Say Mộng Giang Sơn

Chương 477-2: Gậy ông đập lưng ông (2)



Cố ý bước chậm chân, nghe động tĩnh phía sau, Cố Thị lang và Trần ngự sử nhìn nhau hoảng sợ. Dương lang trung thật to gan, hiện giờ cả triều văn võ ai thấy Lý Chiêu Đức không phải nơm nớp lo sợ thì cũng phải tất cung tất kính, thật không ngờ một nho nhỏ Thị lang như hắn lại dám ngông cuồng. Nói ra, thì người ta cũng là có chỗ dựa vững chắc.

Kỳ thật, cho dù Dương Phàm có chỗ dựa vững chắc, cũng không dám vô lễ như vậy với Lý Chiêu Đức đang tức giận ngút trời, nhưng hai quan viên này cũng chỉ có thể nghĩ là có chỗ dựa vững chắc, ai sẽ nhận là mình không hề không vì năm đấu gạo mà khom lưng khuất phục?

Đậu Lư Khâm Vọng và Đào Văn Kiệt chờ ở bên điện chờ từ sau tấm bình phong vòng đến, vừa nghe Dương Phàm nói lý như vậy với Lý Chiêu Đức, không khỏi sợ hãi, Đậu Lư Khâm Vọng nhanh chóng chắn bước, quát to:
- Dương Phàm, câm miệng!
Lại khom người nói với Lý Chiêu Đức :
- Dương Phàm tuổi trẻ nông nổi, không biết lễ, xin Tể tướng đừng trách!

- Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Tất cả đi ra ngoài!
Lý Chiêu Đức không kìm nổi giận dữ phất tay áo, đuổi hết đám tiểu nội thị hầu hạ hai bên ra ngoài. Đợi cho trên điện không còn ai, chỉ còn lại có bốn người bọn họ, Lý Chiêu Đức lạnh lùng trừng mắt nhìn Dương Phàm, lạnh giọng nói:
- Người thiếu niên, không cần quá kiêu ngạo.

Dương Phàm nhún vai, không quan tâm nói:
- Dương mỗ kiêu ngạo, không hợp với Lý tướng, bất hòa với Thượng thư và Thị lang đại nhân, nghĩ nhất định là toàn bộ trên dưới triều đình đều rất thích thú đấy, Lý tướng cũng không nghĩ như vậy sao?

Lý Chiêu Đức hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Ngoài mặt không để lộ ra là toàn bộ Hình Bộ là một thể thống nhất, đây là sách lược bọn họ đặt ra lúc đầu, nhưng lại dẫn đến tình cảnh Hình Bộ lang trung giáp mặt đối đầu với Tể tướng, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, không hề nằm trong kế hoạch của bọn họ.

Lý Chiêu Đức trời sinh tính cách cường trực, có lẽ bởi vì xuất thân là con vợ kế, hồi nhỏ trong nhà phải chịu sự đối đãi bất công, cho nên y từ trong xương cốt tính tình quả thực có chút khắc nghiệt. Lúc trước ông ta ở Chính Sự đường vẫn là thế hệ con cháu, đã dám đối lại với những tôn giả cao niên, vả lại lại vừa mới lập nhiều công lớn, huống chi là hiện giờ.

Lúc ông quở mắng Dương Phàm, đích thực là vì có cơn tức trong người, căn bản không thèm để ý tôn nghiêm của người khác. Mà sở dĩ Dương Phàm đối chọi gay gắt với ông, cố nhiên là bởi vì sớm đã có hẹn ước, không sợ ông trở mặt, lại cũng là bởi vì hắn quả thật vô cùng bất mãn với sự ương ngạnh của Lý Chiêu Đức.

Từ khi Lý Chiêu Đức một mình tiếp quản Chính Sự đường tới nay, cái tính cao ngạo, khắc nghiệt vô tình của y được thể hiện một cách rõ ràng, Lý Chiêu Đức tự cao tự đại, chuyên quyền độc đoán, trong khoảng thời gian ngắn cái tính cách đó có thể khiến ông không kiêng nể bất kỳ ai, nhưng nhìn về lâu về dài, tuyệt đối không phải là chuyện hay.

Dương Phàm và người của Ẩn Tông đang suy nghĩ làm thế nào để kết minh với quan viên trong triều đã sớm liệt những người này vào danh sách những hộ tuyệt giao. Cho nên, Dương Phàm mượn chủ đề này để thể hiện mình và ông ta bất hòa, cũng có suy nghĩ sâu xa “ phái Lý Chiêu Đức hiện là đồng minh, nhưng tuyệt đối không thể trở thành chiến hữu thực sự.”

- Ngươi cùng đám giả thần giả thánh Thập Phương đạo nhân, Tịnh Quang lão ni hỗn tạp cùng một chỗ làm gì?

Lý Chiêu Đức là một con cháu Nho gia chân chính, một môn đồ cung kính thánh nhân, đối với cái gọi là thần tiên ma quái coi thường không thèm để ý, đối với sự công kích vừa rồi, liền không vui chất vấn lại.

Dương Phàm chế nhạo nói:
-Việc này có vẻ như không có liên quan đến mục đích của chúng ta. Hạ quan nghe nói, ba vị Tể tướng bị vào ngục mới vội vàng hồi kinh, có vẻ Lý tướng đối với việc này lại cũng không sốt ruột, lại còn có thời gian hỏi thăm chuyện Dương mỗ kết kết giao bằng hữu.

Lý Chiêu Đức nặng nề mà hừ một tiếng, có chút mất mặt. Cái gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều đấy, ông và Dương Phàm cãi nhau là không chiếm được lợi thế, địa vị hai người chênh lệch rất xa, Dương Phàm không cầu ông, dựa vào thế lực phía sau cũng không sợ ông, ông không thể làm gì Dương Phàm, một khi có chút cãi vã, ngược lại là giúp Dương Phàm nâng cao hi vọng của mọi người.

Đậu Lư Khâm Vọng vội chuyển đề tài nói:
- Những người nối nghiệp Ngự Sử đài đã bắt đầu phản kích, không nghĩ rằng mất đi một Lai Tuấn Thần, người mà bọn chúng bắt đầu cắn ra lại vẫn độc ác như vậy, lập tức bắt ba vị tể tướng vào ngục, cả Thánh thượng và dân chúng đều chấn động, nên thương lượng phải đối phó như thế nào.

Dương Phàm nhíu mày, nói:
- Ba vị Tể tướng rốt cuộc vì sao bị bắt vào tù?

Đậu Lư Khâm Vọng cười khổ một tiếng, định nói lại thôi.

Nhìn vẻ mặt bọn họ, Đào Văn Kiệt ngồi ở bên cạnh, vẫn cười mà không nói. Gã là người của Thái Bình công chúa, không phải của phe Lý Chiêu Đức, chả trách thấy bọn họ tranh cãi cũng không chen vào, nghe Dương Phàm hỏi, Đào Văn Kiệt liền nói:
- Sự việc lần này rất khó giải quyết, Ngự Sử đài có chứng cớ xác thực trong tay, nhân chứng vật chứng đã hiện tâu đến ngự tiền rồi.

Đào Văn Kiệt nói một cách rõ ràng, Dương Phàm chú ý lắng nghe, giờ mới hiểu được nguyên do.

Hóa ra chuyện này cũng là do Tể tướng Trương Tích gây ra. Tể tướng Chính Sự đường các tựquản sự không nghiêm. Tỷ như Tô Vị Đạo chủ quản tư pháp, mà Trương Tích là quan phụ trách tuyển người, chủ quản kỳ thi tuyển cử sĩ, thuyên tuyển chức quan. Nói thẳng ra, chính là nhiệm vụ bổ nhiệm quan viên chủ quản, đối khẩu lại với nha môn là Bộ Lại.

Chức vụ này quyền hành rất lớn, chức quan chủ quản nhân sự từ cổ chí kim luôn được nhiều người thèm muốn, một số quan viên kinh nghiệm lí lịch, nhân vọng không nhiều vì tranh chức béo bở này, nhằm có được sự ủng hộ và tán thành của y, liền hối lộ. Từ đầu y còn có tiết chế, làm việc cẩn thận, sau lại dần không kiêng nể gì, đi đêm lắm có ngày gặp ma, bị người của Ngự Sử đài nắm được nhược điểm.

Hiện giờ Ngự Sử đài bị đả kích, sẽ đem việc này thành vũ khíphản công các quan văn. Về phần Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống, là một thu hoạch không ngờ, người của Ngự Sử đài ngay từ đầu cũng không nghĩ tới còn có thể bắt được hai cái cá lớn này, nếu bọn họ ngay từ đầu chỉ biết hai vị này Tể tướng cũng có liên quan, nói không chừng sẽ dùng việc này làm giao dịch, hòa giải với Chính Sự đường .

Kết quả Trương Tích này cũng là người không cốt khí, sợ bị cực hình, hơn nữa chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, biện bạch không được, nhưng tội tham ô lại không lấy mạng của y, nên y liền bắt đầu cân nhắc, bởi vậy khi vừa vào Thẩm Phán viện, lập tức khai ra toàn bộ, ngay cả Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống cũng bị khai ra.

Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống đều là Tể tướng, một số công sự đều có liên quan đến họ. Trương Tích nhận hối lộ, nếu muốn đem sự việc xử lý cho thỏa đáng, liền không thiếu được sự chiếu cố Tô Vị Đạo và Thôi Nguyên Tống, cho nên muốn lôi hai bọn họ cùng xuống nước .

Tô Vị Đạo làm người luôn luôn lập lờ nước đôi, không muốn đắc tội với ai Thôi Nguyên Tống vừa mới phong tướng, căn cơ còn thấp, thế tất không có khả năng đắc tội với Trương Tích, hai người đành phải thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế). Lại nói, hai người kia nhận được cũng không nhiều, cũng không có trực tiếp nhúng tay vào chuyện Trương Tích, chỉ đành phải mắt nhắm mắt mở đối với một vài hành động của y mà thôi, kết quả việc của Trương Tích bị phát giác, hai người cũng bị liên lụy, cùng bị bắt vào nhà tù.

Dương Phàm sau khi nghe rõ, chân mày nhíu chặt hơn, nói:
- Ngự Sử đài đã có nhân chứng, có vật chứng, nếu muốn cứu ra ba vị Tể tướng, chỉ sợ khó như lên trời.

Lý Chiêu Đức sắc mặt âm trầm nói :
- Chuyện dư thừa, sao phải đi quản!

Tô Vị Đạo là Địch Nhân Kiệt đề bạt, có thể thoái thác không liên quan đến việc của mình, Thôi Nguyên Tống và Trương Tích cũng là ông một tay cất nhắc lên, hiện giờ hai người kia phạm vào chuyện này, là ông nhìn người không kỹ, tiến cử trách nhiệm sai lầm, cho dù nữ hoàng đế không trừng trị tội của ông, ông cũng không còn thể diện.

Lý Chiêu Đức quai hàm kéo căng, cắn chặt răng nói:
- Mấy người này không biết kiểm điểm, gieo gió gặt bão, hiện giờ chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cứu thế nào được? Nếu chúng ta thỏa hiệp, thì thế lực ác quan càng mạnh, đến lúc đó lại sẽ trở thành mối hại lớn cho thiên hạ!

Ông lạnh lùng liếc mắt trước mặt ba người nói:
- Vì đại nghĩa triều đình, xúc gian trừ ác, tiếc gì thân này? Hơn nữa ba người bọn họ đều có vết nhơ. Bổn tướng gọi các ngươi tới, chính là muốn hỏi một chút, các ngươi ngoại trừ khiến người buộc tội, nói bóng nói gió, đến cuối cùng có cái gì ... có thể trực tiếp đả kích thủ đoạn của bọn họ không!

Đậu Lư Khâm Vọng vội nói:
-Dựa vào mưu kế lúc trước, phương sách cụ thể là do Dương lang trung phụ trách. Dương lang trung, bên ngươi rốt cục chuẩn bị thế nào rồi?

Dương Phàm nói:
- Dương mỗ chưa từng một khắc buông thả, luôn luôn chuẩn bị trong tình hình khua chiêng gõ trống. Thực không dám dấu diếm, lưới của ta đã thả xuống, mặc dù chưa từng phát sinh việc này, nhưng mấy ngày nay cũng tới thời điểm thu lưới rồi.

Lý Chiêu Đức lạnh lùng thốt:
- Ngươi có thủ đoạn gì? Cũng không nên dùng lại thủ đoạn đối với con tép cũng không đau không ngứa, ta muốn ngươi đâm thẳng vào tim gan Ngự Sử đài, tóm lấy thủ lĩnh, lập tức lấy lại thể diện!

Dương Phàm mỉm cười nói:
- Hiện giờ Ngự Sử đài đều biết Ưng Trảo không còn lại mấy người, Vương Hoằng Nghĩa, Hầu Tư Chỉ lại là một trong thủ lĩnh, bản quan lựa chọn mục tiêu công kích thứ nhất chính là bọn họ. Về phần thủ đoạn...

Trên mặt Dương Phàm đột nhiên lộ ra một tia thần khí cổ quái, chậm rãi nói:
- Thủ đoạn của bọn họ là độc nhất vô nhị, tuy nhiên chính là gậy ông đập lưng ông thôi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv