Trần Túy nhấp ngụm rượu vang đỏ, đứng ở một góc bên ngoài sảnh tiệc nhìn đôi tân nhân đang được mọi người vây quanh chúc mừng.
Một người là công tố viên cấp cao đầy năng lực, một người là giáo viên đại học trẻ tuổi đầy chí cầu tiến.
Cả hai tâm đầu ý hợp, môn đăng hộ đối, người ngoài tác hợp một chút, liền có thể kết thành vợ chồng.
Cha mẹ hai bên đối với cuộc hôn nhân này cực kỳ hài lòng, từ lúc bắt đầu cho tới khi hôn lễ kết thúc, tươi cười trên mặt vẫn như cũ không đổi.
Giữa những tiếng reo hò của một nhóm người, Lâm Kiêu Lam trao cho Hàn Giản Chi một nụ hôn.
Cho dù đứng ở cách đó khá xa, cậu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ sâu trong đáy mắt Kiêu Lam, vị học trưởng luôn khiêm nhường giữ mình ngày nào, lúc này không chút che giấu lộ liễu phơi bày tình yêu đối với Hàn Giản Chi.
Trần Túy lại ra sức hớp một ngụm rượu, cậu mua vé ngồi máy bay xuyên đêm về nước không phải là để xem một màn này.
"Trần Túy, đừng uống nữa." Bạn thân Tiếu Tiêu không thể tiếp tục ngồi nhìn được nữa, ấn cánh tay muốn tiếp tục rót rượu của cậu xuống.
Cậu hất tay của Tiếu Tiêu ra, rõ ràng đã say đến cả mặt đỏ bừng, còn có thể bày ra biểu tình thật nghiêm túc nói: "Tôi đã kịp nói lời chúc mừng đâu chứ!" Dứt lời, trực tiếp cầm lấy một chai sâm banh, đẩy đám đông ra, đi đến trước mặt đôi tân nhân.
Người ngoài nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, đây không phải là tiểu thiếu gia của Trần gia hay sao? Trở về nước từ lúc nào?
Vài năm không gặp, ấy thế nhưng càng thêm xinh đẹp.
Mấy vị trưởng bối đứng bên ngoài nhịn không được lên tiếng hỏi thăm, không biết omega của Trần gia này đã kết hôn chưa, vừa nhận được câu trả lời là chưa, liền có người nổi dậy tâm tình muốn làm ông mai bà mối.
Trần Túy rót hai ly rượu đưa cho đôi tân nhân, Lâm Kiêu Lam mỉm cười giúp Hàn Giản Chi tiếp nhận.
Trần Túy nhìn thấy động tác nhỏ này, trên mặt thoáng biểu lộ nét bi thương, vì muốn che dấu, liền ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay.
Hoàn toàn không có phong độ của trước đó.
Trần Túy mơ hồ nhìn Lâm Kiêu Lam nói: "Học trưởng, anh có còn nhớ em không?"
Lâm Kiêu Lam ôn hòa nở nụ cười: "Tiểu Túy cứ nói đùa, anh đương nhiên nhớ em rất rõ." Nói rồi lại ôm Hàn Giản Chi đến gần giới thiệu: "Giản Chi, đây là Tiểu Tửu mà anh hay nhắc tới với em, à, tên thật của em ấy là Trần Túy, con trai út của bác Trần. Vừa đi du học ở Anh Quốc trở về, là em họ của anh, cũng là học đệ của anh."
Lâm Kiêu Lam so với Trần Túy lớn hơn năm tuổi, lúc Trần Túy học lớp năm, Lâm Kiêu Lam là đang học lớp tám, Lâm Kiêu Lam cùng anh trai ruột Trần Chước của cậu tuổi xấp xỉ nhau, là bạn thân nối khố từ nhỏ tới lớn. Thời điểm Trần Túy còn mặc quần lót nhỏ bò theo chân anh trai thì đã nhận thức được anh họ rồi.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Trần Túy đối với người anh họ này còn thân hơn cả anh trai ruột của chính mình, vì để theo kịp bước chân của đối phương, Trần Túy từ lớp ba học nhảy lên lớp năm, để khi Lâm Kiêu Lam lên lớp chín, thì Trần Túy cũng vừa vặn chuyển cấp sang cùng trường, trở thành học đệ của Lâm Kiêu Lam. Cứ như vậy cho đến cao trung, rồi đại học, Trần Túy đều từng bước theo sát đối phương.
Thay vì gọi là anh họ, cậu càng thích gọi anh là học trưởng hơn. (Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất tại Wattpad)
Hàn Giản Chi cười nói: "Cái tên nghe thú vị như vậy, người mang tên nhất định cũng sẽ rất đáng yêu, hôm nay gặp được, quả không sai chút nào."
Trần Túy không có tâm tư nói tiếp, cậu kéo kéo cà vạt, hướng về phía Lâm Kiêu Lam nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: "Kiêu Lam học trưởng, em chúc anh cùng Hàn...Hàn tiên sinh, trăm năm hảo hợp, đồng tâm vĩnh kết, tương thân tương ái, hạnh phúc mỹ mãn, miệng luôn tươi cười, ngậm cười chín suối!"
Lời cuối cùng vừa bật ra, nét cười trên mặt của cha Lâm mẹ Lâm thoáng cái đông cứng, Hàn Giản Chi còn tưởng là bản thân đang nghe lầm.
Trần Túy một chút cũng không nhận thức được chính mình đã nói sai rồi, trong đầu cậu một đoàn mơ hồ, chỉ nghĩ đó là lời chúc phúc nên buộc miệng nói.
Tiếu Tiêu đứng xem cả nửa ngày rốt cục chạy tới giải thích: "Cậu ấy chỉ là uống say nói bừa thôi!" Vội đỡ lấy Trần Túy muốn đi ra ngoài, bất quá tiểu thiếu gia uống say thế nhưng khí lực lại không nhỏ, lập tức né tránh Tiếu Tiêu, chỉ tay vào Hàn Giản Chi lớn tiếng nói: "Cây cải thảo mà bổn thiếu gia canh giữ mười năm qua, như thế nào, như thế nào mà anh có thể dễ dàng cướp đi như vậy!"
Lần này đến phiên sắc mặt Lâm Kiêu Lam đông cứng.
Tính tình của tiểu thiếu gia nhà họ Trần cũng chỉ có anh trai cậu mới trị được. Không may, Trần Chước vì bận rộn công việc, chỉ đến chứng kiến đôi tân nhân tuyên thệ rồi vội vã rời đi, anh làm sao cũng không ngờ tới em trai của mình lại có thể làm ra loại chuyện khiến thiên hạ không khỏi chê cười.
Những trưởng bối vừa rồi nghĩ muốn đứng ra mai mối thay vị tiểu thiếu gia kia, hiện tại đều lắc đầu ngán ngẩm, loại tính nết như vậy, sợ rằng không có alpha nhà nào đồng ý, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng vô dụng.
Lúc này, lời lẽ Trần Túy nói ra chỉ sợ lòng người chưa đủ kinh hãi, một chút lễ nghi tiết tháo cũng không còn, sau khi đem toàn bộ thể diện của Trần gia ném sạch, rốt cục "Công thành danh toại" say đến nằm lăn ra đất ngủ khò.
Lâm Kiêu Lam đau đầu gọi người tới đưa tiểu thiếu gia vào khách sạn nghỉ ngơi.
Một hồi hài kịch lúc này mới kết thúc.
"Phụt xì xì xì"
Diệp Dật Viễn đang xem trò vui bị một tràng cười khúc khích thu hút sự chú ý, chỉ thấy Cố Tỉnh Thần mím môi nén tiếng cười thập phần gian nan.
Diệp Dật Viễn cũng vui vẻ, dùng khuỷu tay chọc vào người Cố tổng tài ngày thường ăn nói cẩn trọng, nhắc nhở: "Cố tổng, chú ý hình tượng a!"
Cố Tỉnh Thần lại nén cười một lúc, nước mắt cũng sắp chảy ra, thật gian nan mở miệng nói: "Ha ha đây là đồ ngốc nhà ai ha ha ha, ai lấy phải cậu ta khẳng định là rất xui xẻo!"