Say Mộng Giang Sơn

Chương 102: Nhờ sự giúp đỡ của Thiên Ái Nô!



Đời sau tiểu thuyết võ hiệp tràn lan, khiến người ta có cảm giác dường như cao thủ võ thuật không gì là không thể làm được, còn giỏi hơn hết thảy mọi quyền lực.

Quan lớn, quý nhân, công Hầu vương gia, thậm chí Hoàng Đế, thấy cao thủ võ lâm đều lễ độ cung kính, một mực tôn thờ.

Nhưng trên thực tế, võ công đích thực là cái gì đó không đáng bàn cãi, mặc dù thời Đường coi trọng văn võ, coi trọng chinh chiến sa trường, võ công điều khiển thiên binh vạn mã, xếp binh tác chiến, năng lực của thống soái ngàn quân, chứ không phải là cái dũng của kẻ thất phu.

Mọi người có thể học võ khỏe thân, nhưng không thể khiến võ công đạt được mức cao siêu.

Từ sau đời Đường, trong tiểu thuyết kiếm hiệp, gần như trống trơn, Hồng tuyến nữ, Nhiếp Ẩn Nương võ công được miêu tả đã đạt tới mức cực điểm, đạt tới cảnh giới kiếm hiệp trong truyền thuyết, nhưng thân phận của họ cũng vẫn là đại tướng quân, tiết độ sứ hoặc là một môn hạ tử sĩ, tay sai của nhà quyền thế.

Có được võ công cao thủ, từ cổ chí kim, cũng không được cho là cách hiệu quả để tiến thân lên vị trí cao. Tuy nhiên, không cần biết là tài nghệ gì, chỉ cần có chút võ nghệ, cũng không có nghĩa là sẽ suy tàn, đi làm một phường đinh. Thiên Ái Nô biết hắn đang có mưu đồ, chỉ có điều bí mật của bản thân không thể nói cho hắn biết, đương nhiên cũng không tiện hỏi bí mật của người khác.

Dương Phàm vui vẻ, nghênh ngang nói:

- Tại sao ngươi lại trở về, hay trong lòng không nỡ xa ta? Ngươi cũng biết đó, ngày mà ngươi đi, người trên phố đều đồn rằng, tiểu nương tử của Dương Phàm ta đã bỏ trốn cùng người khác, những ngày đó, mọi người đều dị nghị ta, thật là khổ không thể tả được.

Thiên Ái Nô gương mặt chợt đỏ, nói:

- Tin tức là do ta loan ra đó, ta nghĩ nên như vậy nếu không ta đi lại hết sức thần bí, sợ người ngoài nghi ngờ ngươi che dấu tội phạm, liên luy tới ngươi. Ngươi là đại nam nhân có gì mà sợ chứ, người ta chỉ tự phá hỏng thanh danh của mình thôi mà.

Dương Phàm làm dáng vái chào, nói:

- A Nô cao thượng, xin nhận của Dương Phàm một lạy. Đến đây, đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!

Dương Phàm bỏ chiếc chăn xoắn trên giường ra, hướng về phía Thiên Ái Nô, mời nàng ngồi xuống. Thiên Ai Nô không ngồi xuống chiếc giường đơn đó, mà nghiêng đầu nhìn cái đầu trọc của Dương Phàm, tò mò hỏi:

- Sao ngươi lại đi làm hòa thượng?

- Hòa thượng?

Dương Phàm nhìn trên người, mới nhớ ra thân phận hòa thượng của mình lúc nàu, vội vàng thi lễ, nghiêm nghị nói với Thiên Ái Nô:

- A Nô chỉ cần hứa sẽ gả cho bần tăng thì lão nạp lập tức sẽ hoàn tục!

Thiên Ái Nô phì cười, sau đó nghiêm nghị gương mặt đang tươi cười, nói:

- Ngươi mà không nói chuyện đứng đắn chút, ta bỏ đi đó!

Dương Phàm cứng rắn kéo nàng ngồi xuống giường, nói:

- Thôi được rồi, đừng giả bộ nữa, chúng ta là phu thê rồi, ai mà chả biết chứ, không giải đáp được sự hiếu kì của ngươi, ngươi chịu đi mới lạ, ngồi xuống, ta nói cho.

Thiên Ái Nô vẻ mặt bất đắc dĩ, trước kia căn bản chưa ai dám dùng vẻ mặt cợt nhả, miệng lưỡi trơn tru nói chuyện với nàng, hiện giờ, tên họ Dương này…hóa ra là vì hắn giả ngây giả ngô, thì cho qua vậy. Hiện tại đã biết hắn không phải là một tên điên cuồng chỉ muốn kiếm một cô vợ, chỉ là miệng lưỡi quá trơn tru thôi...

Thiên Ái Nô giả bộ như không nghe thấy những lời nói khùng điên lúc đầu của hắn, hỏi:

- Ngươi nói đi!

Thiên Ái Nô làm gì, Dương Phàm không biết, nhưng Dương Phàm biết lập trường của nàng đối nghịch với quan phủ, còn quá trình khiến hắn trở thành hòa thượng, quan phủ đều biết rõ, cũng không cần phải giấu diếm nàng, cho nên Dương Phàm đem nguyên nhân hắn trở thành đạisư thủ tọa ở chùa Bạch Mã nói cho Thiên Ái Nô.

Thiên Ái Nô nghe xong, trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói:

- Thật không thể tưởng tượng được, chỉ có thể gặp tên hòa thượng nào không hề giống hòa thượng trên trần đời này ngươi mới có thể lâm vào tình thế kì quặc như vậy.

Dương Phàm trong lòng xúc động, đột nhiên nói:

- Đúng, ta đúng là có việc khỏ xử lí, muốn tìm người tới giúp, nhưng lại không tìm ra người thích hợp, ngươi tới thật đúng lúc. Thấy ngươi, ta mới nghĩ ra, chuyện này, không ai hợp hơn ngươi được.

Thiên Ái Nô cảnh giác nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

***

- Mẹ, người quay về đi, chùa Bạch Mã không còn xa, rảnh con sẽ trở lại thăm người. Đại nương, tiểu Ninh, các vị bà con, mọi người hãy về đi!

Trời sắp tối, nếu không về sẽ tới giờ cấm đêm, không kịp trở về chùa Bạch Mã, lúc này trên đường người đã thưa thớt dần!

Dương Phàm và Mã Kiều cáo từ Mã mẫu, Giang mẫu, lúc đi, những người hàng xóm tốt bụng đều tới đưa tiễn. Trải qua cả ngày, mọi người dần dần thích ứng được với việc này, chuyện Mã Kiều từng là hung thủ giết người, mọi người không còn phản ứng gay gắt nữa.

Dù sao, đến quan phủ cũng đã giả câm giả điếc rồi, bọn họ còn bận tâm chuyện đó làm gì?

Dương Phàm và Mã Kiều đang định đi, một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện trên môn lầu cửa phường, từ trên cao khoanh tay nhìn bọn họ. Người này mặc một bộ áo cổ tròn màu vàng, đầu đội khăn lưới, cài một cây trâm bằng gỗ tử đàn, trên mặt là tấm khăn lụa trắng nõn.

Những người dân đưa tiễn Dương Phàm và Mã Kiều lập tức kinh hô, hai người đưa lưng về phía của phường, nhất thời không hiểu chuyện gì, xoay người nhìn, vừa mừng vừa sợ, hai người vội tiến lên ba bước, xoay người quỳ gồi, Mã Kiều bất ngờ vui mừng kêu lên:

- Người có phải là ân công không?

Người trên cửa phường cười ha hả, cao giọng nói:

- Ngày đó trên đường tới thành Nam, thấy ngươi là một nam tử, nhân rượu say cao hứng mà thuận tay cứu ngươi, nhưng lại chưa đưa ngươi ra khỏi thành. Sau khi tỉnh rượu, trong lòng có chút bất an, hôm nay tới đây, vốn là muốn hỏi thăm tin tức của ngươi, ngươi đã bình an vô sự rồi thì ta có chút yên tâm!

Dương Phàm lớn tiếng nói:

- Tráng sĩ hôm đó trượng nghĩa cứu huynh đệ nhà ta trên pháp trường, tại hạ vô cùng cảm kích. Hôm nay có thể gặp được tráng sĩ, trong lòng hết sức vui mừng, hai huynh đệ ta nguyện chuẩn bị rượu nhạt, đa tạ ân công, mong ân công đáp ứng mong muốn của hai huynh đệ ta.

Mã mẫu cũng kinh ngạc nói:

- Trên cửa phường là một vị du hiệp, chính là tráng sĩ đã cứu con trai ta, ai ya, đa tạ tráng sĩ!

Mã mẫu vội vàng tiến lên quỳ gối cảm ơn, tráng sĩ trên cửa phường dường như không muốn nhận sự cúi đầu của Mã mẫu, nghiêng một bên thân, lánh việc thi lễ, nói:

- Các ngươi vô sự, ta hoành hành thiên ạ, ân đền oán trả, ra tay cứu người, chỉ là do ta muốn vậy, không cần tạ ơn, cáo từ!

Nói xong, bả vai lay động như chim lớn lướt dọc đi, sớm chốc đã không thấy bóng dáng đâu. Bách tính trong thành gặp vị kì long thấy đầu mà không thấy đuôi, chỉ một khắc đã không thấy bóng dáng đâu, không tránh được cảm thấy kì lạ, lại một phen bàn luận, chỉ sợ, không cần tới sáng sớm mai, những câu chuyện về du hiệp mới mẻ sẽ được truyền đi!

Hành động lần này của Dương Phàm chỉ là cách che giấu việc hắn trên pháp trường cứu Mã Kiều, dễ bị người có tâm nghi ngờ liệt hắn vào đối tượng hoài nghi. Miêu Thần Khách hiện ở nơi nào hắn không biết, Khâu Thần Tích ở Mạnh Tân hắn cũng đã biết, lúc trước hắn vội vàng tới Mạnh Tân, KhâuThần Tích sớm đã có chuẩn bị, hiển nhiên cái chết của Dương Minh Sanh và Thái Đông Thành đã khiến ông tađề cao cảnh giác.

Tuy rằng Khâu Thần Tích võ công cao cường, lại đang ở quân doanh, chưa chắc đã coi thích khách như hắn là đại địch, nhưng Khâu Thần Tích nhất định là biết về tất cả những việc việc đã xảy ra ở quý phủ của Dương Minh Sanh. Đương nhiên, Khâu Thần Tích có thể phái người tới phủ Dương Minh Sanh điều tra mọi chuyện, nhưng không có khả năng sai người ở lại phường Tu Văn, quan tâm tới những việc phát sinh dưới phường lầu này.

Chuyện Mã Kiều được cứu ở pháp trường chưa chắc ông ta đã biết, cho dù có biết, cũng không chắc sẽ có liên hệ với chuyện xảy ra ở phủ Dương Minh Sanh, thậm chí ông ta còn không biết trước đây bản thân hắn từng là phường đinh làm việc tại phủ Dương Minh Sanh. Dù là như vậy, cuối cùng cũng là một tai họa ngầm, để vị “nghĩa sĩ” này đứng ra, khiến mọi người đều biết quả thật có một người như thế tồn tại, đó mới không có gì sai sót!

Thiên Ái Nô dựa vào thân hình nhanh nhẹn, xuất hiện ở mấy phố ngõ, đi vào nơi không có người, tháo khăn lụa che mặt xuống, thở dài nói:

- Ôi! Từ lúc quen biết tên tiểu tặc này, bổn cô nương càng ngày càng phải lăn lộn, giờ còn cải trang thành một kẻ lừa đảo nữa!

Thiên Ái Nô lắc lắc đầu, hướng về phía phủ Kim Công Chúa, đi gặp công tử.

Thiên Ái Nô thấy công tử áo trắng, liền nói hết chuyện nguyên nhân hậu quả Dương Phàm làm hòa thượng nói cho y, công tử áo trắng ngạc nhiên nói:

- Người này có võ công?

Thiên Ái Nô nói:

-Vâng!

Nô tỳ trong lòng tò mò, cố ý muốn thử, người này quả thực có võ công!

- Ồ!

Công tử áo trắng đánh dây đàn, trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi:

- So với ngươi thì sao?

Thiên Ái Nô chỉ lắc lắc đầu nói:

- Nô tỳ chỉ chỉ thử võ công của hắn, nhưng chưa thấy hắn ra tay, lại chưa từng đọ sức với hắn, người này công phu cao thâm thế nào thật chưa biết được.

- Ừ!

Công tử áo trắng gật gật đầu, không để tâm tới việc này.

Công tử áo trắng là người có tiếng tăm, thế lớn tài hùng, bởi vì cái gọi là “nghèo văn giàu võ”, nên nếu y dụng tâm học võ, bất kể là danh sư, hay là các loại thuốc tẩm bổ thân thể khi còn nhỏ, các loại dược liệu cường tráng gân cốt quý báu đều có trong tay thì đến hiện tại võ công chắc chắn sẽ cực kì cao minh.

Nhưng y lại là công tử danh môn, chỉ cần một câu, người võ công cao hơn y chục lần, muốn y ba canh sẽ chết, thì cũng chẳng sống tới canh năm, cần gì phải chịu khổ cực. Cho nên, mặc dù y thuở nhỏ cũng học võ, chỉ giúp thân thể cường tráng mà thôi, hiện tại võ công không bằng một phần mười của Thiên Ái Nô.

Đạo võ công, y cũng không am hiểu, cũng không coi trọng.

Y suy tư một lát, nói:

- Thủ tọa chùa Bạch Mã. Ha ha, xem ra, tên thất phu phường phố Phùng Tiểu Bảo kia rất coi trọng người này!

Thiên Ái Nô nhớ tới lần gặp gỡ Dương Phàm kì quặc này, nhất là cái đầu trọc lóc sáng loáng kia, liền muốn cười phá lên, khóe miệng nàng giãn ra, đáp:

- Vâng!

Công tử áo trắng khẽ hít một hơi, nói:

- Người này, ngươi về sau để ý một chút, nói không chừng, sẽ hữu dụng.

Thiên Ái Nô âm thầm ngẩn ra, thầm nghĩ:

“Tính toán của công tử, can hệ trọng đại, một khi thất bại, nhẹ thì sát thân, nặng thì vong tộc. Ta chịu ơn cứu mạng của công tử, tất nhiên vì công tử mà không chịu nguy hiểm, nhưng lại liên lụy tới tên Dương Phàm kia.”

Nghĩ tới đây, liền cảm thấy hối hận, hối hận không nên thẳng thắn nói với công tử.

Công tử áo trắng lại không biết những ý niệm hồi tâm chuyển ý trong nội tâm nàng, A Nô là do y thu nhận và giúp đỡ, nuôi dưỡng trưởng thành, từ nhỏ chưa từng có mệnh lệnh gì mà chưa tuân theo, y sẽ không ngờ Thiên Ái Nô vì không đành lòng kéo Dương Phàm xuống nước, trong lòng đã có ý niệm bảo vệ, những điều công tử áo trắng vừa căn dặn, liền bay tới nơi nào khác rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv