Say Mộng Giang Sơn

Chương 1121-2: Nắm giết (hạ) (2)



Võ Ý Tông đi đến trước mặt năm người bọn họ, chắp tay nói với một giọng điệu đầy mỉa mai:

- Năm vị tướng công... à, bổn vương nói sai rồi, phải là năm vị Vương gia mời đúng, haha, không biết vì lý do gì mà năm vị Vương gia lại có nhã hứng đứng phơi nắng ở trước điện Thái cực vậy?

Hoàn Ngạn Phạm không thèm để ý đến hắn, quay sang hỏi đám người Dương Nguyên diễm:

- Các ngươi là... chuyện này là sao?

Lý Trạm nói bằng cái giọng vô cùng đau khổ:

- Hoàng thượng có chỉ, miễn nhiệm quân chức của tôi, nói là chờ bổ nhiệm chức mới.

Hoàn Ngạn Phạm vừa nghe hết câu thì giống như bị ai đó dội cho gáo nước lạnh, đứng cũng không vững, loạng choạng vài bước, sắc mặt thì ảm đạm. Võ Ý Tông cười mỉa mai vài tiếng rồi quay sang nói với đám người Lý Trạm:

- Chư vị, chúng ta nên đi nhanh lên, kẻo Hoàng thượng chờ lâu.

Lý Trạm quay lại nhìn năm người Trương Giản Chi đang đứng chết chân tại chỗ, khẽ thở dài vài tiếng rồi theo Võ Ý Tông đi về phía kim điện. Lúc đó cũng là lúc Thôi Thực từ trong đó vội vàng đi ra, sát vài đi qua đám Võ Ý Tông, đằng sau còn có vài nội thị vệ lực lưỡng đi theo

- Hay là Hoàng thượng đã hồi tâm chuyển ý?

Đôi mắt của Trương Giản Chi tự nhiên sáng lên, sắc mặt cũng tốt lên trông thấy.

Thôi Thực đi đến trước mặt Trương Giản Chi, chắp tay nói:

- Năm vị Vương gia, hạ quan phụng chỉ thánh thượng đến để cùng năm vị Vương gia đây quay về Chính sự đường, sau đó giao ấn, áo, mũ của tể tướng cho Lương Vương.

Ánh mắt Trương Giản Chi nhanh chóng ảm đạm lại, Thôi Huyền Huy lại một lần nữa bị sét đánh ngang tai, ngơ ngác hỏi:

- Thôi Thực? Ngươi ... ngươi không phải chỉ là Lại bộ Viên Ngoại Lang sao, tể tướng giao nhận, ngươi nghĩ một Viên Ngoại Lang nhỏ nhoi như ngươi có đủ tư cách chứng kiến chủ trì sao?

Thôi Thực dương dương tự đắc quay sang nói :

- Vương gia có chuyện này ngài chưa biết, Hoàng thượng vừa mới bổ nhiệm tệ chức làm Trung thư xá nhân kiêm Thị lang Binh bộ rồi.

Kính Huy bỗng nhiên ngộ ra, rồi đùng đùng nổi giận, hét lên một tiếng, năm ngón tay linh hoạt, nhanh chóng tóm lấy cổ Thôi Thực, hét lớn:

- Tặc tử giỏi lắm, hóa ra là ngươi, hóa ra ngươi chính là kẻ đã bán rẻ chúng ta.

Một cánh tay chắc khỏe đột ngột xuất hiện chắn trước mặt Kính Huy, tuy chỉ là một cánh tay thôi nhưng nó cứng chắc tựa như sắt thép chắn ở đó, không có cách nào đẩy nó ra xa, Khính Huy đang trong lúc tức giận nhưng lại không có cách mảy may lay động được. Võ sĩ sắc mặt lạnh lùng này khoảng 40 tuổi, hắn ta nhẹ nhàng, khẽ phẩy tay một cái, Kính Huy đã bị ngã văng ra ngoài.

Hoàn Ngạn Phạm và Viên Thứ Kỷ liền vội vàng chạy đến đỡ lấy Kính Huy, ném cho Thôi Thực một cái căm thù.

Thôi Thực thì lại thản nhiên lùi lại phía sau, phủi phủi vạt áo rồi cất giọng ra oai:

- Vương gia, xin ngài tự trọng.

Câu nói của Thôi Thực khiến Kính Huy tức đến mức người run lên, chỉ tay vào mặt y, giọng run run:

- Ngươi.....ngươi...ngươi...đồ tặc tử...

Thôi Thực khinh bỉ nhìn lại và đáp trả:

- Thôi mỗ không thể nào tuân lệnh của Vương gia được, ta đây chỉ nghe theo lời của Hoàng thượng thôi, ngươi nói Thôi mỗ đây là trung thần hay là gian thần đây? Hà, giống như ngài không biết phân biệt tôn ti trật tự, ngông cuồng phách lối, lại còn thêm tội bất kính, vậy mà Hoàng thượng không xử tội ngài lại còn phong vương, cho về quê an dưỡng tuổi già thì đã đủ thấy ân đức tựa như trời bể của Hoàng thượng rồi, ngài lại không biết thân biết phận, không biết cái gì gọi là thiên ân, đây mới gọi là kẻ lòng lang dạ thú.

Thôi Thực thấp giọng nói tiếp:

- Việc của ta đã xong, hạ quan vẫn còn nhiều việc phải làm, năm vị Vương gia. Xin mời tự nhiên.

Hoàn Ngạn Phạm vẫn không biết chuyện Kính Huy phái Thôi Thực đến phủ Lương vương nằm vùng, ngơ ngác hỏi Kính Huy:

- Trọng Diệp, vì sao mà huynh lại làm vậy?

Kính Huy ngửa khuôn mặt đầy nước mắt mà than khóc:

- Là do ta bị mù, là do ta không có mắt, là ta...chính ta đã hại mấy huynh.

Trương Giản Chi tuy tuổi đã cao. Trong lòng cũng có chút hồ đồ nhưng khi nhìn thấy chuyện xảy ra ngay trước mắt mình thì cũng hiểu được vài phần, chỉ có điều lúc này đây không còn tâm trí và sức lực để mà tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện. Trương Giản Chi thở dài, quay sang nói với Kính Huy và Hoàn Ngạn Phạm:

- Đi thôi, mọi chuyện hãy để cho nó qua đi

Thôi Thực dương dương tự đắc trong khi ngũ vương lặng thầm bước đi, Trương Giản Chi lúc này đây tinh thần xa xút, giống như lão đã già thêm cả chục tuổi, duy chỉ có Hoàn Ngạn Phạm là vẫn không cam tâm kiểu cứ như vậy mà rời khỏi chính đàn, cho nên y chửi bới triều đình, chỉ trích khiếp sống chính trị phương tù.

Đang đi, tự nhiên Hoàn Ngạn Phạm nhớ đến một người. Sau khi Thần Long đảo chính, công thần đảng ở trong quân đội đã bố trí vài tai mắt, chủ yếu là tập trung ở Võ Lâm Vệ, những người này vừa mới bị giáng chức trong quân đội nhưng có một người vừa đây thôi mà đã không thấy đâu, đó chính là Vương Đồng Kiểu

Vương Đồng Kiểu là con rể của hoàng đế Lý Hiển, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hắn không bị giáng tội. May cho hắn vì là con rể của Hoàng đế, cho nên trên người hắn có hai thân phận là Công thần đảng và Đế đảng.

Hiện giờ hắn đang đứng về phe nào đây? Hoàn Ngạn Phạm quả thực là không đoán được, nhưng y không muốn bỏ qua cơ hội này. Trải qua chuyện Thần Long chính biến, y đã hiểu ra “cải thiên hoán nhật” thì không nhất định phải dùng đến binh trên cả nước, gây ra khói lửa chiến tranh bốn phía. Có đôi khi, tại nơi trung tâm quyền lực triều đình, chỉ cần một đội vũ trang nhỏ hơn trăm người là có thể không cần thương gân động cốt mà thay đổi được vận mệnh của quốc gia đấy.

Trong lòng Hoàn Ngạn Phạm bỗng nhiên dâng lên một niềm hi vọng mãnh liệt, bất kể như thế nào thì y cũng phải thử một lần.

Việc phong thưởng trên triều vẫn chưa kết thúc, Uyển Nhị lần thứ tư giơ cao thánh chỉ, đây chính là lúc phong thưởng cho gia tộc của Hoàng hậu rồi.

Dưới sự kiên quyết phản đối của đám người Trương Giản Chi, Lý Hiển sau khi đăng cơ chỉ có thể phong nhạc phụ đại nhân làm Vương mà thôi, bây giờ đám người này đã không còn là cái gai trong mắt nên Lý Hiển lập tức truy phong bốn vị cữu huynh khi còn bị lưu đày ở Lĩnh Nam đã bị tù trưởng Man tộc địa phương giết chết làm Quận vương, phong đại muội phu của Vi hậu là Lục Tụng làm Quốc tử Tế Tửu, nhị muội phu Phùng Thái Hòa được phong làm Thái Thường Thiếu Khanh, còn đường huynh đệ của Vi hậu là Vi Ôn thì được phong làm Lễ Bộ Thượng thư và gia phong Lỗ quốc công, đường đệ Vi Tư được phong làm Tả vũ Lâm tướng quân và gia phong Tào quốc công.

Phái công thần ngã xuống nhưng chỗ trống quyền lực mà của bọn họ thì lại nhanh chóng bị các phe phái khác chiếm chỗ. Tâm can của Đế vương chỉ cần miêu tả bằng bốn chữ ngắn gọn và súc tích: kĩ thuật cân bằng.

Hiện giờ, Lý Hiển đã có bè phái của Lương Vương, và Vi hậu, ngày hôm nay chính là ngày tân vận mệnh chính trị được hình thành. Lương Vương đảng và Hậu đảng bây giờ đã bắt tay với nhau, còn Tương Vương và Thái Bình là một phe, thế trận đang ở trạng thái cân bằng, mà đối với Lý Hiển thì mục đích của ông ta đã đạt được.

Nhưng mà Công thần đảng kia sẽ chịu cam tâm như vậy sao? Tương Vương đảng và Thái Bình đảng sẽ khoanh tay đứng nhìn trong khi bè phái của Vi hậu lớn mạnh sao? Rồng là thần khi trời mưa, phong ba của thời Thần Long trị vì sẽ không bao giờ dừng lại vào lúc này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv