Say Mộng Giang Sơn

Chương 334-1: Mọi chuyện khó giấu diếm người cùng giường (1)



Uyển Nhi là một cô gái rất sạch sẽ, mỗi ngày tắm ít nhất hai lần, trước khi ngủ cũng nhất định phải tắm rửa nếu không sẽ không ngủ được. Sau khi trở lại nơi ở của mình, nàng thỏa mái ngâm mình trong làn nước thơm ngát rồi thay quần áo lên giường nghỉ ngơi.

Sâu trong nội cung vốn rất mát mẻ, phía dưới lại có chiếu trúc cho nàng cảm giác ấm áp, mềm mại, thỏai mái vô cùng, chỉ một chốc lát sau Uyển Nhi đã đi vào mộng đẹp.

Hai huynh đệ Võ Du Nghi, Võ Du Kỵ theo sự sắp xếp của Võ Tắc Thiên, phái ra những đội quân thân tín tiếp quản các khâu quan trọng, tăng quân lính phòng ngự, điều chỉnh các chức vụ và chức trách của các tướng lĩnh ở cấm quân đợi sau giờ Ngọ, sẽ ổn định lại. Dương Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm khi hắn phụ trách hai nơi ở cửa thành, hắn kiểm tra một lúc rồi hướng Sử quán đi đến.

Mùa hè trời nắng chói chang, tiếng ve kêu inh ỏi khiến người nghe mệt mỏi muốn ngủ vùi.

Đêm qua bị gây sức ép một đêm, mọi người trong cung dường như không ai an giấc được. Lúc này rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, ngoại trừ những người đang thực hiện nhiệm vụ, còn lại những người khác phần lớn được ngủ giấc ngủ trưa. Dương Phàm đến chỗ của Uyển Nhi, không thấy các nữ quan nội thị bình thường hay đi lại.

Một người bình thường muốn vào gặp Thượng Quan Uyển Nhi sẽ được một nữ quan vào thông báo trước nếu Thượng Quan Uyển Nhi cho phép thì mới vào. Dương Phàm và Uyển Nhi là quan hệ bạn bè nên không cần nhiều thủ tục như vậy. Hắn một đường đi thẳng tới, không thấy có người qua lại, Dương Phàm im lặng đi thẳng đến chỗ của Uyển Nhi.

Dương Phàm nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng, đẩy nhẹ tay cửa phòng liền mở ra, trong thư phòng cũng không có người. Dương Phàm nhẹ nhàng đóng cửa lại chậm rãi đi vào.

Trong phòng vắng vẻ nhưng tạo ra cảm giác tao nhã, trên bàn làm việc của nàng có đặt mấy cuốn công hàm, có hai dạng tạo hình bằng gỗ theo phong cách cổ xưa kiểu Đoan nghiễn. Trên giá bút có mười cây bút lông nhỏ cắm xuống, bên cạnh có đặt một chiếc bình gốm rộng miệng màu xanh bên trong cắm hơn mười nhánh hoa sen.

Trên kệ gần cửa sổ, có nhiều bình hoa nhỏ cao thấp khác nhau, trồng đầy loài hoa bách hợp trắng như tuyết. Trên vách tường có treo một bức tranh Uyển Nhi vẽ “Xuân sơn yên vũ đồ”, nàng lại treo vài bức tranh chữ nàng tự tay vẽ lấy rồi treo lên, theo kiểu thư pháp.

Dương Phàm đứng nhìn qua loa sau đó tiến đến bức bình phong che phía trước phòng ngủ của Uyển Nhi. Ngay trang đài nàng đặt gương đồng, một hộp trang sức hình hoa mai thật lớn đang mở ra, bên trong có vài trâm cài tóc, trân châu khuyên tai. Bên cạnh đó chính là khuê giường của Uyển Nhi, chiếc giường nàng được làm bằng gỗ hương có chiếc chăn lụa trên giường màu xanh nhạt.

Dương Phàm đi ngang qua nhẹ nhàng kéo chăn lụa lên, thấy Uyển Nhi nhỏ nhắn nằm nghiêng đang ngủ trên giường, nàng nằm hình vòng cung, bên hông có in hình một bông hoa lăng màu xanh ngọc ôm chặt vào vòng eo nhỏ nhắn với cặp mông đẹp gợi cảm, hai chân thon dài với một cặp tuyết lê tạo nên một đường cong hấp dẫn, nhìn nàng giống như một bức tranh sơn thủy vô cùng tuyệt vời.

Dương Phàm cẩn thận cởi đôi giày thêu hoa ra, ngồi xuống một bên cơ thể nàng. Bàn tay hắn đặt nhẹ nhàng đặt lên hông nàng vuốt ve rồi từ từ tiến vào bên trong nơi mềm mại như nước kia...

- Ưm...

Uyển Nhi bị đánh thức, thân thể mềm mại của nàng vừa cử động như bức tranh sơn thủy sống vậy. Bức tranh này càng đẹp hơn, nó có thêm sức mạnh để tỏa sáng hơn.

Nàng quay đầu lại nhìn thấy Dương Phàm nhìn nàng cười cười, thân thể mềm mại căng thẳng của nàng mới bình tĩnh lại. Nàng hờn dỗi trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, trách yêu:
- Huynh nha, không nói một tiếng đã liền xông vào, làm người ta giật cả mình à!

Dương Phàm đạp rơi giày nhảy lên giường nằm xuống cạnh nàng, Uyển Nhi định xoay người ngồi dậy nhưng bị Dương Phàm ôm lấy thật chặt không thể nào nhích ra được. Nàng muốn nhích vào trong chừa chỗ cho hắn nằm nhưng lại bị Dương Phàm ôm lấy vòng eo không nhích ra được, dường như nàng cử động chừng nào, cơ thể nàng dính sát vào hắn chừng đó.

Dương Phàm nhẹ giọng cười nói:
- Có gì mà muội sợ, ở nơi này trừ ta ra còn có người nào dám xông vào đây sao?

Thượng Quan Uyển Nhi bị chọc giận dùng mông ủi vào hắn một chút, không kìm được cũng cười rộ lên:
- Huynh ấy, chỉ có kẻ trộm hương mới to gan lớn mật xông vào khuê phòng bổn cô nương. Huynh tin không, muội chỉ cần hô lên một tiếng liền có người kéo huynh ra chặt làm trăm mảnh vụn!

Dương Phàm cười ha hả nói bên tai nàng:
- Tin, ta đương nhiên tin. Chỉ có điều, thịt vụn thì làm sao trộm hương của nàng được, như vậy ta phải bỏ Tiểu Uyên của ta sao!

Nói xong, hắn còn nhích người về phía trước một chút, Uyển Nhi nằm nghiêng như dây cung, mông của nàng như đụng vào vật “rắn rắn chắc chắc” của hắn, lời nói cảm giác như có chút mờ ám. Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Nhi liền đỏ lên vội vàng nhích ra tạo một chút khoảng cách với hắn, nàng nói nhỏ nhẹ:
- Tình hình trong cung hôm nay rất căng thẳng, huynh không lo làm nhiệm vụ hả? Sao còn dám đến đây?

Dương Phàm nói:
- Hiện tại đã buông lỏng, chỉ có điều trong nay mai, ta sợ rời xa Hoàng cung rồi. Uyển Nhi, huynh muốn hỏi muội, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Hoàng đế không lên triều chính, còn giam giữ nhiều đại thần như vậy?

Ánh mắt Uyển Nhi hiện lên một chút lo âu, chỉ có điều nàng đưa lưng về phía Dương Phàm nên Dương Phàm không nhìn thấy được. Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Đêm qua có người hướng về cung Thái tử gửi thư khiếu nại, bảo là muốn phát động binh biến bức bách Hoàng đế thoái vị, sẽ ủng hộ Thái tử khôi phục giang sơn Lý Đường. Vừa lúc đó có thị vệ đi tuần tra ban đêm nên bắt được lập tức trình báo ở tẩm cung của Hoàng đế. Những chuyện sau này ra sao thì huynh đều biết rồi.

Dương Phàm nghe xong cảm giác trong lòng lập tức lắng xuống. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, vừa tốn không biết bao công sức mọi chuyện mới ổn định, không thể nào tưởng tượng chỉ trong nháy mắt giông tố lại nổi lên. Chuyện mưu phản lần trước không có chứng xác thực mà chỉ căn cứ lời nói, còn lúc này bằng chứng đều có cả, chỉ sợ lần này phong ba so với lần trước càng thêm nghiêm trọng hơn.

Theo nhận thức mà nói, Dương Phàm cũng không rõ đám người Địch Nhân Kiệt này có thật sự muốn phát động binh biến không, khả năng này cũng có thể xảy ra, động cơ có thể từ trong quá khứ. Nhưng khi thực hiện một chuyện đại sự như vậy không thể nào lại nói ra rõ ràng như thế. Bây giờ hắn thuộc về phe cánh của Võ Tam Tư, dù trước kia hắn cũng được Địch Nhân Kiệt ưu ái, xem hắn là vãn bối nhưng không vì vậy mà coi hắn là đồng minh được.

Dương Phàm trầm mặc một lát thấp giọng hỏi:
- Địch công và ba vị Tể tướng kia là chủ mưu hả?

Uyển Nhi nói:
- Nếu theo đúng trong thư thì đúng là như thế, trong thư xúi dục Thế tử lại cố ý nhắc đến tên của mấy người bọn họ.

Dương Phàm suy nghĩ nói:
- Chỉ bằng một phong thư như vậy sao?

Uyển Nhi trả lời hắn:
- Chỉ bằng một phong thư như vậy chưa đủ sao? Chẳng lẽ còn phải chờ bọn họ thực hiện cho binh lính tấn công tẩm cung sao? Đại thế đã mất, Hoàng đế mới tin bọn họ thật sự muốn làm phản sao?

Uyển Nhi lần này hỏi lại, giọng điệu có chút gay gắt nhưng Dương Phàm đang suy nghĩ chuyện tình thế chính trị phức tạp nên đối phó thế nào, nhất thời không phát hiện, hắn chỉ nói theo ý nghĩ của mình:
- Muội nói xem có phải nhóm người của Tể tướng và Ngụy Vương tranh đấu, khiến cho Ngụy Vương mất chức Tể tướng. Chính vì vậy, hắn ôm hận cố ý hãm hại gửi thư khiếu nại đến, chuyện này làm rất dễ dàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv