Say Mộng Giang Sơn

Chương 390: Tập kích của Điểu ti



Dương Phàm nhíu mày nói:

- Làm sao có thể như vậy? Thái tử luôn…

Hai tiếng “Nhu nhược” gần như chuẩn bị thốt ra đến miệng, hắn vội nuốt lại , sửa lời nói:

- Thái tử luôn là người nhẫn nhịn làm sao dám có hành động thí mẫu này. Rõ ràng có người vu cáo hãm hại.

Thái Bình Công chúa khẽ lắc đầu nói:

- Cái này không quan trọng! Quan trọng là…Mẫu hoàng có tin không? Mẫu hoàng suy nghĩ thế nào?

Nàng nhìn Dương Phàm, buồn bã nói:

- Nếu….Mẫu hoàng tin tưởng chuyện này, hoặc bà đã quyết định thanh trừ hoàn toàn dòng dõi Lý Đường, thì Lý gia ta coi như xong hoàn toàn! Tôn thất đã bị giết sạch, hiện giờ chỉ còn lại hai con trai ruột của Mẫu hoàng. Nếu hôm nay Thái tử mất đi, không cần Mẫu hoàng ra tay, chư quan ngẫm nghĩ thánh ý của Mẫu hoàng, vị a huynh ở Lư Châu kia tất nhiên cũng không thể nào mà may mắn thoát khỏi. Hoàng tộc Lý Đường rồi sẽ chẳng còn ai!

Nàng nhắm mắt rồi lại chậm chậm mở ra. Đôi mắt ngấn nước:

- Khi phu, diệt tử, giết tôn, đồ diệt cả tộc môn nhà chồng. Để làm Hoàng đế, phải tứ đại giai không sao….

Dương Phàm thấy nàng nản lòng như thế, không khỏi nhíu mày, nói:

- Tâm ý Hoàng đế không thể biết, nàng hà tất phải tuyệt vọng như thế?

Thái Bình Công chúa buồn bã nói:

- Nếu không có ý của Mẫu hoàng, ai dám hãm hại Thái tử như thế? Cho dù là Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư muốn có được vị trí Thái tử đã lâu cũng không dám dùng thủ đoạn điên khùng như vậy.

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Nàng vẫn còn vướng bận vị huynh trưởng này, nên tận hết khả năng giúp đỡ ngài. Ít nhất, trước hết nàng cần phải hiểu rõ Vi Đoàn Nhi cáo tội Thái tử có phải do Hoàng đế bày ra không? Nàng ở trong cung hẳn có chút hiểu biết, hỏi thăm được tin tức này không phải quá khó chứ.

-Không sai! Ít nhất ta phải biết rõ chuyện này có phải là làm theo ý của Mẫu hoàng không?

Thái Bình Công chúa mới vừa rối loạn, hai mắt đáng sáng lên, nhìn Dương Phàm đầy, nhẹ nhàng ngả vào tay hắn. Nàng giang rộng hai tay ôm lấy hắn, dựa nhẹ cằm lên vai hắn, để má cọ cọ vào má hắn, dịu dàng nói:

- Tiểu Phàm giúp ta…

Tình cảnh như thế, sao Dương Phàm có thể nhẫn tâm đẩy nàng ra. Hắn chỉ có thể cười khổ nói:

- Dương mỗ chỉ là một Lang tướng, nếu không có nàng cứu, hiện đã làm quỷ dưới đao của Lai Tuấn Thần. Ta nào có thể giúp được nàng.

Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng lắc đầu thấp giọng nói:

- Phạm lang hà tất phải tự hạ thấp mình. Việc chàng có thể giúp ta nhiều rất nhiều! Tất cả những gì ta có thể có được, đều không cần chàng cho ta. Mà tất cả những gì ta không có được, chỉ chàng có thể cho ta…

Những lời nói đó uyển chuyển lại bi thương, rung động cả tâm can. Trong khi Dương Phàm còn đang cảm nhận ý tứ trong lời nói của nàng, hai giọt nước mắt của Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng rớt xuống đầu vai hắn. Đột nhiên Thái Bình rời khỏi ngực hắn, xoay người ra ngoài.

Mở cửa ra, Thái Bình Công chúa bước nhanh ra khỏi “Kim sai túy”. Nhất thời tất cả tửu khách trong đó đều nín thở nghiêm mặt lặng lẽ nhìn theo nàng Công chúa xinh đẹp như một cánh bướm bay ra ngoài sảnh, sau đó lại đồng loạt hướng ánh mắt vào trong gian nhã phòng.

Cánh cửa gian phòng mở ra, Dương Phàm khoanh chân ngồi trên ghế, trầm ngâm chốc lát, nhẹ nhàng bưng một ly rượu nho tràn đầy trước mặt uống một hơi cạn sạch. Hắn đặt chén xuống thật mạnh, cao giọng gọi:

- Tiểu nhị, tính tiền!

Lập tức mọi người trở nên huyên náo…

Dương Phàm vừa rời khỏi cửa chính của “Kim sai túy”, trong tửu lâu liền sôi lên ào ào.

- Không thể tưởng được! Không thể tưởng được! Vốn tưởng rằng Dương Phàm đã gặp Võ Phò mã sẽ có một vở kịch hay để xem. Không ngờ Võ Phò mã lại sợ rồi. Vốn tưởng rằng Thái Bình Công chúa ngự phu, nhưng nhìn tư thế vừa rồi, kẻ lợi hại thực sự chính là Dương Lang Tướng … - Thật xứng với câu Ngự nữ.

- Ngự nữ thì có gì hơn người? Thực sự giỏi, là Ngự Công chúa đó.

- Ừ ừ, Đại Đường đệ nhất nhân…

Chúng tửu khách gật gật đầu, hưng phấn không thôi.

Cái gì?

Sao lại không ai phẫn nộ khiển trách?

Đây là thời đại nào? vào thời đại này, Võ Tắc Thiên có thể hầu hạ hai Quân vương, tiện đà nạp thêm nam sủng, lại có thể trở thành Hoàng đế, được đại đa số người tài thần phục. thời đại này Lý Long Cơ cướp con dâu làm vợ, vẫn có thể được Lý Bạch “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung. Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến.Hội hướng dao đài nguyệt hạ phùng (1)” và có Bạch Cư Dị “Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu. Tại địa nguyện vi liên lý chi. Thiên trường địa cửu hữu thì tận. Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ!” ca tụng.

(1) bản dịch Ngô Tất Tố
Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.
(2) Trường Hận Ca:
Trên trời nguyện hóa chim liền cánh,
Dưới đất nguyện làm cây liền cành.
Trời đất lâu bền rồi sẽ tận,
Hận này muôn thuở vẫn miên miên

Đây là thời đại hồ phong thịnh hành, người Đường vốn sùng bái tình yêu lãng mạn, nếu không đã không cải biến câu chuyện xưa Ngưu Lang Chức Nữ thành bản Chức Nữ trốn gặp tình lang, sau khi triền miên trên giường, lại giễu cợt Ngưu Lang không hiểu chuyện phong tình.

Trước tiên bọn họ thấy Võ Du Kỵ uất ức, lại thấy hai người nọ thản nhiên như thế, chẳng những không có lấy một chút khinh miệt, ngược lại còn hâm mộ thưởng thức không thôi.

Cái tên Dương Phàm cuối cùng cũng nổi tiếng!

Trước kia, mọi người chỉ quan tâm Thái Bình Công chúa, còn về phía Dương Phàm…. Ai quan tâm hắn là ai? Chỉ là một thứ công cụ của Công chúa mà thôi.
Nhưng hôm nay bọn họ không ngờ Thái Bình Công chúa cao quý xinh đẹp lại cong lưng cung phụng nghênh đón trước mặt Dương Phàm, tự cho mình là nữ nô. Thật ghê gớm! Mặc dù vốn có người khinh miệt Dương Phàm đường đường là nam nhi lại đi làm nam sủng nhưng lúc này cái thái độ cũng thay đổi nhanh chóng trở thành cực kỳ khâm phục và hâm mộ hắn.

Vốn dĩ trên phố còn có một vài lời đồn đại về hắn nhưng lúc này tất cả đã trở thành hư không, ai dám nói nửa điểm không tốt về hắn, lập tức sẽ có người nhảy ra bênh, phì một ngụm nước bọt trước mặt kẻ đó:

- Chưa cần nói đến chuyện Thái Bình Công chúa tự cho mình là nữ nô trước mặt hắn. Ngươi có thể cho Công chúa Điện hạ liếc ngươi thêm một cái cũng coi như ngươi có bản lĩnh! Không có năng lực kia? Thế thì ngươi bớt thối đi!

Chuyện này cũng chỉ là một phần, tuy nhiên, ai là chủ ai là nô, ai thượng ai hạ, người ta không khỏi thắc mắc.

Phụ thân và mẫu thân của Thái Bình Công chúa đều là Hoàng đế, ca ca của nàng cũng đã từng làm Hoàng đế, cho nên, nam nhân khắp thiên hạ đều xem vị Công chúa tôn quý này như Điểu ti. Vì thế, cái tên Dương Phàm, chỉ trong một đêm, đã trở thành đại trượng phu mà tất cả nam nhân trong thiên hạ hâm mộ nhất kính ngưỡng nhất.

- Không phải ý của Mẫu hoàng?

Thái Bình Công chúa quay về phủ, lập tức phái người bắt liên lạc với trong cung. Sau khi có được báo cáo, nàng đã xác định được, trước khi bùng nổ vụ án bùa ếm ở cung Thái Tử, mẫu thân của nàng cũng không biết rõ tình hình. Thái Bình Công chúa lập tức nhẹ nhàng thở ra. Nếu đây không phải do mẫu thân bày mưu đặt kế, thì huynh trưởng của mình sẽ còn có một đường sống.

Nhưng nếu việc này không phải do Mẫu hoàng bày ra, lúc này lại phát tác, với tâm tính cách sống của mẫu thân, chỉ sợ cho dù người này là con ruột của mình, bà cũng sẽ không keo kiệt mà ác nghiệt diệt trừ huynh ấy. Nếu nàng muốn cứu huynh trưởng, cứu lấy hy vọng của Lý thị, thì nên bắt tay làm thế nào?

Thái Bình Công chúa sốt ruột đi đi lại lại trong phòng. Suy nghĩ hồi lâu, nàng lại ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn trần nhà một lúc, nét mặt vô cùng lo lắng dần dần trở nên bình tĩnh. Nàng xoay người, bình tĩnh hỏi quản sự Chu Mẫn:

- Có cách nào bắt liên lạc với Đông cung không?

Chu Mẫn lắc lắc đầu, nói:

- Công chúa, việc này rất khó. Hoàng đế đã phong tỏa Đông cung. Không có thủ dụ (chỉ thị viết tay ) của Hoàng đế, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào.
Mà thủ dụ của Hoàng đế lại ở trong tay Lai Tuấn Thần. Vốn chúng ta còn có Vi Đoàn Nhi là nội ứng lớn nhất, nhưng hiện tại cáo trạng Thái tử chính là do ả đưa lên thì làm sao ả có thể kết nối với Thái tử giúp chúng ta?

Thái Bình Công chúa nhẹ nhàng búng ngón tay lên cây trâm nhỏ vang lên một tiếng khe khẽ. Trầm ngâm một chút, nàng chậm rãi nói:

- Trông coi Đông cung là nội vệ?

- Vâng!

Thái Bình Công chúa thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm:

- Nội vệ, nội vệ… Uyển Nhi, ta phải gặp nàng một lần!

Chu Mẫn lo lắng nói:

- Công chúa! Hiện giờ người không thể tiến cung. Hoàng đế đã có điều nghi kỵ với Thái Tử, lúc này người tiến cung, chỉ sợ sẽ dẫn lửa thiêu thân!

Thái Bình Công chúa “Ừ” một tiếng, nói:

- Như vậy, mời vị Thượng Quan Đãi Chế này của chúng ta xuất cung!

Trịnh phủ.

Toàn bộ Lạc Dương thậm chí toàn bộ Đại Chu, chỉ có một tòa phủ đệ này được mang tên của nữ chủ nhân.

Tuy gia tộc Thượng Quan không còn bị nghiêm khắc canh phòng như thời điểm bị hãm hại, nhưng trên danh nghĩa, dòng họ Thượng Quan vẫn không được sửa lại án xử sai. Hai chữ Thượng Quan vẫn không được viết lên cánh cửa, vì thế đã xuất hiện một tòa Trịnh phủ, lấy họ của mẫu thân Thượng Quan Uyển Nhi làm tên phủ đệ.

Ở một niên đại ngay cả Nữ Hoàng đế cũng có thể xuất hiện, tuy lấy họ của nữ nhân đặt tên cho một tòa phủ đệ có chút không hợp lễ nghĩa, nhưng cũng không bị chê cười. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến thân phận hiện giờ của Thượng Quan Uyển Nhi. Ví dụ như phủ của Công chúa và Phò mã vẫn được gọi là phủ Công chúa chứ không phải phủ Phò mã; khi thân phận của nữ nhân cao quý tới một mức độ nào đó, thì lễ nghĩa và quy củ của thế tục cũng không còn trói buộc được các nàng nữa. Mà người đàn ông cũng sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

Trịnh phu nhân bị bệnh vô cùng nặng, nghe nói “Diệu thủ hồi xuân” Khương Nghiệp Thuần Khương Đại y sĩ tới chẩn trị cũng cảm thấy vô cùng khó chữa. Hiện giờ lão đang ở trong Trịnh phủ, chuyên tâm thăm và chữa bệnh cho phu nhân Trịnh thị.

Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, quy củ này từ xưa đến nay vẫn được xem trọng. Cho dù là Hoàng đế cũng vậy. Nhất là đối với một Hoàng đế có đứa con muốn dùng bùa ếm để nguyền rủa mình chết đi, lại càng coi trọng chữ hiếu này hơn. Cho nên Thượng Quan Uyển Nhi chỉ mới nói với bà, bà đã lập tức đồng ý, cho phép nàng hồi phủ thăm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv