"Cái gì???!"
Lê Mông tiếp tục nói: "Kỳ phát tình bình thường chỉ cần một ống thuốc ức chế là có hiệu quả, mà omega bị đánh dấu, vào kỳ phát tình sẽ đặc biệt ỷ lại vào pheromone của alpha, tác dụng của thuốc ức chế lúc này sẽ giảm đi rất nhiều, tiểu thiếu gia dùng ít nhất năm ống, cưỡng ép ức chế dục vọng sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể, cộng thêm cậu ấy bị suy tim bẩm sinh, tình huống mới nguy hiểm hơn vài phần. Tuy nhiên, thuốc cũng chỉ có thể giải quyết được phần ngọn, kỳ phát tình này, tốt nhất là đưa alpha đến, pheromone của alpha có hiệu quả trấn an cao hơn so với thuốc."
"Khoan đã, khoan đã." Trần Chước giơ tay, không thể để ý tới những logic trong lời nói của ông: "Alpha? Ý bác là Tiểu Tửu nhà chúng tôi bị đánh dấu? Đánh dấu hoàn toàn?"
Lê Mông thập phần hiểu được tâm tình của anh, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Là đánh dấu hoàn toàn, không phải dấu cắn tạm thời."
"Vả lại, tình hình thân thể của Trần Túy không thích hợp để làm phẫu thuật loại bỏ dấu hiệu, dấu hiệu này sẽ theo cậu ấy cả đời. Một điều nữa là, omega trong thời kỳ phát tình nếu bị đánh dấu, khả năng thụ thai sẽ rất cao. Gia đình mình nên tìm alpha kia, càng sớm càng tốt."
Cứ như vậy, Trần Chước và Trần Nhưỡng rốt cục ý thức được cây cải thảo quý giá nhất nhà mình không biết làm sao lại bị heo rừng ở chỗ nào triệt để ăn sạch...
Trần Nhưỡng vắt khăn ướt, đắp lên trán em trai, lại cẩn thẩn giúp cậu vén chăn.
Sắc mặt Trần Túy đã tốt hơn rất nhiều, không còn tái nhợt đến đáng sợ như ban đầu, nhưng người vẫn không tỉnh, cơn sốt cũng không thuyên giảm, chân mày khi ngủ cũng cau lại, có vẻ không mấy yên giấc.
Trần Chước cầm di động vào phòng, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia u ám: "Anh sẽ liên lạc với Tiếu Tiêu, lập tức đến khách sạn xem băng ghi hình, nhìn xem tối qua rốt cục là đã xảy ra chuyện gì."
Trần Nhưỡng gật gật đầu, bỗng nhớ tới cái gì, liền lấy tấm danh thiếp trên bàn đưa cho anh hai: "Lúc nãy em thay quần áo cho Tiểu Tửu thì thấy được, em ấy từ khi nào lại có giao tình với người của Cố gia?"
Trần Chước nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn cái tên hiện hữu ở mặt trên, trong lòng có vài phần suy đoán.
Tiếu Tiêu vừa biết tin lập tức lái xe đến dinh thự Trần gia.
"Xảy ra chuyện gì? Anh gọi điện nói không rõ ràng gì cả." Vừa hỏi, Tiếu Tiêu đã muốn chạy lên lầu, lại bị Trần Chước ngăn cản: "Không sao, chỉ là bây giờ còn đang ngủ." Giọng nói của anh cực độ khẩn thiết: "Tiêu Tiêu, trước tiên em hay cùng anh đến khách sạch của Kiêu Lam, anh muốn biết rõ cụ thể sự tình tối qua, anh nhất định phải tìm ra kẻ đã khi dễ Tiểu Tửu."
Mặc dù Tiếu Tiêu đang vô cùng lo lắng, nhưng cũng biết rằng việc cần làm nhất chính là phải tìm cho ra bằng được tên alpha khốn kiếp đó.
Không nói hai lời, cậu túm lấy Trần Chước lôi về phía chiếc xe thể thao của mình. (Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất tại Wattpad)
Hai người lái xe đến trước cửa khách sạn, đã là tầm mười giờ tối. Bởi vì trước đó có gọi qua một cuộc điện thoại, phòng bảo an đã sớm trích xuất ra một đoạn video từ băng ghi hình, chỉ cần Trần Chước vừa tới sẽ bắt đầu xem.
Đoạn video kia dài khoảng hai mươi phút, đầu tiên xuất hiện trên màn hình chính là Tiếu Tiêu và Trần Túy dáng vẻ đẹp như tranh, lúc đó Trần Túy đã say đến không còn biết gì, Tiếu Tiêu một thân vất vả nửa đỡ nửa ôm người vào phòng, qua mười phút, cậu mới từ trong phòng bước ra, lúc rời đi cũng không quên đóng cửa lại, vốn dĩ hai người không nhận ra có điều gì không ổn, bất chợt người bảo an ở bên cạnh lên tiếng đầy nghi hoặc: "Tiếu tiên sinh, ngài có chắc là đã đóng kín cửa rồi hay không?"
Tiếu Tiêu trợn to mắt nhìn màn hình: "Cái gì?"
Bảo an sau khi quay ngược đoạn video, giải thích nói: "Tầng trên cùng của khách sạn là nơi cao cấp nhất, khóa cửa ở đây đều là khóa điện tử. Muốn vào phòng phải cần đến thẻ. Khi rời phòng, nếu đóng cửa lại, khóa điện tử sẽ nháy đèn xanh nhắc nhở." Hắn chỉ chỉ vào vị trí tay nắm cửa trên màn hình, phát chậm lại video, rõ ràng không có sáng đèn: "Không có ánh đèn, có nghĩa là khóa điện tử không cảm ứng được hành động của ngài, cửa, kỳ thật chỉ là khép hờ, lúc này bất luận là ai, đẩy nhẹ một cái liền có thể mở ra."
Tiếu Tiêu nghe xong lời nói của bảo an, cố gắng nhớ lại hành động của mình đêm đó, bởi vì dưới lầu có bạn bè đang chờ, cho nên lúc rời đi có chút vội vã, lại không nghĩ sẽ phạm phải sai lầm như vậy.
Sắc mặt Trần Chước cực kỳ xấu, nhưng không có ý trách cứ cậu, chỉ ra hiệu nhân viên của phòng bảo an tiếp tục phát đoạn video.
Thời điểm Tiếu Tiêu rời khỏi hành lang, trong vài phút ngắn ngủi hành lang không một bóng người, thẳng đến lúc sau, trên màn hình xuất hiện một nam nhân mặc vest, bước chân người nọ có chút không ổn định, tựa hồ cũng là say rượu muốn về phòng nghỉ ngơi, có điều, hắn đi nhầm phòng.
Cả tầng lầu chỉ có ba phòng, phòng 1016 nằm ngay bên cạnh 1019, nhưng là cách khoảng mười bước chân.
Nam nhân kia loay hoay trước phòng 1019 một lúc, giống như đã nhận ra được số phòng, bàn tay liền cầm thẻ nhét vào khe cửa. Trần Chước có thể nhìn ra người này vẫn luôn trong tình trạng mơ hồ, bởi vì trong nháy mắt khi cửa mở ra, người này còn ngẩn người một chút, sau đó mới tiến vào trong.
Một lần đi vào, cả buổi tối cũng không thấy đi ra.
Anh đại khái có thể đoán ra đêm qua em trai mình đã gặp phải chuyện gì, tức giận vô dụng, hối hận cũng vô dụng, trước mắt quan trọng nhất chính là tra ra được nam nhân này là ai, nếu có thể đến hôn lễ nhất định phải là một trong số những người bạn của Lâm Kiêu Lam hoặc Hàn Giản Chi, anh vừa muốn lấy di động ra để hỏi cho rõ ràng, Tiếu Tiêu bỗng nhiên nói: "Em đã từng gặp qua người này!"
Trần Chước buông di động nhìn về phía cậu.
Tiếu Tiêu nhíu mày suy nghĩ một chút: "Ở trong thang máy! Là một alpha vừa cao ráo vừa đẹp trai!"
Alpha thì là alpha thôi, lại còn phải khen đến như vậy, Trần Chước có chút ăn giấm, lại đè nén không nói ra.
"Em quen hắn ta sao?"
Tiếu Tiêu lắc đầu căm giận nói: "Chưa kịp hỏi tên nữa, bất quá thấy hắn thật lịch thiệp, không nghĩ tới hóa ra lại là một tên mặt người dạ thú ra vẻ đạo mạo!"
Một bảo an khác ở bên cạnh cắt ngang: "Có thể chỉnh tới hình ảnh lúc Tiếu tiên sinh vào thang máy không? Tôi muốn nhìn rõ mặt người này." . Truyện Trọng Sinh
Trần Chước nói: "Cậu biết hắn là ai à?"
Bảo an đáp: "Xem bóng dáng có chút giống, nhưng còn chưa dám khẳng định."
Chờ cho băng ghi hình trong tháng máy được phát lên, người bảo an kia giống như phải hiện ra bảo vật quý hiếm, cả kinh thốt lên: "Đây chẳng phải là Cố tổng hay sao?"
Tiếu Tiêu vội hỏi: "Cố tổng nào?!"
"Là tổng tài mới nhậm chức của Cố thị! Giao tình giữa Lâm thiếu và anh ta không tồi, trước khi kết hôn thường xuyên đưa người nọ đến đây chơi, có vài lần còn do tôi mở cửa xe giúp anh ta!"
Tiếu Tiêu vừa nghe lập tức kích động, còn muốn hỏi thêm cái gì, đột nhiên Trần Chước lấy ra tấm danh thiếp, trầm giọng hỏi: "Cố tổng trong lời cậu nói, có phải tên là Cố Tỉnh Thần?"
Thời điểm bước ra khỏi cửa lớn khách sạn đã là mười một giờ, gió đêm mùa thu lạnh lẽo, thổi đến khiến người ta không khỏi rùng mình.
Trần Chước cởi xuống khăn quàng cổ của mình quấn lên cho Tiếu Tiêu ở bên cạnh.
Tiếu Tiêu dường như vẫn còn áy náy vì đã không đóng kín cửa, cúi đầu vùi mặt vào khăn quàng cổ, tự trách nói: "Thật xin lỗi, là lỗi của em, nếu em đóng kín cửa, Tiểu Tửu sẽ không..."
"Không trách em." Trần Chước cắt ngang lời cậu: "Anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em đừng nghĩ nhiều."
"Anh định làm gì?"
Giọng điệu Trần Chước bình thản, trong mắt lại toát lên tia hàn ý: "Người của Trần gia không phải để người khác tùy tiện khi dễ."
Ngày tiếp theo ở Cố gia, hai vị trưởng bối vẫn luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân của con trai, lúc này bỗng nhiên nhận được lời mời từ Trần gia.