Say Mộng Giang Sơn

Chương 481: Xuống thành lần nữa



Trong lòng Vương Hoằng Nghĩa vốn còn tồn tại một tia hi vọng, hi vọng Dương Phàm chỉ nhận được tin tức vô căn cứ, nhưng khi y nhìn thấy ông chủ của “Nhã Tàng Hiên ” – Tiết Bình Nghiễm, nhìn thấy người làm mướn bên cạnh Tiết Bình Nghiễm, nhìn thấy tên Triệu Du đã từng ba lần biếu y lễ vật hậu hĩnh, bây giờ đang quỳ ở đây kêu khóc ầm ĩ, lại thấy tên quản gia đã tận mắt nhìn thấy tất cả những lần y nhận hối lộ, cùng với cậu em vợ thay y bảo quản tang vật tham ô, tất cả đều bị bắt lại, Vương Hoằng Nghĩa lập tức đổ sụp.

Những người này, chưa trải qua nhiều cảnh đời, đối với bọn họ căn bản không cần dùng đại hình, chỉ cần thẩm vấn riêng biệt, thêm chút đe dọa, các phạm nhân không có cách nào thông đồng bịa đặt khẩu cung liền bị moi hết toàn bộ bí mật.

Trong Hình bộ cũng không phải là một khối bền chắc, có người tham lợi đã đem chứng cứ rành rành của Vương Hoằng Nghĩa tiết lộ cho người của Ngự Sử Đài. Vạn Quốc Tuấn vội vàng từ Đại Lý Tự chạy về Ngự Sử Đài, khi biết được tin này, trong lòng hoang mang. Y biết Vương Hoằng Nghĩa không cứu được nữa rồi!

Nếu Vương Hoằng Nghĩa rơi vào tay người khác, hoặc là y vẫn còn có thể gây áp lực cho đối phương thì chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có gì. Thế nhưng đối phương lại là Hình bộ, bọn chúng lại bỏ qua cơ hội chèn ép Ngự Sử Đài hay sao? Đặc biệt là người chủ thẩm vụ án này là Dương Phàm, người này đã từng là tù nhân của Ngự Sử Đài, hận Ngự Sử Đài đến tận xương, hắn tuyệt đối sẽ không khoan dung.

Vạn Quốc Tuấn hít thở nhè nhẹ, nói như bị đau răng:
- Dương Phàm! Hay cho cái tên Dương Phàm! Hay cho Hình bộ! Hay cho Chính sự đường!

Vạn Quốc Tuấn cười lạnh, cười đến nỗi khuôn mặt cũng trở nên méo xệch, giống như một con bạc điên cuồng đã thua sạch tiền:
- Bọn họ thà rằng vứt bỏ ba tên Tể tướng, cũng phải dồn chúng ta vào chỗ chết!

Hầu Tư Chỉ dường như lại biến thành một gã lưu manh bán bánh trên thành Trường An, nổi trận lôi đình:
- Chúng ta bắt được ba tên Tể tướng, bọn họ chẳng qua chỉ bắt được một tên Ngự Sử của chúng ta, món mua bán này, tính ra được! Ta không tin bách quan trong triều đều liêm khiết, thân làm Tể tướng đều phải nhận lễ vật của người khác, bọn quan viên sao có thể ngoại lệ, chúng ta đi tìm chứng cứ, bắt thêm mấy người vào đây, xem xem ai chịu không nổi đầu tiên?

Vạn Quốc Tuấn liên tục lắc đầu:
- Làm gì đơn giản như thế! Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi! Trương Tích bán chức tước, theo bộ máy triều đình mưu lợi cá nhân là việc vua không thể dung tha được. Cho nên mới nổi giận đùng đùng. Chỉ cần không cản trở đến đại cục, nếu như chỉ là trong quá trình thi hành nhận chút lễ vật, thiên tử sẽ không để tâm đến. Đạo lý nước quá trong ắt không có cá, hoàng đế còn rõ ràng hơn chúng ta, bà tai sẽ không đuổi cùng giết tận bọn ta, nhốt tất cả các quan viên vào trong đại lao. Nếu không, triều chính mục nát, ai sẽ chỉnh đốn? Ngươi, hay là ta?

Vạn Quốc Tuấn cười khẩy:
- Hoàng đế già nhưng mà không hồ đồ, trong lòng bà ta hiểu rất rõ. Bà ta biết tác dụng của chúng ta là gì, cũng biết chúng ta có thể làm được những gì, cai quản bách tính, chủ trì triều chính, hay là cần phải dựa vào những người có học thức, bà ta nhất định sẽ không dựa vào chúng ta.

Vệ Toại Trung trợn trừng mắt nói:
- Vậy ngươi nói, chúng ta nên làm thế nào?

Vạn Quốc Tuấn chậm rãi bước mấy bước trong phòng, nghiến răng, nói:
- Bọn chúng chính là mong chúng ta thế trận loạn lạc, chỉ cần chúng ta rối loạn, sẽ tùy tiện vu cáo chúng ta, đến lúc đó không cần bọn họ phải ra tay, hoàng đế thấy chúng ta làm loạn quá mức, cân nhắc thiệt hơn, sẽ phải giết chết những tay chân của bọn ta.

Hầu Tư Chỉ nghe xong cũng bất giác kinh sợ, vội hỏi:
- Vậy theo ngươi thấy nên làm thế nào?

Vạn Quốc Tuấn liếc y một cái, ung dung nói:
- Vương Hoằng Nghĩa chứng cứ phạm tội rành rành, chúng ta không thể cứu được, bây giờ bọn họ chính là mong chúng ta đến cứu, để nắm thóp chúng ta. Chúng ta án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến, hừ, bọn hộ nỡ bỏ ba tên Tể tướng, chúng ta lại không nỡ bỏ một tên Ngự Sử sao?

Vệ Toại Trung và Vương Hoằng Nghĩa đều là xuất thân lưu manh, trước nay qua lại thân thiết, Vạn Quốc Tuấn là người trí thức, quan hệ với bọn chúng đều không thân thiết lắm, nghe câu nói của Vạn Quốc Tuấn, Vệ Toại Trung lập tức không vui, nói:
- Dĩ nhiên người bị bắt không phải là Vạn Trung Thừa ngươi, có phải chỉ cần không bắt đến đầu ngươi, huynh đệ chúng ta cho dù là ai gặp hoạn nạn ngươi đều khoanh tay đứng nhìn không?

Vạn Quốc Tuấn giận dữ nói:
- Bọn họ bắt được Vương Hoằng Nghĩa, chính là mong chúng ta ra tay ứng cứu, suy mưu tính kế, rõ ràng biết là cạm bẫy, còn muốn chui vào sao? Sao mà ngu vậy! Lai Trung thừa phó thác Ngự Sử đài cho ta, tuyệt đối không thể để hủy hoại trong tay của ta được! Lúc nào cần nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn! Tội của Vương Hoằng Nghĩa không đáng chém, cùng lắm thì giáng chức lưu đày, chúng ta lặng lẽ đợi thời cơ, còn sợ không thể cứu y về sao?

Hầu Tư Chi nghe y nói nham hiểm, nghĩ đến nhà mình vẫn còn một tai họa chưa kịp xử lý, vội nói:
- Vạn Trung Thừa nói rất có lý, chúng ta lặng lẽ quan sát biến động. Tình thế trước mắt không có lợi cho ta, vả lại chịu cúi đầu nhất thời cũng có đáng gì, Lai Trung Thừa hiện giờ không phải vẫn đang cùng chủ soái chờ cơ hội sao?

Vạn Quốc Tuấn thấy y tán thành ý kiến của mình, thần sắc cũng dễ nhìn hơn một chút, nói:
- Không sai, ai mà không trải qua khó khăn, thất bại nhất thời có đáng là gì, lúc trước Dương Phàm là tù nhân của chúng ta, sinh tử chỉ nằm trong ý nghĩ của chúng ta, bây giờ không phải đã cưỡi lên đầu chúng ta, tác oai tác quái rồi hay sao? Chúng ta ngầm chịu đựng, ngày sau chưa chắc đã không có cơ hội ngóc đầu trở lại. Ngày trước Ngự Sử đài tai họa ập lên đầu, Lai Tử bị đày đến Giao Chỉ, Lai Trung Thừa bị giáng chức Đồng Châu, không phải cũng nhẫn nhịn đó sao?

Vệ Toại Trung nhớ ra lúc trước Dương Phàm được ra ngục, y còn từng dốc sức lực, nhưng vạn lần không ngờ được hôm nay Dương Phàm lại trở thành mối họa của Ngự Sử đài. Trong lòng thầm hối hận, khí thế cũng yếu hơn một chút, bất đắc dĩ nói:
- Vậy... ba tên Tể tướng trong lao kia làm thế nào?

Vạn Quốc Tuấn hơi hơi nheo mắt lại, trầm mặc nói:
- Kế hoạch ban đầu không thể thực hiện rồi, tạm thời để đấy, nhốt bọn chúng lại, xem tình hình thế nào rồi tính. Nếu như Vương Hoằng Nghĩa thật sự bị xử lý....

Vệ Toại Trung hung hãn nói:
- Vậy thì để cho ba tên Tể tướng ra pháp trường cho Vương Ngự sử!

Trong phòng giam, Tô Vị Đạo thôi không còn chỉ thở ngắn than dài.

Đại khái là bởi vì Vương Hoằng Nghĩa bị bắt, đối với vụ án của ba người bọn họ không có bất cứ chuyển biến tốt nào, Tô Vị Đạo đã tuyệt vọng hoàn toàn, lão thường ngồi xếp bằng trên đất ngán ngẩm rơi lệ, mỗi ngày người nhà đem đến thức ăn ngon lành lão đều không động mấy miếng, sau này cầu khẩn Vương Đức Thọ đem giấy bút tới cho lão viết mấy bức di thư.

Trong di thư, Tô Vị Đạo ân cần dạy dỗ bốn đứa con trai, lời nói khẩn thiết, tất cả đều là hối hận bản thân đã phạm quốc pháp, để lại cho mấy đứa con lời gia huấn, làm người phải chính trực, từ nay về sau tận lực đền đáp triều đình, chuộc lại tội lỗi của bản thân.

Bởi vì Tô Vị Đạo không phải án mưu phản, truyền đi một bức thư nhà cũng không phải chuyện khó khăn gì, lão là Tể tướng, Vương Đức Thọ vẫn phải nể mặt. Vương Đức Thọ luôn miệng nói sẽ giúp đỡ lão chuyện này, đợi lão viết xong liền cất bức thư rồi rời đi.

Rất nhanh, di thư của Tô Vị Đạo xuất hiện trên ngự án của Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên xem tỉ mỉ bức thư nhà của Tô Vị Đạo một lượt, nhẹ nhàng xếp lên trên án, nói với Vương Đức Thọ:
- Ba người bọn họ trong ngục, thời gian qua biểu hiện thế nào?

Vương Kính Thọ hạ thấp người nói:
- Bẩm thánh nhân, Tô Vị Đạo mỗi ngày đều thở ngắn than dài, thường không ngừng rơi nước mắt. Trương Tích ngồi quay mặt vào tường, không nói không rằng, ngoài lúc ăn cơm ra, đến đầu cũng không quay lại một chút. Thôi Nguyên Tống mắng chửi Trương Tích mấy lần, thỉnh thoảng cũng có than vãn, từ sau khi Dương Phàm từ Thôi Sự Viện nhốt Vương Hoằng Văn rồi rời đi, Thôi Nguyên Tống dường như vui vẻ hơn nhiều, thường đi đi lại lại trong ngục, thỉnh thoảng còn ngâm mấy bài thơ Đường, mấy hôm nay cũng ăn nhiều cơm hơn.

- Ngươi làm rất tốt!

Võ Tắc Thiên gật gật đầu, khen ngợi Vương Đức Thọ:
- Chỉ cần ngươi trung thành với trẫm, siêng năng làm việc, lo gì không thể thăng quan, lần trước dồn ép Lão Phan nước Địch vu cáo đại thần, là sai lầm lớn của ngươi, không chỉ là tội, quả thực vô cùng ngu xuẩn!

Vương Đức Thọ vừa nghe có cửa, vội vàng quỳ xuống đất, khóc lóc nói:
- Thánh nhân dạy rất đúng, thần nhất thời thấy lợi tối mắt, sau này mỗi khi suy nghĩ đều cảm thấy nhục nhã hổ thẹn vô cùng. Thần có tội, thần vô cùng hổ thẹn!

Võ Tắc Thiên khoát tay, thản nhiên nói:
- Bỏ đi! Nhìn ngươi thành tâm hối lỗi, cũng coi như là một tài năng có thể bồi dưỡng. Hiện giờ Ngự Sử đài ngày một suy yếu, tham quan ô sử cố nhiên phải trừng trị, nhưng Ngự Sử đài không thể sụp đổ, trẫm có ý định đề bạt ngươi làm tùy tùng Ngự Sử, sau này tận lực vì triều đình!

Vương Đức Thọ nghe vừa mừng vừa sợ, y vốn dĩ là phán quan, ban đầu chỉ hi vọng có thể phục chức là tốt rồi, không ngờ còn thăng quan, y lập tức dập đầu như giã tỏi, thề thề thốt thốt thể hiện lòng trung thành. Võ Tắc Thiên sốt ruột nói:
- Được rồi được rồi, bức thư nhà của Tô Vị Đạo này ngươi đem về đi, sai người gửi đến Tô gia là được rồi!

Vương Đức Thọ vội vàng đồng ý, kính cẩn nhận lấy bức thư rời đi.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy bóng dáng y, mỉm cười nói với Võ Tắc Thiên:
- Mọi người cũng thật có lòng đối đãi với ba vị Tể tướng?

Võ Tắc Thiên nói:
- Ba vị Tể tướng thân vùi trong lao, lâu lâu không trừng phạt, bách quan sẽ không yên, đã không quan tâm đến công sự, cũng nên xử phạt một chút mới phải.

Bà ta trầm ngâm một lát, nói:
- Uyển Nhi, truyền ý chỉ, Trương Tích thân là Thiên Quan tuyển sự, phụ sự kỳ vọng của trẫm, nhận tiền hối lộ, bán chức tước, tội không thể tha thứ, lưu đày Tuân Châu (nay là Huệ Đông Quảng Châu), Thôi Nguyên Tống là đồng mưu, ngu muội vô tri, không biết hối cải, lưu đày Chấn Châu (Tam Á, Hải Nam), Tô Vị Đạo một đời sùng bái thơ ca, tiếc rằng nhất thời bị người ta bịt mắt, trẫm niệm tình tài học, mở cho một con đường sống, cách chức làm Thích sử Tập Châu, hi vọng y có thể hiểu được ý trẫm, hồi tâm hối cải!

Thượng Quan Uyển Nhi cúi người nói:
- Bệ hạ nhân từ!

Tô Vị Đạo được Dương Phàm niệm chú, mặc dù đã mất chức tể tướng, lại bị giáng chức đến địa phương làm thủ lĩnh một châu, Trương Tích và Thôi Nguyên Tống thì thảm rồi, đặc biệt là Thôi Nguyên Tống, lão giống như Tô Vị Đạo, đều là bị Trương Tích liên lụy, kết quả là đi đày còn xa hơn Trương Tích.

Ai bảo lão là Thôi Thị Trịnh Châu, một trong sáu Thôi Thị nổi tiếng ở Thanh Hà, quý tộc Sơn Đông lúc trước phản đối Lý Trị lập Võ Tắc Thiên lên làm hoàng hậu, bảo vệ Vương Hoàng Hậu. Khi Võ Tắc Thiên làm Thái Hậu lại phản đối Võ Tắc Thiên đăng cơ xưng đế, bảo vệ huyết mạch Lý Đường, Võ Tắc Thiên sớm đã hận thấu xương, một khi có cơ hội, liền ra sức chèn ép.

Ba vị Tể tướng bị xử phạt rõ ràng, cũng nghĩa là Ngự Sử đài mất đi vị thế đứng song song với Hình bộ, tin tức một khi truyền đi, trong quan trường ai nấy đều biết, Vương Hoằng Nghĩa cũng xong rồi. Triều đình thà rằng nỡ bỏ đi ba vị Tể tướng, cũng không chịu khoan dung cho Ngự Sử đài.

Theo lý mà nói, không cần nói ba vị Tể tướng, cho dù là một vị Tể tướng, cũng đáng giá hơn một tên hầu Ngự Sử Vương Hoằng Nghĩa, nhưng những năm gần đây, tất cả đều từ tay ác quan mà ra, những tên ác quan này chức vụ không cao, quyền bính lại nhiều, cả triều đình văn võ nhìn vào, thật không thể dựa vào chức quan của bọn chúng để đánh giá sức mạnh của bọn chúng.

Lần trước Đông Cung gửi án thư, động tĩnh quá lớn, lại có bảy đại thần vào ngục, Chính Sự đường hầu như bị một lưới bắt hết, chỉ còn lại con cá lọt lưới Lý Chiêu Đức, một khi việc bại, Lai Tuấn Thần và Lai Tử Tuần không thể không nghiêm trị, nếu không ai dám động vào bọn chúng? Vì vậy lần này mặc dù dùng ba Tể tướng đổi lấy một Vương Hoằng Nghĩa, nhưng lại cho thấy thắng lợi của đội ngũ văn quan.

Cứ coi như có tổn thất, với số lượng lớn của đội ngũ văn quan, Ngự Sử Đài cũng tổn thất không kém bọn họ, huống hồ Ngự Sử đài lực lượng hậu bị không đủ, bọn chúng muốn nắm điểm yếu của bách quan, không phải là chuyện dễ dàng.

Lấy đó làm gương, một ban ác quan Ngự Sử đài lại bắt đầu tỏ thái độ khuất phục, giả bộ làm thỏ non vô tội.

Giờ ngọ ba ngày sau, Dương Phàm dùng xong bữa trưa, đi dạo trong các phòng ở Hình Bộ ti, nói chuyện một lát, quay về phòng ký tên của mình định chợp mắt, Viên Hàn liền hớn hở chạy đến:
- Lang trung, Hầu Tư Chỉ có động rồi!

- Hả? Tên hầu này thật biết nhẫn nhịn, nhẫn nhịn được ba ngày mới có động tĩnh!
Dương Phàm xoay người ngồi dậy, cười khẩy:
- Đi! Chúng ta đi bắt cả người lẫn tang vật!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv