Say Mộng Giang Sơn

Chương 1024-1: Mắt nhìn hắn xây cao lầu (1)



Đoàn xe của Võ Sùng Huấn và An Nhạc công chúa tới rồi, mấy huynh đệ của Lý Thành Khí và Lý Long Cơ cũng đến rồi. Bọn họ quay đầu ngựa lại, kinh ngạc nhìn về phía đoàn xe ngựa kia. Trên xe thanh ngưu không có người lái, bọn họ nhất thời vẫn chưa xác định được thân phận của đối phương, tuy nhiên đối phương đương nhiên là nhằm vào hướng này mà tới, điều này không thể nghi ngờ rồi.

Trường Ninh Hầu cười nói với Lý Thành Khí:

- Vương gia, xem ra người ta tới cũng là vì mảnh đất này, ta đã nói sớm là nên mua ngay đi, nơi này vị trí tuyệt hảo, chậm một chút e rằng bị người khác cướp mất.

Lý Long Cơ cười nói:

- Trường Ninh Hầu nhắc nhở đúng lắm, Ngắm nhìn toàn bộ hồ Long Khánh, ngoài tòa nhà đang xây dựng kia, mảnh đất này là nơi có góc độ tốt nhất.

Trong lúc nói chuyện, một hồi vó ngựa hí vang lên, trong lòng Lý Long Cơ cực kì hào hứng trở về, đến gần, ghìm cương lại và lớn tiếng nói:

- Ta đã chọn xong rồi, ta muốn chọn đất phía sau sườn núi, tam ca tứ ca, đệ chen giữa hai huynh có vấn đề gì không thế? Ơ?! Còn có người nhắm nơi này nữa sao?

Lúc này, đoàn người ngựa kia đã đến trước mặt, đội xe vừa dừng, Đỗ Văn Thiên liền cúi người hướng vào trong xe, nhỏ giọng bẩm:

- Quận vương, công chúa, xem tình hình có người đã nhắm chỗ này rồi, đứng phía trước chúng ta rồi!

- Sợ cái gì? Y đã nhắm trúng rồi thì cũng phải nhường cho ta!

An Nhạc công chúa liếc Võ Sùng Huấn, sẵng giọng nói:

- Còn chưa đi?

Võ Sùng Huấn vội vã vén rèm kiệu lên, xe ngựa hạ xuống, Ở trước mặt An Nhạc công chúa, Võ Sùng Huấn giống như là một đứa cháu hiếu thuận, nhưng đối với người ngoài, y lại là một người ương ngạnh ngang bướng, Võ Sùng Huấn xấc láo nói:

- Nương tử nhà ta đã nhắm nơi này rồi, không cần biết bọn họ là ai, đều phải nhường….

Nói đến đây, Võ Sùng Huấn đột nhiên ngẩn ra, y thấy Lý Thành Khí. Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và những người khác cũng nhìn thấy y rồi, Lý Thành Khí hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Là Cao Dương Quận Vương.

Lý Long Cơ cười không nói gì, tuy nhiên mắt lại có vẻ nhíu lại một chút.

Trường Ninh Hầu Hoàng Kiếm Vũ ở một bên thúc ngựa, hăng hái liếc bọn họ một cái, tìm kiếm nơi xây phủ, nói ra thì chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng hôm nay có đến hai nhà đều nhắm chỗ này, hơn nữa hai nhà này lại là một bên họ Lý một bên họ Võ, chuyện này không chỉ đơn thuần nữa rồi. Mảnh đất này rơi vào tay nhà nào. Quyền quyết định dựa vào thế lực của hai nhà Lý Võ, cuối cùng cũng quyết định thể diện của hai nhà Lý Võ

Lý Thành Khí cưỡi ngựa, đến nghênh đón Võ Sùng Huấn, ở trên ngựa chắp tay cười vang nói:

- Cao Dương Vương, chúng ta lại gặp mặt rồi!

Võ Sùng Huấn hơi chần chờ, chắp tay nói:

- Thì ra là Thọ Xuân Vương, tại sao ngài lại ở chỗ này.

Phụ thân Lý Thành Khí- Lý Đán trước khi đăng cơ làm hoàng đế, Lý Thành Khí đã được lập ngôi vị Hoàng Thái Tử rồi, sau đó Lý Đán bị mẫu thân của ông là Võ Tắc Thiên phế truất, từ hoàng đế biến thành Hoàng thái tử. Lý Thành Khí từ Hoàng Thái Tử biến thành Hoàng thái tôn, bây giờ thân phận hoàng thái tử của phụ thân cũng bị hoàng tổ mẫu thu hồi, Lý Thành Khí từ hoàng thái tôn trở thành Thọ Xuân Vương.

Lý Thành Khí cười nói:

- Mấy huynh đệ bọn ta, cho đến hôm nay vẫn chưa có phủ đệ riêng, lần này đến Trường An, Hoàng tổ mẫu đặc biệt chiếu cố, bảo mấy huynh đệ đến Trường An chọn nơi xây phủ, vừa mới xem được nơi này.đang phái người đến công bộ, bảo bọn họ đến khoanh vùng địa điểm, Cao Dương Vương tới đây có chuyện gì không?

Lý Thành Khí không muốn nảy sinh mâu thuẫn với Võ Sùng Huấn liền mở miệng nói rõ trước, bọn họ đã chọn miếng đất này rồi, hi vọng Võ Sùng Huấn có thể biết đường mà cáo từ.

Võ Sùng Huấn cười ha hả nói:

- Trùng hợp, trùng hợp, ta cùng nương tử cũng đã nhắm trúng nơi này, Hồ Long Khánh này phong cảnh tuyệt đẹp. Hôm nay đến đây, cũng chính là vì muốn chọn nơi để xây phủ.

Nơi mà An Nhạc công chúa chọn chính là chỗ này, hôm qua nàng liếc mắt đã ưng ý chỗ này, biết được tòa nhà đang xây bên cạnh là phủ của Dương Phàm, nàng liền quyết định chọn nơi này.

Võ Sùng Huấn tuy nói năng hàm hồ, nhưng không phải bởi vì y sợ năm đứa con của Tương Vương, Võ Sùng Huấn chưa từng xem trọng người nhà Lý gia. Cho nên trong lời nói của Võ Sùng Huấn có chút hồ đồ. Bởi vì năm huynh đệ Lý Thành Khí là anh em họ với Lý Khỏa Nhi, Võ Sùng Huấn cho rằng Lý Khỏa Nhi sẽ nhường cho anh em họ mình, thì hà cớ gì hắn phải làm kẻ ác, làm cho An Nhạc không vui.

An Nhạc công chúa đang muốn khom người xuống định bước ra khỏi xe, vừa mới nghe phu phân nói là anh em họ của nàng, nàng lại ngồi trong xe. Nàng vốn tưởng rằng chuyện này để cho chồng mình ra mặt là thỏa đáng nhất, nào ngờ cái đồ khốn kiếp này vừa mới lộ mặt ra đã tỏ ý nhượng bộ, An Nhạc nhẫn nhịn không được liền co cẳng đá vào mông Võ Sùng Huấn.

Võ Sùng Huấn nào có ngờ An Nhạc tự dưng lại đá mông y một cái, y bèn “Ai da” một tiếng, liền từ trên xe té xuống. Lý Thành Khí và Lý Long Cơ, Trường Ninh Hầu và những người khác đều rất kinh ngạc, tay đánh xe ngựa cũng hoảng sợ, nhưng y phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhảy xuống xe ngựa dìu Võ Sùng Huấn lên.

Võ Sùng Huấn đứng lên, cười gượng gạo, xoa xoa vết da rách ở đầu gối, che đậy nói:

- Võ mỗ nhất thời ngồi không vững, khiến cho các vị chê cười rồi!

Lý Thành Nghiệp, Lý Long Cơ và những người ở phía sau, thật ra là chưa nhìn thấy rõ sự tình, bọn họ chỉ thấy Võ Sùng Huấn chẳng hiểu tại sao mà lại té từ trên xe ngựa xuống, chụp ếch một cú, mấy huynh đệ không nhịn nổi buồn cười, sợ cười ra tiếng làm cho Võ Sùng Huấn khó xử, lại dùng lực nén xuống.

Ba người Lý Thành Khí, Lý Long Cơ và Trường Ninh Hầu, ba người liền thúc ngựa lên trước xe ngựa, bọn họ nhìn rõ ràng, rõ ràng là một là một bàn chân thanh tú vung ra khỏi rèm, đá Võ Sùng Huấn té xuống đất, chỉ là bọn họ biết cách bình tĩnh, trên mặt không lộ vẻ khác thường nào. Rèm kiệu vừa vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khỏa Nhi từ bên trong bước ra.

Bởi vì Võ Sùng Huấn bị ngã nhào xuống mặt đất, đám người của Lý Thành Khí bèn xuống ngựa, vừa mới thấy Lý Khỏa Nhi từ trong kiệu bước ra, Lý Thành Khí hướng về nàng chào hỏi:

- An Nhạc, muội cũng tới à!

- Yaaaa…! Biểu ca tại sao lại ở đây? Tam đệ cũng ở đây à?

Mặt của An Nhạc vui vẻ ngạc nhiên nhìn bọn họ, làm như đến lúc này mới biết bọn họ đã ở đây vậy, nàng thân mật gần gũi chào hỏi Lý Thành Khiến và Lý Long Cơ trước, lại nhìn thấy Lý Long Phạm và mấy người khác đứng trên mặt đất. vội vã chào hỏi, lễ nghĩa vô cùng chu đáo.

Nàng vừa bước ra kiệu mặt mày không có chút trầm tư nào, lúc này nàng giả vờ đóng bộ dạng thân thiện kinh ngạc vui tươi vô cùng tự nhiên, người đừng bên ngoài không dễ dàng nhận ra bộ dạng cố ý của nàng, lúc này trong lòng mọi người tự nhiên đã có tính toán trước rồi.

Nhưng mà nếu nàng có ý giả bộ, không muốn cho đám người Lý Thành Khí nhìn thấy nàng không vui, lúc ra khỏi kiệu nàng không lộ vẻ mặt u sầu nữa, tuy nhiên đã đóng bộ mặt không vui, bây giờ lại cố ý tỏ ra thân mật, chứng minh nàng không muốn che giấu sự không vui của chính mình, mà là từ đầu đến cuối đều lộ vẻ khinh miệt trêu đùa.

Sắc mặt của Lý Thành Khí có chút hơi mất tự nhiên, gượng cười ha hả:

- Thất tỉ, đã lâu không gặp rồi.

Lý Khỏa Nhi cúi người xuống, cười tươi như hoa:

- Hôm qua nghe mấy vị huynh đệ tới Trường An, Khỏa Nhi một kẻ nữ lưu, không thể đi theo góp vui. Nghĩ rằng hôm nay chọn xong nơi xây phủ, rồi đến bái kiến các huynh. Không ngờ rằng được hội ngộ ở đây, thật là trùng hợp quá rồi.

�i chọn nơi xây phủ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv