Trong lòng Dương Phàm như bị phỏng, không khỏi vươn tay ra chụp một bên hông của nàng. Tiểu Man yêu kiều hét to, cả người ngã nhào vào vòng tay của Dương Phàm.
Tiểu Man luống cuống:
- A huynh!
Ánh mắt Dương Phàm sáng quắc nhìn nàng chăm chú, nói:
- Gọi lang quân!
Tiểu Man khuất phục, nàng nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp lại, run giọng gọi:
- Lang quân!
Một tiếng vừa thốt ra, thân thể liền như bị rút hết xương cốt, trở nên mềm nhũn nằm trong ngực Dường Phàm, không bò dậy nổi.
Thật ra, từ lúc Dương Phàm bị bắt bỏ tù, tâm hồn thiếu nữ vấn vương của Tiểu Man đã hối hận vì chưa chính thức trở thành vợ chồng với lang quân. Nàng biết lang quân không chỉ có một Uyển nhi tỷ tỷ, còn có một Thiên Ái Nô yêu thương hắn sâu sắc, thậm chí Thái Bình công chúa còn thể hiện rõ là có tình ý với hắn, thì Tiểu Man đã có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Tối nay nàng vốn định hiến thân cho lang quân, đáng tiếc vừa thấy Dương Phàm, nàng lại không biết phải làm gì, nếu Dương Phàm không giơ tay, nàng tuyệt đối sẽ không dám tiến bước nào. Lúc này môt cái ôm của Dương Phàm đã làm thân thể Tiểu Man mềm nhũn, muốn giãy dụa cũng không còn khí lực, chỉ để mặc mọi việc theo tự nhiên.
- Nữu Nữu...
Dương Phàm khẽ gọi bên tai Tiểu Man, làm tim Tiểu Man rung động, nàng thẹn thùng nhìn Dương Phàm, khẽ khàng nằm lên ngực hắn, nhắm mắt lại dịu dàng đáp:
- A huynh... Lang quân...
Dưới ánh nến dịu dàng chiếu sáng bốn phía, trong yên tĩnh chỉ có thanh âm của y phục được cởi ra, Tiểu Man nhắm hai mắt, hơi thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, để mặc a huynh làm gì thì làm. Thậm chí khi thân hình trơn mượt, trắng mịn như ngọc vô cùng quyến rũ của nàng đã hoàn toàn hiện ra trước mặt Dương Phàm mà nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Đầu óc Tiểu Man vẫn choáng váng, nên căn bản không biết mình đã bị a huynh lột sạch y phục, cặp đùi thon dài trắng nõn, cặp mông đầy đặn mượt mà, bầu vú nhỏ tròn lẳn vươn cao, đầu vú đỏ hồng tất cả đều hiện ra trước mắt Dương Phàm.
Động tác của Dương Phàm rất dịu dàng, hắn như đang che chở cho bảo bối mà mình yêu thương nhất khẽ khàng ve vuốt làm Tiểu Man chưa từng trải qua chuyện này lâm vào mê say. Trong tiếng rên rỉ yêu kiều, Tiểu Man hoàn toàn từ thiếu nữ chuyển thành phụ nữ, tận đến khi nàng từ trong thế giới cực lạc tỉnh lại, thỏa mãn rúc vào trong ngực ẩm mồ hôi của Dương Phàm, cảm thụ cái ôm chắc nịch của hắn, mới đột nhiên thấy hạnh phúc đến phát khóc.
Nàng không hiểu vì sao mình rơi lệ, chỉ cảm thấy giờ phút này trong nội tâm vô cùng nhẹ nhàng vui sướng, như thể nội tâm nàng chưa bao giờ khoan khoái và sung sướng như thế. Tiểu Man được Dương Phàm ôm giữ trong vòng tay, cặp đùi thon dài của nàng vẫn còn thân mật quấn bên hông Dương Phàm, sau tình cảm mãnh liệt là sự bình thản và dịu dàng, đang từng giọt từng giọt chậm rãi thấm vào lòng nhau.
- Tiểu Man.
Tay Dương Phàm dịu dàng mơn trớn vai, lưng và vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi trượt tới cặp mông mượt mà cong vểnh của nàng, khẽ thì thầm gọi bên tai nàng.
- Ừ.
Man nằm ở trong lòng ngực của hắn, cúi đầu đáp lại, mang theo giọng mũi yêu kiều, giống như tiếng rên rỉ.
Dương Phàm cảm thán mà nói:
- Tiểu Man. Từ nay về sau, muội là người của ta rồi đó!
Tiểu Man ngước đôi mắt trong như làn nước lên, thâm tình chăm chú nhìn phu quân của đời nàng, dịu dàng sửa lại:
- Từ nhỏ nữa chứ…
Sáng sớm, Tiểu Man tỉnh dậy theo tiếng gà gáy, lúc này mới phát hiện mình còn đang trần truồng dựa vào trong lòng lang quân. Nàng thẹn thùng muốn đứng dậy mặc quần áo, nhưng cánh tay Dương Phàm quá rắn chắc, lại sợ làm hắn tỉnh giấc, nên đành phải ngoan ngoãn nằm xuống cùng hắn.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Dương Phàm, dán người vào cơ ngực rắn chắc của hắn, trong lòng lại nhớ trận phong tình tối qua, Tiểu Man không khỏi cười ngọt ngào. Nàng lần đầu trải qua cơn mưa móc như thoát thai hoán cốt (thay da đổi thịt), thật sự đã trở thành một tiểu phụ nhân, gả cho trượng phu lâu rồi, cho đến hôm nay, nàng mới chính thức trở thành đàn bà.
Tư vị kia…tư vị kia.. Tiểu Man suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể dùng một câu "Tuyệt không thể tả" để miêu tả.
- Lang quân, a huynh...
Tiểu Man si ngốc nhìn Dương Phàm, ánh mắt say đắm yêu thương, không kìm nổi vươn tay ra, khẽ vuốt ve âu yếm hàng lông mày anh tuấn của hắn.
- YAA.A.A..!
Tay vừa mới chạm vào hàng vi, Dương Phàm mắt vẫn nhắm liền lật tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng siết chặt lấy, mở bừng mắt ra, dịu dàng hỏi:
- Tiểu nha đầu, lại bướng bỉnh sao?
Tiểu Man bị hắn quơ được, không khỏi gắt giọng:
- Huynh giả bộ ngủ!
Ánh mắt nàng nhìn theo tầm nhìn của Dương Phàm đi xuống, chợt giật mình khi thấy cảnh xuân của mình phơi bày ra hết, Tiểu Man càng thẹn thùng, vội vàng vơ lấy chăn mỏng che thân thể, nhưng lại bị Dương Phàm giữ chặt lấy, nàng không kìm nổi năn nỉ nói:
- Lang quân!
Dương Phàm cười không đáp lời, Tiểu Man giả bộ đáng thương gọi:
- A huynh...
Một chiêu này quả nhiên dùng được, Dương Phàm không đành lòng trêu cợt, buông lỏng tay, Tiểu Man cực kỳ nhanh chóng vơ lấy chăn chùm kín mình, chỉ lộ ra khuôn mặt trái xoan. Dương Phàm nhìn thấy đáng yêu quá, không kìm nổi nhéo mũi nàng, cười hỏi:
- Tối hôm qua lang quân cùng muội ân ái, có sung sướng không?
Mặt ngọc của Tiểu Man đỏ bừng không chịu trả lời, còn ánh mắt Dương Phàm thì sáng rực, không chịu bỏ qua cho nàng. Tiểu Man dưới ánh mắt của Dương Phàm không thể trốn được, đành giả vờ sầm xuống, xấu hổ “xì” một cái nói:
- Bị huynh áp bức cả đêm, cả người đều rã rời, có gì mà sung sướng chứ?
- Thật sao? Thật sao?
Dương Phàm áp sát đến, chạm chóp mũi vào chóp mũi nàng, nói:
- Nói vậy là vi phu làm chưa tốt, nào nào, ta và muội lại tiếp tục.
Tiểu Man hoảng sợ, nàng dù gì cũng là lần đầu, hơn nữa mặc dù nàng tập võ từ nhỏ, nhưng dù sao tuổi trẻ, lại là khuê nữ, nên sức lực còn xa mới sánh bằng nữ tử trưởng thành như Thượng Quan Uyển Nhi kia. Đêm qua miễn cưỡng chịu đựng, tuy rằng sau lại “khổ tận cam lai”, hưởng tư vị cực lạc, nhưng chung quy vẫn không thể chịu đựng thêm được nữa, vội xin tha nói:
- Không muốn không muốn, ban ngày rồi… được rồi được rồi, người ta thừa nhận là được.
Dương Phàm lúc này mới buông tha nàng, cười ha hả nói:
- Thừa nhận cái gì?
Tiểu Man cụp mắt xấu hổ nói:
- Thừa nhận... Rất sung sướng đó!
Dương Phàm nói:
- Ai rất sung sướng?
Tiểu Man tức giận đẩy hắn, nổi giận nói:
- Không để ý tới huynh nữa, muội muốn mặc quần áo rời giường.
Dương Phàm nói:
- Còn sớm mà, nằm một lát nữa thôi, sợ cái gì?
Tiểu Man nói:
- Nước ấm hôm qua người ta chuẩn bị đều đã lạnh ngắt hết rồi, thừa dịp lúc này không có ai thì đun nước nóng để lau người, sao có thể học theo huynh đổ thừa không dậy nổi chứ.
- Đêm qua đã chuẩn bị sẵn nước ấm…
Dương Phàm ậm ờ, bỡn cợt nói:
- Nương tử, hình như muội sớm có âm mưu rồi…
Tiểu Man xấu hổ, giơ tay che miệng Dương Phàm:
- Không được nói nữa, nếu huynh nói nữa, muội sẽ…
Miệng Tiểu Man méo xẹo, nhìn xấu hổ sắp phát khóc.
Dương Phàm khẩn trương gật gật đầu, Tiểu Man được một tấc lại muốn tiến một thước, trừng mắt nói:
- Muội muốn mặc quần áo, huynh mau bịt mắt lại, không được nhìn lén!
Dương Phàm vội vàng che mắt lại, Tiểu Man theo dõi tay hắn, chậm rãi ngồi dậy, rồi rất nhanh bắt lấy y phục nằm lung tung ở chiếu đất, vội vàng mặc vào. Dương Phàm khẽ mở một kẽ hở ở ngón tay nhìn lén, xuân sắc khôn cùng, đẹp không sao tả xiết. Trước kia Dương Phàm thật đúng là chưa từng nhìn nữ tử mặc y phục lại có phong tư cuốn hút đến vậy, lúc này nhìn, chỉ cảm thấy mỗi một động tác đều vô cùng phong tình khêu gợi.
Tiểu Man dậy rồi, nhưng Dương Phàm vẫn nằm trên giường không chịu dậy, muốn ngủ tiếp để nhớ lại chút tư vị ngọt ngào đêm qua. Tiểu Man vệ sinh xong, rón ra rón rén trở lại phòng ngủ, thấy hắn lại say sưa ngủ, không khỏi cười ngọt ngào, nhăn mặt nhăn mũi nói:
- Chỉ biết ngủ!
Ngay lúc Dương Phàm ngủ say, Tiểu Man ngồi ở trước bàn trang điểm, trang điểm mắt môi, đến khi dung nhan hiện ra trong gương, ngay cả chính nàng cũng giật mình đến ngây người. Trước kia nàng cũng không phải là không để tâm đến cách ăn mặc trang điểm, nhưng nàng chưa từng thấy vẻ đẹp của mình như này.
Dung nhan này, ngũ quan đó vẫn như trước nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ khác biệt, kiều diễm ướt át, đầy xuân sắc. Vẻ đẹp này toát lên từ trong xương cốt mà không phải do son phấn tạo nên. Trước đó, vào ngày nàng thành thân, có hai nữ quan trong cung phụ trách trang điểm tỉ mỉ cho nàng, nhưng vẻ đẹp kiều diễm kia chỉ là bề ngoài, thiếu đi cảm giác linh động, tươi mới sống động.
Tiểu Man khẽ vuốt ve hai má mình, nhất thời cũng si ngốc nói không ra lời...
Dương Phàm vẫn còn đang ngủ say, Tiểu Man vui sướng chạy đến bên giường, dịu dàng gọi:
- Lang quân?
Dương Phàm vẫn chưa tỉnh, Tiểu Man vội vã muốn để hắn thấy dung nhan của mình, lại gọi một tiếng nữa, nhưng vẫn không đánh thức hắn được. Nàng nóng nảy ngồi trên giường, giơ tay kéo chăn mỏng…
Trên giường rõ ràng có một đóa “hoa mai”, đó chính là kiệt tác đêm qua nàng để lại.
- YAA.A.A..!
Tiểu Man xấu hổ kêu một tiếng, vội vàng ấn chăn mỏng lại, Dương Phàm mông lung mở mắt, hỏi:
- Làm sao vậy?
Tiểu Man giật chăn mỏng trên người hắn xuống, chẳng để ý hắn đang trần như nhộng từ đầu đến chân, chỉ ra sức kéo chăn ấn chặt ở đằng kia, che giấu dấu vết của mình, hất mặt lên nói:
- Mau thức dậy đi..,á…heo…
Dương Phàm sáng sớm thức dậy rửa mặt chải đầu xong xuôi, cùng Tiểu Man ngồi vào bàn ăn cơm, tất cả trình tự không giống như trước nữa. Từ sau khi thật sự trở thành vợ chồng, thì thật sự đã khác biệt, một ánh mắt, một câu nói, một động tác đều có hương vị khác biệt rất lớn. Cái gọi là mật ong trộn dầu, loại cảm giác này luôn luôn tự mình trải qua mới có thể biết.
Ăn sáng xong, vợ chồng son lại thì thầm tâm sự, huynh huynh muội muội, vành tai tóc mai chạm vào nhau thân thiết.
Buổi sáng cùng ngày, Dương Phàm muốn đi chùa Bạch Mã tạ ơn Tiết hòa thượng, sau khi nhìn thời gian thấy vẫn còn thì quyết định đi gặp Võ Tam Tư. Buổi chiều bởi vì Triệu Du nói sẽ tới thăm, liền đi tới Ngự sử đài thu hồi Quá thư", "Thị tịch", còn việc đi các cửa hàng ở chợ Nam trấn an các chưởng quầy thì giao cho Tiểu Man đi làm, buổi tối cùng nhau về nhà ăn cơm.
Sự việc đã định xong, hai người lưu luyến không rời cùng nhau đi làm. Dương Phàm đánh ngựa thẳng đến chùa Bạch Mã .
Lúc Dương Phàm tới chùa Bạch Mã là thời điểm mặt trời đã lên cao. Tới chùa thì chỉ thấy đám người Hoằng Nhất, Hoằng Lục, hỏi ra mới biết Tiết Hoài Nghĩa nhận lời mời của Võ Tam Tư tới “Kim sai túy” uống rượu rồi. Điều này cũng tốt, chỉ cần đi tới “Kim sai túy” là có thể gặp được hai người cần phải tạ ơn rồi.
Dương Phàm trò chuyện với chúng huynh đệ chùa Bạch Mã chốc lát rồi cáo từ ra về, đi thẳng đến “Kim sai túy”. Hắn chưa từng nghĩ, trong khách khứa dự tiệc ở “Kim sai túy” còn có Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa.