngự Sử, Dương mỗ vẫn luôn rất tốt, nhưng túc hạ xem ra không được tốt lắm thì phải!

Trong Chính Sự đường, Lý Chiêu Đức ngồi ở trên ghế đầu, vẻ mặt tức giận.

Ba vị thượng thư Hộ bộ, binh bộ, công bộ ngồi bên cạnh, giống như ba đạo quân Tam Thanh trên bàn thờ, sắc mặt mơ hồ khó hiểu.

Trước đường là Dương Phàm, Đường Túng, Sở Cuồng Ca và Hầu Tư Chỉ sắc mặt xám ngoét đang đứng.

Hôm nay Lý Chiêu Đức triệu kiến thượng thư ba bộ Hộ, Binh, Công, vấn đề bàn bạc vẫn là một chữ: tiền!

Lão hi vọng Hộ bộ dồn thêm chút tiền nữa, Binh bộ và Công bộ tiết kiệm thêm chút tiền nữa, ít nhất chống đỡ được chiến sự Tây Vực đã rồi nói. Bây giờ vừa mới đầu xuân, chính là thời điểm dễ đói kém, chỉ cần duy trì thu hoạch vụ thu, thu thuế vụ thu năm nay là có thể giảm bớt tình hình tài chính căng thẳng.

Nhưng nha môn nào cũng có cái khó xử của mình, ba nha môn ai ai cũng kêu khổ, cũng cố gắng tranh thủ có lợi hơn cho mình, Lý Chiêu Đức ở giữa dàn xếp, đang bận đến sứt đầu mẻ trán, thì Dương Phàm đến, đem theo nhân chứng của Kim Ngô Vệ và Phủ Lạc Dương, còn áp giải cả Hầu Tư Chỉ của Ngự Sử Đài đến, xin Lý Đại Tể Tướng xử lý.

Lý Chiêu Đức sắc mặt rất khó nhìn, lão không phải là không xử lý được Hầu Tư Chỉ được, mà là một khi làm như vậy, sẽ khiến cho thế lực của lão bị đẩy ra chỗ công khai, trực tiếp giao chiến với Ngự Sử Đài.

Theo dự tính ban đầu của lão, là để cho Dương Phàm làm lính tốt trước ngựa, còn lão ở đằng sau đẩy mạnh, thành công thì lão nhất thống triều đình, không có một thế lực nào có thể chống đối lão, còn thất bại ư?

Dương Phàm không ngốc, Thái Bình công chúa cũng không ngốc, Lý Chiêu Đức vì muốn diệt trừ Ngự Sử Đài, đến ba vị Tể tướng ở Chính Sự Đường cũng có thể hi sinh, một khi cần cần bán đứng Dương Phàm và Thái Bình công chúa, lão sẽ không chớp mắt.

Ngươi có thể trông mong nói chính nghĩa với một chính khách, còn nói tình cảm ư? Trong mắt lão, chỉ có lợi và hại.

Nếu như Dương Phàm tuần tự từng bước đem chuyện này báo cáo lên từng cấp trên, cuối cùng không còn nghi ngờ gì, nhiệm vụ này sẽ rơi vào người hắn, sự báo thù điên cuồng của Ngự Sử Đài cũng sẽ trực tiếp do hắn gánh vác.

Lý Chiêu Đức muốn lấy Dương Phàm ra làm cây giáo, nhưng đáng tiếc cây giáo này lại có suy nghĩ độc lập, bây giờ Dương Phàm đảo lại thế cuộc, lão ngoài phải bước từ phía sau màn ra trước đài kề vai chiến đấu cùng Dương Phàm ra, còn không còn con đường thứ hai nào có thể lựa chọn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv