Say Mộng Giang Sơn

Chương 319: Mật báo



Tống Chi Tốn mới nhìn thấy Lương vương liền biến sắc nói:

- Vương gia! Có chuyện không hay.

Võ Tam Tư nhìn thấy y như vậy cũng giật mình vội vàng bước ra hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Tống Chi Tốn nói:

- Hạ quan chuyên phụ trách yến tiệc trong cung, làm các món ăn...

Võ Tam Tư không kiên nhẫn nổi nói:

- Cái này ta biết. Nói mau xem có chuyện gì?

Tống Chi Tốn nói:

- Vâng! Hôm nay Tông Chính Khanh mở tiệc chiêu đãi Chu Hưng và mấy người trong hoàng thất tới mức say mèm. Hạ quan nhân đó nghe được...

Tông Chính Khanh mà Tống Chi Tốn nói chính là Võ Thừa Tự.

Hiện tại Võ Thừa Tự là người đàn ông tối cao trong dòng họ Võ nên đương nhiên đảm nhiệm vị trí Tông Chính Khanh. Tông Chính Khanh là một chức quan chuyên xử lý chuyện trong hoàng thất. Y vừa có thể là người trong hoàng thất, cũng có thể là thân nhân hoàng thất, cũng có thể như các đại thần khác. Có điều trong tình hình chung thì phần lớn chức quan này do những người có tuổi trong hoàng thất đảm nhiệm. Hơn nữa phần lớn là quan lớn, được hưởng tước Vương.

Hiện giờ, Võ Thừa Tự chính là Tông Chính Khanh của hoàng triều Đại Chu. Mà mấy người hoàng thất theo lời Tống Chi Tốn nói hiển nhiên là người họ võ chứ không phải hoàng tộc họ Lý.

Võ Tam Tư nghe Tống Chi Tốn nói vậy thì giật mình.

Hóa ra Tống Chi Tốn nói cho y biết Võ Thừa Tự và mấy tên tâm phúc uống rượu, đắc ý vênh váo nói toạc hết những tính toán của mình ra mà không chú ý tới trong số những người hầu hạ có một tên tiểu lại của chùa Quang Lộc vẫn còn chưa đi. Mà tên tiểu lại đó lại chính là tâm phúc của Tống Chi Tốn.

Tống Chi Tốn nói, Võ Thừa Tự say rượu huênh hoang nói rằng đám quan lại ủng hộ nhà Lý đã bị y đánh cho tan rã. Mà triều đình cần phải có ít nhất trăm quan, nếu tiếp tục đấu nữa chỉ sợ thiên tử sẽ can thiệp. Không bằng bỏ qua đám tàn binh ủng hộ nhà Lý mà quay ra đối phó với Lương vương.

Y phái Chu Hưng tạo chứng cớ nói Võ Tam Tư liên quan tới nhất Đảng, quy vào tội phản nghịch. Hiện giờ đám quan lại ủng hộ nhà Lý đã bị đánh cho bầm dập chỉ có sức bảo vệ mình mà không làm gì được y, chỉ cần bẻ gẫy được Võ Tam Tư, Thiên tử không còn sự lựa chọn nào khác đành phải lập y làm thái tử. Tới khi y trở thành hoàng đế sẽ không bạc đãi những người trung thành với mình.

Tống Chi Tốn giả giọng của Võ Thừa Tự như đúc. Để cho Võ Tam Tư tin, thậm chí y còn thay Võ Thừa Tự soạn ra mấy câu trong tương lai khi Võ Thừa Tự đăng cơ sẽ ban cho: Chu Hứng làm tể tướng, Khâu Thần Tích làm đại tướng quân, phần lớn người trong hoàng thất sẽ được phong vương. Số con cháu họ Võ mà y liệt kê cũng có quan hệ chặt chẽ với Võ Thừa Tự.

Võ Tam Tư nghe Tống Chi Tốn mật báo thì mắt nổi hung quang, trợn mắt nói:

- Bổn vương còn chưa xử lý hắn, hắn đã có ý tới bổn vương. Được! Để ta xem là ai bẻ gẫy ai? Ta lập tức vào cung gặp thiên tử. Người đâu! Mang...

Tống Chi Tốn vội vàng ngăn gã lại nói:

- Vương gia! Hôm nay Ngụy Vương mới bày mưu cho Chu Hứng hãm hại ngài. Khi hạ quan biết thì họ còn đang uống rượu, chưa có đủ chứng cớ chính xác để lật đổ Vương gia. Bây giờ đã là chiều tối, nếu vương gia vội vàng vào cung mang theo nhân chứng thì chắc chắn sẽ làm lộ. Vương gia cũng biết Ngụy vương có tai mắt trong cung. Một khi Ngụy vương có phòng bị, hoặc là phân rõ giới hạn với Khâu Thần Tích thì... Cho nên việc này phải tiến hành một cách bí mật.

- Ừm...

Võ Tam Tư trầm ngâm một lúc liền gật đầu nói:

- Ngươi nói cũng có lý. Bổn vương sẽ nhịn một đêm.

Võ Tam Tư nói với Tống Chi Tốn:

- Lần này may là có ngươi, nếu không bổn vương sẽ bị Võ Thừa Tự hãm hại. Ngươi yên tâm. Công lớn của ngươi, bổn vương sẽ ghi nhớ trong lòng. Nếu bổn vương lên làm thái tử sẽ không quên công của ngươi.

..............

Thượng Quan Uyển Nhi và tiểu Hải cùng với đám cung nga, thái giám lẳng lặng đứng trước cửa điện Vũ Thành không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, Tiểu Hải lặng lẽ tới gần Thượng Quan Uyển Nhi nói nhỏ:

- Đãi chế! Lương vương bí ẩn như vậy không biết có chuyện gì?

Do từ "chiếu" phạm vài tục danh của Võ Tắc Thiên cho nên toàn bộ văn tự của triều đình đều đổi thành chữ "chế". Vì vậy mà Thượng Quan Đại chiếu mới trở thành thượng quan đãi chế.

Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn y một cái rồi nói hết sức thản nhiên:

- Làm việc trước thánh giá cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nghe thì đừng nghe.

- Vâng! - Tiểu Hải cúi đầu lặng lẽ lui xuống.

Thượng Quan Uyển Nhi thầm nghĩ:

- Trong triều đình hiện nay hết sức ác liệt. Võ Tam Tư cầu kiến hoàng đế, hơn nữa lại mật tấu chỉ sợ phong ba lại càng thêm dữ đội.

Dù sao thì lang quân cũng chỉ là Lang tướng phụ trách an toàn cho cung cấm cho dù ai có thế nào cũng không liên quan tới Nhị lang nhà ta. Sau này, ta càng phải nên cẩn thận không để cho người ta dụ dỗ làm Nhị lang phải lo lắng.

Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ tới đó thì trên điện vọng xuống âm thanh mệt mỏi của Võ Tắc Thiên:

- Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi giật mình vội vàng trả lời:

- Có thần.

Nàng lập tức khom người đi tới trước điện. Chỉ thấy Võ Tam Tư khom người đứng trước mặt Võ Tắc Thiên. Còn trước mặt bà ta là cái bát sứ có chạm trổ hình long phượng bị vất, nắp một nơi bát một chỗ. Nước trong bát tung tóe cả ra thảm.

Thượng Quan Uyển Nhi rất ít khi thấy Võ Tắc Thiên không giữ được bình tĩnh như vậy nên giật mình vội vàng khòm người đứng yên. Võ Tắc Thiên nói:

- Lấy mười người Thị vệ, Bách Kỵ theo Võ Tam Tư về phủ đưa một người vào cung gặp trẫm.

Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc tuy nhiên gương mặt vẫn giữ nét thản nhiên lên tiếng:

- Dạ!

Võ Tắc Thiên nóiõ

- Truyền Lâu Sư Đức, Lai Tuấn Thần vào cung gặp trẫm.

- Dạ!

Mặc dù Lâu Sư Đức ở biên thùy nhưng cũng là một vị quan lớn nên ở Lạc kinh cũng có dinh thự của mình. Dinh thự của lão ở ngay phường Trạch Thiện gần với phường Phúc Thiện mà Dương Phàm ở.

- Truyền chỉ! Võ Du Nghi tiếp quản phòng ngự Cửu môn. Lý Đa Tộ tiếp quản phùng ngự trong cung. Nội vệ, Long võ vệ lập tức tập kết đợi lệnh. Nếu không có chỉ và hổ phù do trẫm tự tay viết thì không được hành động.

- Dạ!

Lần này thì âm thanh của Thượng Quan Uyển Nhi rốt cuộc trở nên khẩn trương. Thấy Võ Tắc Thiên không còn lệnh nào khác, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng xoay người đi ra. Võ Tam Tư thi lễ với Võ Tắc Thiên một cái. Võ Tắc Thiên liền khoát tay. Y liền đi ra cùng với Thượng Quan Uyển Nhi.

Đợi cho cả hai ra khỏi điện, trong điện chỉ còn lại một mình Võ Tắc Thiên. Sắc mặt của bà ta lập tức trở nên mệt mỏi, cho dù có dùng hóa trang cũng không thể che giấu được sự già nua.

Bà ta trầm mặc một lúc rồi quát khẽ:

- Người đâu.

Trên đại điện vốn không có người. Toàn bộ người hầu kẻ hạ đều bị đuổi ra khi Võ Tam Tư mật báo. Nhưng khi âm thanh của Võ Tắc Thiên vang lên, phía sau hai cây cột trong cung điện chợt có bốn người xuất hiện. Bọn họ mặc trang phục toàn thân, vai đeo kiếm.

Võ Tắc Thiên ra lệnh:

- Bí mật khống chế Khâu Thần Tích, Võ Thừa Tự và Chu Hứng lại, nếu có gì khác thường giết ngay.

Bốn võ sĩ liền khom người với bà ta nhưng không nói một lời rồi sau đó lập tức xoay người rồi biến mất.

Thượng Quan Uyển Nhi tự mình chỉ định Hoàng Húc Sưởng, Trương Hề Đồng cùng với hơn mười võ sĩ và Cao Oánh, Lan Ích Thanh dẫn mười nữ vệ sĩ theo Võ Tam Tư về phủ. Khi hai mươi người trang bị đầy đủ tới, Võ Tam Tư chắp tay với Thượng Quan Uyển Nhi, cười nói:

- Làm phiền đãi chế.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn theo bọn họ mà cảm thấy không yên. Nàng nghĩ tới từ khi nàng đi theo Võ Tắc Thiên tới giờ, chưa bao giờ thấy bà tay thận trọng như vậy, không cho nàng biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi biết chắc chắn có chuyện ra lớn đang diễn ra nên phải cẩn thận.

Thượng Quan Uyển Nhi đang định trở về phục chỉ Võ Tắc Thiên thì ấy Dương Phàm đẫn một đội Võ Lâm vệ từ xa vội vàng đi tới. Hai người đối mặt với nhau nhưng trước mắt bao người không được phép thể hiện tình cảm riêng vì vậy Dương Phàm đứng lại cung kính thi lễ với nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi khoát tay. Bốn tiểu thái giám ở phía sau lập tức lui lại mấy bước. Dương Phàm thấy vậy vội vàng bước lên tới bên cạnh nàng. Uyển Nhi nói nhỏ:

-Chàng dẫn nhiều người đi đâu vậy?

Dương Phàm nói:

- Võ Du Nghi hạ lệnh tăng cường canh gác trong cung. Y bảo ta dẫn người tới kho vũ khí lấy đủ cung nỏ, củng cố hoàng cung.

Dương Phàm nói xong liền giơ cho nàng cái phù lệnh của Võ Du Nghi ban cho. Bình thường, cấm quân phòng ngự trong cung chỉ có vũ khí cận chiến, không được phát cung nỏ. Mấy thứ đó chỉ được cất ở trong kho. Nếu không có chiếu lệnh thì không được sử dụng. Mà vào lúc này, tự nhiên lại lấy mấy thứ đó ra đẻ phòng ngự, Dương Phàm biết chắc chắn có chuyện lớn xảy ra. Khẩn trương như vậy chẳng lẽ có người mưu phản?

Thượng Quan Uyển Nhi thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn thì lắc đầu nói:

- Thiếp cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hôm nay Võ Tam Tư đội nhiên cầu kiến hoàng đế, lại còn cho mọi người ra hết ngoài. Một lúc sau, hoàng đế liền phát ra rất nhiều lệnh...

Thượng Quan Uyển Nhi nói lại những mệnh lệnh mà Võ Tắc Thiên ban ra cho Dương Phàm rồi nói:

- Cho dù có chuyện lớn xảy ra thì việc phòng ngự trong cung cũng chỉ là chuyện đề phòng có người dám tán công hoàng thành. Lang quân cứ theo lện mà làm, không cần phải bàn luận tới Thiên tử.

- Nàng yên tâm! Ta cũng phải đi.

- Ừ! Lang quân cẩn thận.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Dương Phàm dẫn binh lĩnh vội vàng đi tới kho vũ khí rồi nhanh chóng trở lại điện Vũ Thành.

Dương Phàm vốn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói lại mấy cái chỉ dụ của Võ Tắc Thiên, hắn biết được đã có chuyện gì. Quả nhiên là Võ Tam Tư đã ra tay.

Võ Thừa Tự là Tể tướng, Thân vương, Tông Chính Khanh, nắm phần đông số quan trong triều. Khâu Thần Tích lại khống chế mấy vạn đại quân đóng ở Mạnh Tân. Động tới bọn họ, Võ Tắc Thiên phòng ngừa chu đáo như vậy cũng không có gì lạ.

"Không biết Thái Bình dùng cách gì? Đúng là đàn bà..."

Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ tới Thái Bình công chúa mà thầm thán phục. Trong số con của đương kim thiên tử thì đương kim Thái Tử và Lu Lăng vương nghe nói tính tình yếu đuối. Nhưng không ngờ bà ta lại sinh ra được một người con gái giỏi như vậy.

Trước mặt mọi người nàng là một công chúa Đại Đường cao quý, xinh đẹp. Nhưng sau lưng, nàng lại là một nữ Gia Cát tài trí thao lược. "Nhưng tại sao trước mặt ta, nàng lại như một oán phụ chỉ muốn chuyện khuê phòng như thế?"

Da mặt Dương Phàm co lại. Nhớ tới mỗi lần gặp Thái Bình công chúa, cho dù chuyện có khẩn cấp thế nào thì cũng vòng vo lại chuyện nam nữ khiến cho hắn không biết nên khóc hay cười.

Thượng Quan Uyển Nhi về tới điện Võ Thành, thấy Tiểu Hải đang đứng bên cừa liền hỏi:

- Đã truyền hết ý chỉ chưa?

Tiểu Hải nói:

- Tiểu nhân nào dám chậm. Tất cả đã truyền xong.

Võ Tắc Thiên ở trong điện nghe thấy tiếng nói chuyện liền lên tiếng:

- Uyển Nhi đã quay lại? Vào đi.

Uyển Nhi vội vàng cất bước đi vào điện thì thấy gương mặt của Võ Tắc Thiên vốn bình thướng hết sức sáng sủa nhưng bây giờ lại như héo rũ ngồi đó, chẳng khác nào một lão bà gần đất xa trời. Cảnh tượng đó khiến cho nàng lắp bắp kinh hãi.

Võ Tắc Thiên hơi đảo mắt nhìn lên mặt Uyển Nhi rồi nói đầy thể lương:

- Hoàng đế? Người theo cô gia thật hiếm. Thiên hạ dưới chân nhưng có mấy người đáng tin?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv