Say Mộng Giang Sơn

Chương 111: Tiểu hòa thượng vào cung



Trong các môn đệ thân tín bên Tiết Hoài Nghĩa, có vài người đã từng cùng y vào cung, ngoài ra đại bộ phần đều chưa từng vào, vì vậy phen này có thể vào cung, cả đám tỏ ra rất hưng phấn đối với nơi tôn quí và tràn đầy hiếu kỳ nhất giữa thiên hạ kia.

Mã Kiều cũng không ngoại lệ, mặc dù cung thành này tọa lạc ngay trong thành Lạc Dương, cách gã chỉ vài gang tấc, gã vốn cho rằng cả đời này bản thân không thể nào bước vào nơi đó một bước, mà hiện tại, gã lại có cơ hội để vào đến cửu trọng cung điện, thật có cảm giác giống như nằm mơ.

Tâm tình của Dương Phàm cũng rất hồi hộp, còn thêm một chút kích động. Hắn không nghĩ rằng nhanh như vậy có cơ hội vào hoàng cung. Tiết Hoài Nghĩa từng nói, cao thủ đá cầu trong cung phần lớn là nữ tử, như là công chúa, nữ vệ, cung nữ… Mà ngay cả Thượng Quan Đãi Chiếu cũng nằm trong đó, lần này không biết có thể gặp được cô ta hay không? Nếu có cơ hội gặp được cô ta, làm thế nào mới có thể hỏi ra tung tích Miêu Thần Khách.

Bởi vì đang nghĩ đến vấn đề này, Dương Phàm lộ ra có phần trầm mặc. Người khác đều đang hưng phấn bàn luận, đoán tình hình trong cung, hoặc là nghe một vài vị huynh đệ đi cùng Tiết Hoài Nghĩa vào qua trong cung kể lại tình hình nội cung, biểu hiện của hắn liền có chút khác thường.

Sở Cuồng Ca nhìn thấy vậy còn tưởng rằng hắn là vì quan tâm thắng bại mới quá hồi hộp đây. Phải biết rằng, những đội ngũ thi đấu này đều là do Dương Phàm một tay tổ chức ra, thắng bại như thế nào, liên quan đến hắn rất lớn. Vì lẽ đó biểu hiện khác thường của hắn liền được lí giải rồi.

Sở Cuồng Ca liền đuổi theo hai bước, vỗ vỗ vai hắn, an ủi:

- Nhị Lang không cần phải lo lắng, ta và ngươi huấn luyện những người này mới bao nhiêu thời gian chứ? Trước kia, bọn họ căn bản không đủ tư cách vào cung tranh tài, hiện nay chỉ cần có thể chống đỡ thời gian nhiều một chút là đã chứng tỏ bản lĩnh của ngươi rồi. Huống hồ dựa vào trình độ đá cầu nhập hóa xuất thần kia của ngươi, mỗ vẫn thật không tin, đám nữ tử kia có thể mạnh hơn ngươi!

Dương Phàm cười ha hả nói:

- Sở huynh nói đúng, chẳng qua một đám đàn bà mà thôi, chúng ta đường đường là nam tử, còn có thể sợ bọn họ hay sao?

Hai người vừa nói cười, khoác vai đi về phía trước, gần đến Lí Thuận phường, trước mặt chợt có một đoàn người ngựa dần dần tiến đến, phía trước vài công sai gõ chiêng mở đường, theo điệu Thanh Đạo, phía sau rất nhiều binh lính cầm đao cùng theo sau.

Lạc Dương Úy Đường Túng ngồi trên lưng ngựa, ấn đao mà đi, rất nhiều công nhân theo sau, không nghĩ Tiết Hoài Nghĩa dẫn một đám Đại hòa thượng tiến đến thẳng trước mặt, những công nhân kia hoảng sợ, lập tức cuốn cờ im trống, tránh sang bên cạnh, nhường đám Đại hòa thượng này đi qua.

Dương Phàm nhìn về phía bên đường, là đám công nhân áp giải vài phạm nhân. Trong phạm nhân có hai tù nhân trên người khóa gông lớn, gông kia chiều dài sáu thước, chiều rộng bốn thước, dày đến năm tấc, nặng tới trăm cân, đeo gông này không cần nói đến đi bộ, dù là ở trên xe cũng chết chắc không phải nghi ngờ gì nữa.

Bên cạnh còn có mấy người, chỉ đeo gông nhẹ, nhưng mặc trên người vẫn là quần áo tử tù, phía sau cổ còn cắm tự bài “Trảm”, từng người một bị trói, mặt mũi xám ngoét, tiếp phía sau còn có rất nhiều nam nữ mặc áo tù, gào khóc, thóa mạ, chẳng bởi vì sự xuất hiện của Tiết Hoài Nghĩa mà im miệng. Bọn họ đều thành tử tù, thế là xong đời chỉ trong khoảnh khắc, còn sợ ai nữa?

- Ừ?

Tiết Hoài Nghĩa thúc ngựa đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy trong đám phạm nhân bị đeo gông có vài người rất quen mặt, không khỏi ghìm chặt yên ngựa, định thần nhìn lại, mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên, Phượng các Thị lang Nguyên Vạn Khoảnh, Thiên quan Thị lang Đặng Huyền Khá, nội sử Trương Quang Phụ Mão…

Tiết Hoài Nghĩa thầm giật mình, vội vẫy tay gọi Đường Túng đến trước mặt, nhỏ giọng hỏi :

- Tại sao mấy vị này đều bị bắt? Phạm vào tội gì?

Đường Túng ban đầu thấy y triệu qua, trong lòng rất thấp thỏm, nhưng thấy y chỉ hỏi một câu, thái độ ôn hòa, trong lòng tức thì nhẹ nhõm, vội chắp tay nói :

- Tiết sư, mấy người này đều là liên quan đến đảng phản bội Từ Kính Nghiệp, đến nay vụ án phát sinh, Thiên Hậu nổi cơn thịnh nộ, hiện giờ đang áp giải đến pháp trưởng xử trảm.

Tiết Hoài Nghĩa “chậc chậc” liên thanh, chợt thấy Thu quan Thượng thư Trương Sở Kim cũng bất ngờ bị trói vào, không khỏi hỏi:

- Trương Thượng thư là trọng thần triều đình, trước kia không phải là ban kim bài miễn tội sao? Làm sao cũng bị trói giải ra pháp trường?

Kim bài xá lệnh này chính là kim bài miễn tội chết trong truyền thuyết, kỳ thực nó cũng không phải là một thẻ bài bằng vàng, mà là một lệnh xá tội, quan viên nhận được xá lệnh, có thể miễn tội chết một lần. Trong triều đình quan viên nắm giữ xá lệnh tổng cộng có hơn mười vị, bản thân Tiết Hoài Nghĩa cũng có một thẻ bài, do đó mới hỏi câu này.

Đường Túng trên mặt lộ ra một vẻ thần khí cổ quái, nói rằng:

- Lúc đầu năm, Trương Thượng thư định ra một tân pháp mới, nói nếu như có người phạm vào trọng tội, dù cho bản thân nắm giữ xá lệnh có thể miễn tội chết, nhưng gia quyến của y cũng bị trừng phạt nghiêm khắc, hoặc là hành hình hoặc là vào lãnh cung làm nô tỳ, để răn đe mọi người.

Thiên Hậu thấy rằng rất có đạo lý, liền tấu chuẩn. Ai biết…hiện giờ Trương Thượng thư tuy rằng mang xá lệnh, có thể thoát khỏi tội chết đi đày Biên Ải, nhưng người trong nhà hắn nam đinh mười lăm tuổi trở lên cũng đều bị sử trảm, về phần những thê thiếp nữ nhi, tùy tùng nha đầu, thì toàn bộ vào lãnh cung, trở thành nô tỳ.

Tiết Hoài Nghĩa nghe xong, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ thần khí cổ quái, sau một hồi lâu mới nói:

- Đây không phải là đem đá tự đập chân mình sao?

Đường Túng rất đồng tình, tuy nhiên Trương Sở Kim vốn là thượng quan tư pháp tiếng nói tối cao, hôm nay mặc dù kết cục như này, hắn cũng không tiện có điều đánh giá. Tiết Hoài Nghĩa lắc đầu, giận giữ nói:

- Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng không sai a!

Dứt lời hai chân thúc bụng ngựa, liền đi thẳng về phía trước.

Dương Phàm và Mã Kiều bây giờ đã cạo đầu trọc, mặc tăng y, ở trong đám hòa thượng, Đường Túng căn bản không dám lần nữa sinh thị phi, dù thấy một đám hòa thượng từ phía trước ngông nghênh đi qua, đến đầu cũng không dám ngẩng, làm sao nhận ra bọn họ.

Sở Cuồng Ca đi cạnh Dương Phàm, mắt thấy dáng vẻ thảm hại của đám tử tù, không khỏi thở dài nói:

- Trương Sở Kim nghĩ ra kiến pháp này, vốn là vì lựa ý hùa theo Thiên Hậu. Nào ngờ lại bụng làm dạ chịu, ứng trên người hắn đầu tiên.

Hoằng Nhất cười nói:

- Đây tính là gì, ngươi nhìn thấy hai người mang gông lớn kia không? Hai người kia chính là Từ Kính Chân và Lạc Dương lệnh Trương Tự Minh, bọn họ bị trói giải ra pháp trường xem giết người. Cái gông lớn bọn họ mang kia, chính là do Trương Tự Minh nghĩ ra, chuyên môn để mà trừng trị trọng phạm, hiện giờ đúng lúc chính hắn cũng được nếm qua sự lợi hại của loại gông lớn kia.

Chúng lưu manh nghe xong liền thở dài, bọn họ nghe có rất nhiều lời bàn tán về các quan nhân bị nhân quả tuần hoàn, báo ứng thì trong lúc nhất thời đám người xuất gia chuyên đánh nhau, sinh sự này cảm thấy mình như đã hiểu thấu hồng trần, nảy sinh nhiều cảm khái.

***

Đám tăng nhân Chùa Bạch Mã do Tiết Hoài Nghĩa dẫn đầu từ Huyền Vũ Môn tiến vào cung thành, rồi rẽ về bên trái, đi về hướng An Phúc điện. Phía trước An Phúc điện và đài quan sát, có một mảng sân rộng lớn bằng phẳng, nơi này có một sân đá cầu.

Nơi này nằm ở phía bắc hậu cung, bên cạnh ngự hoa viên của Hậu Uyển cung thành, rất nhiều cung tần, nữ quan, cung nữ đều ở gần kề, vì vậy thường xuyên ở nơi này tụ hội, nô đùa.

Dương Phàm theo phía sau Tiết Hoài Nghĩa, tiến vào cung thành cao vút uy nghiêm này, mắt thấy cung điện hoàng gia nguy nga khoáng đạt kia, rất nhiều người lần đầu vào cung đều nảy sinh sự kính sợ, tự nhiên không dám nói lớn tiếng nữa, chỉ là nhìn đông nhìn tây, quan sát mọi thứ nhìn thấy.

Ở trong cung uyển này nhìn thấy nhiều nhất chính là nữ nhân, tất cả đều trẻ tuổi, những cô gái ăn mặc tiên diễm đi tới đi lui, nhìn đám hòa thượng đầu trọc bước vào thì đều rất tò mò đứng lại, túm năm tụm ba quan sát bọn họ, bên này bên kia xì xào bàn tán, thỉnh thoảng nói đến chủ đề thú vị thì còn che miệng khẽ cười rộ lên, khi cười khẽ đôi mắt kia khẽ cong lên thành một đôi trăng lưỡi liềm, đầy quyến rũ khêu gợi khiến đám lừa trọc ngốc này lại nổi lòng hươu dạ vượn.

- Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, ngươi xem, thật là nhiều nữ nhân xinh đẹp a!

Mã Kiều tiến đến bên người Dương Phàm, hai mắt sáng lên mà nói

Dương Phàm đáp:

- Cái này có gì mà ly kỳ, hậu hoa viên của người bình thường cũng là hoa, hậu hoa viên của hoàng đế lại chính là nữ nhân, những điều chúng ta nhìn thấy đây, chưa hẳn tính là nhiều đâu, trong cung này ít nhất cũng phải có đến hơn mười ngàn nữ nhân, cũng đều là chọn từ ngàn dặm tuyển vào cung, ngươi nghĩ mà xem…

Mã Kiều tưởng tượng hơn một ngàn cái ngàn dặm mới chọn được một thiếu nữ hội tụ hình thức đẹp đẽ nhất, tức thì há hốc mồm.

Đài quan sát là đài cao xem thiên tượng của cung thành Lạc Dương, do Khâm Thiên Giám phụ trách, bình thường nơi này cũng không có người nào, khi không cần sử dụng, trực tiếp đêm khóa cửa cung vào, bởi vì nó nằm phía trong cung thành, có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối, cho nên đến người giữ cửaa cũng không có.

Đài quan sát và An Phúc điện vuông góc giao nhau, ở giữa là một khoảng sân vô cùng rộng lớn, kiến trúc nơi này có xây dựng sân đá cầu và là nơi chơi đùa tập thể dục cho cung nữ, hoạn quan đến lúc rảnh rỗi, còn có xích đu, nơi câu cá... thì nằm phía trong Hậu Uyển cung thành, nơi này có cung tường cao tới ba trượng.

Tiết Hoài Nghĩa đem bọn họ dẫn tới trên mảnh đất trống kia, lớn tiếng dặn dò rằng :

- Các ngươi chờ ở đây, ta đi trước gặp qua Thiên Hậu, mời Thiên Hậu phái vài cao thủ đá cầu đến đọ sức cùng các ngươi.

Tiiết Hoài Nghĩa đang định đi, lại không yên tâm đứng lại trừng mắt liếc nhìn đám lưu manh đồ đệ chộn rộn này, dặn dò rằng:

- Nơi này chính là hoàng cung đại nội, tất cả ở đây an phận cho ta đấy.

Hoằng Nhất không ngừng cười hì hì vội vàng đáp ứng, Tiết Hoài Nghĩa nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi về hướng trong cung. Trên sân có rất nhiều cung nữ khoác tay mà tản bộ nói chuyện phiếm, còn tại sân cầu còn có mấy người cung nga đang đá cầu. Vừa thấy hơn mười đầu trọc hòa thượng tiến vào, đứng ở đằng kia nhìn đông nhìn tây, liền có một vài cung nữ tiếp cận tới, tò mò dò xét bọn họ.

- Này, lão hòa thượng, ngươi cũng lớn tuổi như vậy rồi, làm sao vẫn chỉ là một sa di vậy?

Một cung nữ mặt tròn hoạt bát nhìn Nhất Trọc đạo nhân, lão đạo này mặt đầy nếp nhăn, tuổi đã rất lớn rồi, lại mặc tăng y bình thường, chen chúc ở giữa một đám tiểu hòa thượng, không giống một vị hòa thượng có địa vị, liền không kìm nổi tò mò tới hỏi.

Vừa hỏi, tiểu cung nữ này còn không kìm nổi vươn tay ra, dường như muốn túm chòm râu dê kia sờ sờ, Nhất Trọc đạo nhân khẩn trương lui một bước, chắp tay trước ngực, niệm:

-Vô thượng Thái Ất thiên tôn, nữ thí chủ ngàn lần không được như vậy.

Tiểu cung nữ giật mình kinh hãi, mở to hai mắt, che miệng cười rằng:

- Lão hòa thượng ngươi rốt cuộc bái phật cơ mà, sao niệm lên Thiên tôn Đạo gia?

Nhất Trọc đạo nhân đỏ mặt, nhất thời nói không lên lời.

Bên cạnh liền có một tiểu cung nữ cười hì hì đáp:

- Lão hòa thượng ngươi thật là không có tiền đồ, lão nhìn vị hòa thượng mặc áo cà sa đỏ kia, tuổi còn trẻ mà đã làm ban trưởng phật môn rồi này.

Tiểu cung nga mặt tròn theo ánh mắt của nàng nhìn qua, liếc mắt một cái nhìn thấy Dương Phàm, lập tức hai mắt sáng lên:

- Oa! Tiểu hòa thượng này thật tuấn tú a!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv