Say Giấc Hè

Chương 55



Sắp đến cuối năm, Thẩm Ôn Lương tổ chức cho cả công ty MT ra ngoại ô ăn hải sản và tắm suối nước nóng. Qua 3 tuần rượu, anh ấy ngồi vắt chéo chân trên ghế, cầm một cây tăm xỉa răng, nhân tiện kể cho những nhân viên tò mò về vị phó tổng thần bí kia một số chuyện cũ.

Họ cũng giống như Lục Miên, đối với vị phó tổng chưa bao giờ lộ mặt kia cực kỳ tò mò.

Một năm rưỡi trước, Thẩm Ôn Lương đi du lịch Cửu Trại Câu, gặp mặt anh lần đầu tiên ở chùa Bảo Tướng.

Những cây cổ thụ trong chùa cao chót vót, tựa như những lữ khách tới hành hương. Thẩm Ôn Lương đứng ngoài lư hương hút thuốc, chờ vợ mình vào chùa cầu nguyện.

Khi ngẩng đầu lên, bốn phía đều là những làn khói dày đặc bốc lên, hòa lẫn với làn sương trắng của những ngày mưa, cùng những tiếng tụng kinh bất tận, mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng bay lên trong không khí, có sức mạnh trấn an rất tốt.

Thẩm Ôn Lương chưa bao giờ tin vào Thần Phật, anh ấy là một doanh nhân, chỉ tin vào chính đôi tay của mình, chỉ tin tưởng trời sẽ không phụ người chăm chỉ, muốn cái gì thì đi làm cái đó, còn cầu khấn thần linh phù hộ, thật sự quá mơ hồ.

Cũng chính vào lúc này, anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy Từ Trầm.

Anh đang đứng trước một hàng ống chuyển kinh*, mặc một chiếc áo choàng đơn giản, trông cực kỳ trong trẻo và yên bình sau cơn mưa, anh cụp mắt xuống, duỗi đôi bàn tay thon dài ra vuốt ve những hàng ống chuyển kinh, như thể đã chuyển qua một đời một kiếp.

chapter content



(Ống chuyển kinh)

Anh không phải là một hòa thượng Lạt Ma, mà giống một cư sĩ hơn, trên người vẫn đẫm mùi thế gian trần tục.

Đôi mắt anh, quá thâm trầm, quá xa xăm. Thẩm Ôn Lương mặc dù đã trải qua nhiều năm thăng trầm, đã nhìn thấy quá nhiều những đôi mắt lợi ích dục vọng lẫn lộn, nhưng anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt sạch sẽ, trong suốt, rồi sắc bén, không chút kiềm chế như vậy.

Anh ấy kết luận, chàng trai này, chắc chắn có câu chuyện.

Anh ấy muốn đi tới nói chuyện với anh, nhưng khi đi quá đám đông, đã không thể tìm thấy người đâu nữa…

“Thẩm tổng, anh…bịa chuyện giỏi quá đấy!” Hầu hết mọi người trong công ty đều là những thẳng nam nghĩ gì nói nấy, nói chuyện cũng không hề kiêng kỵ, muốn nói gì thì nói nấy: “Sao nghe cứ giống như…giống như đang quay phim truyền hình vậy.”

“Haizz!” Thẩm tổng chỉ vào một người đang cầm điếu thuốc: “Cậu nói đúng rồi đấy. Phó tổng của các cậu, đúng là đang quay phim truyền hình, lại còn là nam chính nữa, mẹ nó cậu ta quá ăn ảnh. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp cậu ta, tôi cả đời này đều sẽ không bao giờ quên được. Đừng ngắt lời, sau đó còn nhiều điều thú vị hơn cơ!”

“Lần thứ hai tôi gặp cậu ấy, là vào sáng sớm 2 ngày hôm sau. Tôi và vợ tôi đang đi du lịch một mình, lang thang trong thâm sơn cùng cốc, kết quả ai biết được, vừa mới đi ra khỏi một vùng biển nhỏ, chúng tôi liền bắt gặp một con bò Tây Tạng hoang dã bị mất cương, miệng còn đang thở phì phò, liên tục gõ móng trước xuống đất. Lúc đó, vợ tôi bị dọa sợ đến mức chân nhũn ra không thể đi được. Con bò hoang kia gầm lên một tiếng rồi lao về phía chúng tôi, lúc đó tôi còn tưởng, lần đi chơi này đúng là lấy mạng ra để chơi rồi…”

Thẩm Ôn Lương vừa hút thuốc vừa kể lại giai thoại xưa: “Mọi người đoán xem kết quả thế nào. Đột nhiên có một chàng trai xuất hiện, một tay nắm lấy sừng của con bò hoang, một chân nhảy lên ngồi trực tiếp lên lưng bò. Con bò kia thấy có người ngồi lên lưng mình, tức giận đến mức vừa đá vừa nhảy cồ cồ lên, cố gắng ném người đàn ông xuống. 

Các cậu đã xem cuộc thi đấu bò tót ở miền Tây nước Mỹ chưa? Cảnh tượng này rất giống với cuộc thi đó, nhưng người đàn ông kia thực sự rất khỏe, nằm rạp xuống lưng con bò rồi nắm chặt lấy cặp sừng của nó, không để nó ném ngã xuống. Con bò hoang nhảy mệt quá, cũng từ bỏ, lúc này, cậu ta mới xuống khỏi nó, con bò Tây Tạng hoang lần này đúng là phục cậu ta. Cậu ta xuống dưới nó cũng không làm cậu ta bị thương, còn gầm lên hai tiếng với cậu ta rồi bỏ đi. Tôi đi tới cảm ơn cậu ta, vừa nhìn kỹ lại, aiya, đây không phải là cậu cư sĩ mà tôi đã nhìn thấy ở chùa Bảo Tướng hai ngày trước sao?”

“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Khi nhìn thấy cậu ta hai ngày trước, còn trông có vẻ văn nhã yếu đuối không nhiễm bụi trần, vậy mà hôm nay gặp lại, trông giống như một chiến binh Sparta!”

Thẩm Ôn Lương vừa nói xong liền khiến mọi người bật cười, Lục Miên cũng coi đó như một câu chuyện cười, thực sự không dám tin lời anh ấy nói.

“Sau đó tôi mời cậu ấy đi vào trấn nhỏ uống vài ly. Nếu kể về những gì mà cậu ta đã trải qua, sợ các cậu đều không tin, quá là phức tạp.” Thẩm Ôn Lương ném một hạt lạc vào miệng: “Lại nói tiếp, trước đây tôi đã từng nghe qua đại danh của cậu ta, nhưng không ngờ lại gặp được cậu ta ở đây.”

“Anh nói đi mà, rốt cuộc người này là ai vậy!” Các nhân viên đã mất kiên nhẫn.

“Không thể nói, không thể nói.” Thẩm Ôn Lương liên tục lắc tay: “Nói ra thì câu chuyện sẽ mất vui, phải giữ cảm giác thần bí.”

Mọi người la hét ầm lên.

“Cậu ấy ở chùa Bảo Tướng khoảng một năm rưỡi. Khi gặp tôi, liền cùng tôi trở về Thượng Hải. Khi đó, công ty MT đúng lúc gặp khó khăn về tài chính, ông đây suýt chút nữa thì phá sản, may mà cậu ấy đã hỗ trợ vốn cho công ty, để công ty vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Tuy số tiền không nhiều nhưng đấy là tất cả số tiền cậu ấy tích góp nhiều năm, tình nghĩa đậm sâu, cậu ấy vốn không phải làm trong ngành này, vậy nên tôi chỉ giao cho cậu ấy chức vụ phó tổng trên danh nghĩa, sau này tình hình chuyển biến tốt đẹp, tôi liền chuyển một nửa cổ phần công ty cho cậu ấy.”

“Yô yô, sao tôi nghe lại cảm thấy có chút gì đó không đúng nhỉ?” Andy mỉm cười đầy ý vị.

“Các cô cậu biết cái gì, chúng tôi gọi là thưởng thức lẫn nhau.” Thẩm Ôn Lương nhấn mạnh đến nỗi nước bọt bay tứa tung.

“Có thể thưởng thức lẫn nhau với Thẩm tổng, vậy thì khẩu vị của phó tổng nhất định cũng phải rất mạnh nha!”

“Cút cút cút, cút sang một bên!”



Mọi người cười lăn bò toài, Lục Miên cũng cười theo, nhưng trong đầu lại luôn có hình ảnh dưới mái hiên trời mưa, anh mặc bộ quần áo bình thường, ngón tay vuốt ve những ống chuyển kinh, lặng lẽ xoay như thể chuyển qua một đời một kiếp…

Trái tim có chút nhói lên.

Buổi tối, Lục Miên trở về phòng thay bộ đồ bơi, rồi đi ra hồ nước nóng sau hoa viên, gặp phải Andy, Andy nhìn bộ đồ bơi một mảnh của cô, không khỏi mỉm cười: “Thân hình của em đẹp như vậy, sao lại mặc bộ quần áo kín cổng cao tường như vậy chứ!”

“Không phải.” Lục Miên lắc đầu, không nói gì thêm, bước vào hồ nước nóng đầy sương mù, cô cũng không phải bảo thủ, chỉ là có vết sẹo ở eo, nên cô không dám mặc những đồ hở rốn.

“Cực kỳ quyến rũ…”

Giọng nói đầy sự dụ hoặc của anh lại vang vọng trong tâm trí cô.

Anh thật là…chỗ nào cũng có mặt!

Lục Miên đứng dậy, quấn khăn tắm, đi vào một hồ nước nóng khác.

Hoa viên sau rất rộng, có mất chục hồ lớn nhỏ khác nhau, mỗi hồ khác nhau đều có tác dụng chữa bệnh khác nhau.

Tuy nhiên, vì nước thoạt nhìn có màu vàng, nên cũng không được mọi người ưa chuộng lắm, về cơ bản chỉ có cô là người duy nhất ngâm mình trong này.

Lục Miên ngửa đầu ra, nhắm mắt nghỉ ngơi…

Một lúc sau, mặt nước gợn sóng, dường như có người bước vào trong đây, Lục Miên cũng không mở mắt, tiếp tục ngủ gật…

Đối phương cũng rất yên tĩnh, hình như chỉ có một người, bên ngoài ồn ào tựa như cách xa một thế giới, khuôn mặt Lục Miên hơi đỏ lên, có chút nóng, mở mắt ra, giữa những bóng màu nhập nhèm, cô nhìn thấy đôi mắt trong veo và thâm trầm của anh, cách một tầng hơi nước lượn lờ, nhìn cô từ xa…

Trong lúc bàng hoàng hoảng hốt, Lục Miên cho rằng mình đang bị ảo giác.

Mẹ nó, thật sự là ở đâu cũng có mặt sao!

Tuy nhiên, khi cô dần dần tỉnh táo lại, cô chợt nhận ra, sao anh vẫn còn ở đây!

Làn da màu lúa mì của anh chỉ ướt đến ngực, cơ bắp săn sắc khỏe khoắn, mặt anh cũng đỏ bừng, cười như không cười nhìn cô.

Nhìn thấy thân trên trần trụi của anh, đầu Lục Miên “bùm” một tiếng nổ tung.

Sau đó chân nhũn ra, cả người lao đầu vào trong hồ nước.

Sau khi giãy giụa hồi lâu, chỉ cảm thấy có một đôi tay giữ chặt eo cô, nhấc cô lên khỏi mặt nước, Lục Miên kho khan, bị sặc đến váng đầu, anh dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, không nhịn được thở dài một tiếng.

Lục Miên ngẩng đầu lên, mặt cô rất gần anh, hô hấp của họ đan vào nhau, hai bên tai cô lập tức bỏng rát.

Lục Miên lùi lại vài bước, hai tay vịn ở mép thành bể, kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

“Có người mời tôi đến ngâm suối nước nóng.” Giọng nói của anh vừa quyến rũ vừa lôi cuốn, ánh mắt anh ngả ngớn, lưu luyến nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, di chuyển từ khuôn mặt xuống tới ngực cô, khóe miệng anh vô thức nhếch lên.

Giữa họ đã từng thân mật khăng khít, hiểu rõ thân thể của nhau như lòng bàn tay.

Mặt Lục Miên đỏ ửng, cả người nóng bừng lên, nhỏ giọng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

“Nhìn em.” Anh không chút giấu diếm, ánh mắt không ngừng lưu luyến trên người cô: “Em gầy đi rất nhiều.”

Cô từ nhỏ đã không bị thiếu dinh dưỡng, thân thể được nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, trắng trẻo, mềm mại, tuy không béo nhưng sờ vào rất có thịt, mềm mềm mại mại cực kỳ thoải mái. Bây giờ đúng là đã gầy hơn rất nhiều.

“Vẫn là… béo một chút sẽ tốt hơn.” Anh nói.

Cả đêm đó, lời nói của anh cứ lởn vởn trong đầu cô: “Vẫn là béo một chút sẽ tốt hơn.”



Lục Miên đứng trước gương soi toàn thân mình. Đúng là đã gầy đi nhiều, ngực cũng nhỏ lại, đây là bị ghét bỏ sao?

Cô kêu gào một tiếng, rồi chui đầu chăn…



Sau 3 tháng làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng mọi chi tiết về game 《Quỷ Thuật Sư》cũng đã được hoàn thiện. MT thực sự đã chi rất nhiều tiền cho game này, đã mời Lộc Tầm, một diễn viên lồng tiếng rất nổi tiếng trong giới CV, lồng tiếng cho nhân vật chính Quỷ Thuật Sư. Còn về phương diện chế tác âm nhạc, thậm chí còn mời dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng trong nước đến để tạo nhạc nền cổ điển phù hợp với trò chơi. Còn về hậu kỳ, trên phương diện quảng bá và tuyên truyền, nội bộ công ty lại nảy sinh chút khác nhau.

Theo ý của Thẩm Ôn Lương, nếu giai đoạn trước đã đầu tư rất nhiều, thì khi tuyên truyền cũng không nên keo kiệt, nên mời những minh tinh nổi tiếng tuyến một đến làm đại ngôn, Andy đã bác bỏ điều đó, cô ấy cảm thấy đây là game thiên về âm dương quỷ thuật, không nhất thiết phải mời những minh tinh lớn, thay vào đó, bộ phận R&D có thể làm một video ngắn quảng cáo theo phong cách cổ điển tinh xảo, vừa tiết kiệm hơn lại còn có thể thu hút được giới trẻ. Đến lúc đó, có thể mời những tài khoản có tầm ảnh hưởng trên weibo chia sẻ lại, từ đó bộ phổ biến sẽ được tăng lên ngay.

Lục Miên cảm thấy, đề nghị của Andy không khả thi, nếu bọn họ đã có ý định cạnh tranh cao thấp với 《Võ Lâm Kỳ Sư》, thì các phương diện đều phải chi tiền. Việc tuyên truyền thì phải làm đến nơi đến chốn, nhưng theo ý của Thẩm Ôn Lương, nếu mời các đại minh tinh đến quảng cáo thì chi phí sẽ quá cao… Sau nhiều lần suy nghĩ vẫn không có kết quả, cuối cùng vẫn là Diệp Lam nói một câu trúng đích: “Có sẵn tài nguyên sao không lợi dụng, mời đại minh tinh làm gì, các cậu nhiều tiền quá không có chỗ để tiêu sao?”

“Tài nguyên nào?” Sao cô lại không biết công ty của họ có nguồn tài nguyên có sẵn nhỉ.

“Eric đấy!” Diệp Lam gõ vào đầu Lục Miên: “Chỉ cần dựa vào độ nổi tiếng hiện tại của Eric, mời anh ấy làm người đại ngôn, sau đó đăng lên weibo rồi chia sẻ lại, độ nổi nhân khí, độ nổi tiếng, ngay cả chủ đề cũng đề sẽ lên. Chắc chắn hiệu quả cũng không kém hơi các cậu mời đại minh tinh đâu, thêm nữa, đây còn là game, mời người có tiếng trong vòng này, sẽ khiến lượng khán giả mở rộng thêm.”

Aiya, nghe có vẻ được đấy nhỉ?

Lục Miên không đến gặp Thẩm Ôn Lương để nói chuyện này ngay, mà cô cùng Andy thảo luận trước, dù sao với danh tiếng hiện tại của Eric, việc này không thể nói muốn mời là mời được, phải tới đánh tiếng với Eric trước, sau đó mới báo cáo lên Thẩm Ôn Lương.

Lục Miên đã bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết vào《Quỷ Thuật Sư》, vì động cơ khai phá và phát triển game này vốn dĩ không thuần khiết, vị phó tổng thần bí kia vốn đã muốn nhắm tới 《Võ Lâm Kỳ Sư》, nói cách khác chính là nhắm về phía Phó Nam Quân, nghĩ tới điểm này, Lục Miên cảm thấy… Vị phó tổng kia tiến cử cô cho Thẩm Ôn Lương động cơ cũng không đơn thuần.

Lục Miên không quan tâm Phó Nam Quân đã đắc tội bao nhiêu người trong vòng này, nhưng Phó Nam Quân lại dùng thủ đoạn hèn hạ ti tiện cướp đi công ty của bố cô, ép ông đến mức chết vì xuất huyết não, cuối cùng còn chặn đứng tiền đồ tương lai của cô. Anh ta hận đến mức nào mới đối xử với cô như vậy? Lục Miên không muốn lại ở thế bị động nữa, ân oán của hai người sớm muộn cũng phải giải quyết. Game này, cũng chỉ là đòn phản kích đầu tiên của cô.

“Đường Tô, cậu có thể nhờ Đoạn Trạch hẹn Eric giúp tớ được không?” Lục Miên nói với Đường Tô qua điện thoại.

Đường Tô mặc một bộ sườn xám màu xanh lá, bên ngoài khoác áo ghi lê sẫm màu, ngồi trong phòng nghỉ của phim trường, chân vắt chéo duỗi người ra, khẽ nhếch mày lên: “Miên Miên của tớ ơi, cậu tưởng Eric là người muốn hẹn là hẹn được sao? Chưa kể bây giờ cậu ấy là đội trưởng, việc phải làm cũng nhiều hơn trước kia. Mùa giải thường lệ của LPL bắt đầu vào mùa xuân, hai ngày trước, lão Đoạn còn hò hét muốn cắt đứt quan hệ bạn bè với cậu ấy, trước đấy là sinh nhật của lão ấy, nhưng cậu ấy không biết bận chuyện gì mà không đến, đúng là khó hẹn lên trời mà.”

“Haizz.” Lục Miên thất vọng thở dài một hơi, cô cũng biết không phải Đường Tô không muốn giúp, mà Eric đúng là bận rộn thật, trước kia khi anh là thành viên trong trong đội thì cơ hội hai người gặp mặt cũng không nhiều, mà hiện tại anh còn là đội trưởng của MC.

Với lịch trình bận rộn như vậy….cũng không có mấy hy vọng có thể thuyết phục được anh tới làm đại ngôn cho 《Quỷ Thuật Sư》.

“Vậy thì, cậu có thể hỏi Đoạn Trạch giúp tớ, địa chỉ của câu lạc bộ MC ở đâu không?” Lục Miên vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

“Cái này thì dễ hơn này, để tớ hỏi xem.”

Sau khi cúp điện thoại, em gái trợ lý vội vàng bước vào: “Chị, đạo diễn bảo chị chuẩn bị một chút, sắp bắt đầu rồi.”

Đường Tô trả lời lại, nhờ thợ trang điểm trang điểm lại cho cô rồi bước ra khỏi phòng nghỉ.

Trường quay được mô phỏng theo lối kiến trúc đường phố của Thượng Hải vào thời Trung Hoa dân quốc, bối cảnh của bộ phim này là bên ngoài trời đang có tuyết, đạo diễn nương theo thời tiết thực tế, tua tới khoảng thời gian sau 5 năm chưa gặp, cảnh tượng nam nữ chính cửu biệt trùng phùng.

Đường Tô mặc một bộ sườn xám mỏng đứng dưới tuyết, cơ thể lạnh giá, môi đỏ răng trắng, đôi mắt như chứa một hồ nước xuân, khẽ run rẩy khi nhìn thấy nam chính thắng trận trở về, cô hơi lùi lại một chút, chi tiết này được xử lý cực kỳ chuyên nghiệp, thể hiện nỗi bất ngờ cùng rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên sau một thời gian dài không gặp được người yêu.

Xuất thân là một diễn viên chuyên nghiệp với kỹ năng diễn xuất chắc tay nhất, chất lượng của những bộ phim điện ảnh và truyền hình mà cô tham gia trong nhiều năm qua đã mang lại cho cô danh tiếng rất tốt.

Đúng lúc đạo diễn liên tục gật đầu khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Đường Tô, thì cảnh tượng sau đó đột nhiên mất kiểm soát, không, không phải là cảnh tượng mất kiểm soát, mà là Đường Tô, cả người cô ấy… đều mất kiểm soát rồi.

Người đàn ông đứng trên cầu treo đối diện.

Mặc một chiếc áo len cao cổ sẫm màu cùng chiếc quần dài màu đen, dáng vẻ rất cao, ít nhất cũng phải 1m9, anh đứng đó từ xa, để tuyết rơi tự nhiên trên vai.

Ánh nắng giữa hè chói chang, mà lúc này, anh như bước ra từ vực sâu của mùa đông, mang theo cái lạnh giá của tuyết.

Đường Tô cho rằng, đã nhiều năm như vậy rồi, cô cũng nên buông xuống rồi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Kiêu Dương, cảm xúc của cô đột nhiên mất khống chế, cô quay người chạy về phía cuối con đường trong làn tuyết dày đặc…

Mọi người đều trở tay không kịp, trơ mắt nhìn nữ chính chạy khỏi phim trường, quay mặt lại nhìn nhau không biết nên giải thích thế nào.

Mà ánh mắt của đạo diễn lại dán chặt vào cảnh tượng vừa mới quay xong kia, đoạn đó không hề có trong kịch bản, nhưng hiệu quả đạt được lại hoàn toàn vượt xa kịch bản vốn có. Biểu cảm của Đường Tô, còn có động tác quay người bỏ chạy kia, so với việc chạy lên ôm lấy nam chính, càng phản ánh nhiều tầng cảm xúc sâu sắc đang dâng trào bên trong, ông ấy không hề do dự mà giữ lại cảnh tượng này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv