Say Mộng Giang Sơn

Chương 1049-1: Hạng Trang múa kiếm (1)



Công chúa sau khi kết hôn về lại cung đình như về nhà mẹ, dù rất muốn gặp nhưng vẫn phải tuân theo quy tắc trong cung, trước tiên phải tới vấn an Hoàng Thái Hậu, rồi Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, nếu có Thái Tử lớn tuổi hơn nàng phải tới vấn an Thái Tử và Thái Tử Phi trước.

Triều Võ Chu là Nữ Hoàng Đế, không có Hoàng Thái Hậu cũng không có Hoàng Hậu, tuy vẫn có Đông Cung Thái Tử, nhưng trước đây vốn chỉ là một tù nhân, thời thái bình tuy được sủng ái cũng không dám phạm húy tới bái vọng. Hiện tại, tình cảnh của Hoàng Thái Tử tốt hơn trước đây rất nhiều rồi.

Thái Bình công chúa bước ra từ Trường sinh viện, liền hướng tới cung của Hoàng Thái Tử.

“Xoạch!”

Thái Bình đang bước đi khoan thai, bỗng có vật gì vỗ nhẹ nơi đầu vai, nàng quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy một quả táo lộn tròn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về hướng xa, liền thấy tên oan gia Dương Phàm toàn thân nhung trang, tư thế hiên ngang, nụ cười rạng rỡ.

Thái Bình công chúa liếc nhìn lại rồi từ tốn đi về phía hắn, hai tùy tùng tráng kiện theo sau Công chúa liền dừng bước. Nàng thướt tha bước tới trước mặt Dương Phàm. Khuôn mặt xinh đẹp đanh lại:

- Chàng không có việc gì khác để làm sao, ở đây dạo chơi cái gì?

Dương Phàm đáp lại:

- Ai nói ta đang đi dạo, chẳng phải ta đang tuần thị trong cung sao?

Thái Bình công chúa lườm hắn, nói:

- Chàng mà cũng biết hoàn thành phận sự sao?

Dương Phàm cười nói:

- Ta sắp nghỉ phép rồi, không thể không xem xét một vòng hay sao? Khi cả triều đình nghỉ Thụ Y thì ta đang ở Trường An chuẩn bị nghênh giá, chưa có dịp nghỉ ngơi, nay được Võ Đại tướng quân cho phép, từ ngày mai nghỉ bù nửa tháng, ta đang định cùng người nhà ra ngoài một chuyến.

Theo chế độ của Đại Đường, quan viên trong ngoài Triều năm tháng được nghỉ Điền, chín tháng được nghỉ Thụ Y, phân làm hai đợt, mỗi đợt mười lăm ngày, triều Võ Chu vẫn giữ nguyên lệ này.

Thái Bình nói:

- Hiện tại đã qua tết Đạp Thu, sao chàng bỗng dưng lại có hứng thú đi du ngoạn thế?

Dương Phàm thở dài đáp:

- An Nhạc công chúa ngày nào cũng mở tiệc đãi khách tiếp bạn, đàn sáo không ngừng, không biết cô ta còn muốn mở tiệc thêm mấy ngày nữa, ta thực sự bị cô ta làm phiền không sao nghỉ ngơi được. Vừa hay có dịp ra ngoài du ngoạn, thế nào, nàng muốn đi cùng ta chứ?

Thái Bình công chúa có chút dao động, thấp giọng hỏi:

- Chàng muốn đi chỗ nào?

Dương Phàm đáp:

- Kỳ Châu, nơi ở Phụng Minh Kỳ Sơn của Chu Văn Vương, tới đó kiếm một vài mảnh ruộng tốt.

- Kỳ Châu?

Thái Bình công chúa chợt nhớ tới Thượng Quan thế gia là địa chủ giàu có nhất Kỳ Châu, Dương Phàm muốn tới Kỳ Châu mua ruộng? Lừa ai chứ, chẳng cần hỏi cũng biết, tám chín phần là đi theo Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi hai ngày nay cũng xin Mẫu Hậu cho nghỉ. Tên tiểu tử này, được hỏi mới thuận miệng trả lời vậy thôi, chắc chắn là chẳng có thành ý gì.

Thái Bình công chúa trong lòng chua xót, bèn nói:

- Các ngươi có đôi có cặp, ta đi theo chỉ chướng mắt! Không đi!

Dương Phàm cười gượng cũng không tiện mời thêm. Kỳ thật, Thái Bình chỉ đoán đúng phân nửa, Dương Phàm đi theo Uyển Nhi không sai, nhưng cũng vì muốn cho mẹ con Uyển Nhi có cơ hội ở cùng nhau, mời Thái Bình công chúa đi theo, quả có chỗ bất tiện.

Thái Bình định quay người đi bỗng dừng lại, nói:

- Phải rồi, ta vừa mới biết tin, Ngự Sử Đài có người muốn gây bất lợi cho huynh đệ họ Trương, người đứng đằng sau tác động kỳ thực là Phàn Xuyên Đỗ Gia.

Dương Phàm biết rằng ở Ngự Sử Đài có người của Thái Bình. Đối phó với huynh đệ họ Trương tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, tất nhiên sẽ có rất nhiều người giúp bày mưu tính kế, một chút tin tức cũng không dễ rò rỉ ra bên ngoài, vậy mà Thái Bình vẫn có thể nói tường tận người đứng sau thúc đẩy việc này là Đỗ Kính Đình, có thể thấy trong số quan lại chắc chắn có tai mắt của Thái Bình.

Dương Phàm nói:

- Huynh đệ họ Trương là chính Long Thánh quyến, bây giờ không phải lúc đối phó với chúng.

Thái Bình thở dài nói:

- Đỗ Kính Đình bị thù hận làm cho quay cuồng đầu óc rồi.

Dương Phàm thầm nghĩ: “Nếu Đỗ Kính Đình biết được con lão vì thông đồng với cô nương họ Lý mới bị Võ gia thủ tiêu, không biết lão sẽ hận Lý gia hay Võ gia đây.

Dương Phàm nói:

- Đỗ Kính Đình giận quá mất khôn, người nối nghiệp Ngự Sử Đài làm sao có thể cảm tính như vậy. Hiện giờ huynh đệ họ Trương vừa lập nhiều công trạng như vậy, càng không phải lúc gây khó dễ cho họ.

Thái Bình nói:

- Ngự Sử Đài mưu tính việc này cũng đã được một thời gian, họ cũng không ngờ được huynh đệ họ Trương lại lập công vào lúc này, hiện tại tuy biết thời cơ không thích hợp, nhưng có nhiều việc đã làm được phân nửa, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thu tay về lúc này e sẽ rút dây động rừng, nói không chừng còn trúng kế của huynh đệ chúng, bọn họ đã không còn cách nào thu tay lại được.

Dương Phàm trầm ngâm một lát nói:

- Chỉ dựa vào người của Ngự Sử Đài e là không có gan làm vậy, Ngụy Tướng chấp chưởng Ngự Sử Đài nhiều năm, các Ngự Sử đa phần là thuộc hạ cũ của lão, việc này có lẽ là do mưu kế của Ngụy Tướng.

Thái Bình công chúa không nói gì, chỉ nhìn Dương Phàm, nàng biết hắn sẽ không vô cớ hỏi việc này, ắt hẳn còn có câu sau.

Dương Phàm nói:

- Ngụy Tướng là người của Hoàng Thái Tử …

Thái Bình cảm thấy có chút chói tai, lập tức cao giọng nói:

- Ngụy Tướng là trung thần của Lý Đường.

Dương Phàm chỉ cười, hắn không muốn cãi cọ với nàng về sự khác biệt trong chuyện này, liền quay sang hỏi:

- Nàng tới tìm Thái Tử có lẽ là muốn Thái Tử ra mặt kêu Ngụy Tướng dừng tay, hoặc là để có sự chuẩn bị, một khi thất bại có thể ra tay giúp họ thu dọn tàn cục.

Thái Bình công chúa lắc đầu nói:

- Cũng không hẳn, Thái Tử không thể can dự vào nội tình việc này. Việc này đã không thể thay đổi, hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất, nhưng cũng có chỗ hay của nó, chính vì đây không phải là lúc gây khó dễ cho Hai huynh đệ họ Trương, cho nên Mẫu hoàng sẽ không tin việc làm khó huynh đệ họ Trương là do cố ý. Như vậy ta có thể mượn việc này để thăm dò xem Mẫu Hoàng có ý che chở cho chúng tới mức nào! Ta tới chỗ Thái Tử chỉ là thuận tiện vào Cung qua thăm Người, ta vốn không muốn cho Người biết về chuyện này.

Dương Phàm nói:

- Nếu nàng không tới vì Thái Tử thì ắt hẳn là tới vì Thánh nhân rồi, rốt cục là có chuyện gì?

Thái Bình tức giận lườm hắn nói:

- Không phải là nghe lời chỉ dẫn của chàng tiến cử hai huynh đệ họ Trương làm Vương sao?

Dương Phàm cười nói:

- Coi nàng giận dữ như vậy, cứ như bị ta ức hiếp vậy.

- Ta đây hết lòng lo lắng như vậy là vì ai chứ?

Thái Bình công chúa trừng mắt nhìn hắn, nghĩ lại, tuy đúng là nàng tới theo lời của hắn, nhưng hắn bày mưu tính kế chẳng phải đều là vì khôi phục giang sơn Lý gia của nàng sao, trong lòng nàng dịu lại, liền dịu dàng nói:

- Được rồi, ta biết ta sai, là Dương Đại tướng quân chàng lao tâm khổ tứ được chưa, đợi kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa đền đáp nhà chàng là được chứ gì!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv