Sáng sớm hôm sau.
“Oe... oe...”
Tiếng khóc trẻ thơ vang lên, đánh thức hai con sâu lười đang say giấc nồng trong phòng.
Mạc Đình Cảnh nhíu nhíu lông mày, ngáp ngắn ngáp dài một cái, cẩn thận lật chăn, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
Cạch.
“Chuyện gì?”
“Hai, hai tiểu thiếu gia đói rồi... khóc inh ỏi nãy giờ...”
Hắn hạ mắt, rũ mi nhìn hai đứa trẻ bụ bẫm trong lòng bác quản gia. Dáng vẻ khóc lóc khiến mặt mũi lấm lem làm hắn ngứa mắt vô cùng.
Đây là con hắn cơ mà!
Sao lại xấu thế chứ?
Mạc Đình Cảnh trong lòng một bụng hoài nghi. Hắn đẹp trai như vậy, cô xinh đẹp như thế, tại sao lại có thể sinh ra hai đứa nhỏ suốt ngày chỉ biết khóc lóc, dùng nước mắt làm vũ khí tranh giành vợ với hắn chứ!
Bất mãn một lúc, hắn cũng vươn tay ôm lấy hai đứa nhỏ, dặn bác quản gia đi pha sữa bột, xoay người đi vào phòng. Vừa thấy con, Bối Mạt đã cười tít mắt. Cô xòe tay, tỏ ý muốn bế con. Ai ngờ, người đàn ông nào đó lại xị mặt, hừ lạnh một tiếng.
Hắn ngồi xuống giường, cứ ôm khư khư hai đứa nhỏ đang đói bụng, nhất quyết không đưa cho cô.
“Cảnh... con đói kìa, đưa con em bế nào...”
“Kiếp sau đi!” Hắn thở hắt một hơi, vì ghen tuông mà lần đầu tiên hóa thân thành một ông bố bỉm sữa chính hiệu. “Anh bảo quản gia pha sữa rồi, cấm em đụng vào chúng nó.”
“...”
Bối Mạt giở khóc giở cười. Vị tổng tài hơn ba mươi tuổi sau khi trút bỏ tự lạnh lùng, cao ngạo hóa ra lại trẻ con đến vậy. Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà cũng có thể tức giận đến xù lông.
Cũng may cái “bệnh” trẻ con khùng đ.iên của hắn thi thoảng mới phát tác, nếu không, chắc chắn cô đã thổ huyết vì tức giận rồi.
Bối Mạt cười cười: “Để em cho con b.ú là được rồi. Anh đừng cố thêm việc cho bác ấy nữa.”
“Bối Mạt!”
Mạc Đình Cảnh gằn giọng, nhả từng chữ rét buốt. Ngữ khí âm trầm khiến cô giật nảy, rùng mình nhìn hắn. Hắn rất ít khi gọi cả họ tên cô. Trừ phi hắn thật sự tức giận.
“Cảnh... anh...”
“Bối Mạt, đêm qua em lăn giường với tôi. Bây giờ lại muốn đụng chạm tình tứ với hai thằng đàn ông khác sao? Mẹ kiếp, em xem ông đây là trò đùa đấy à?”
Thôi bỏ mẹ rồi!
Chẳng cần nói Bối Mạt cũng thừa biết, Mạc Đình Cảnh hiện tại chính là đang bước vào giai đoạn mười lăm phút đ.iên trong ngày. Mỗi lần ngủ không đủ giấc, hắn đều sẽ bực bội khó chịu như vậy.
Được rồi, nếu hắn đã kiên quyết muốn chăm con đến vậy, thế thì cô cũng chỉ đành chiều lòng hắn mà thôi. Hắn chăm con, cô lại càng rảnh rỗi.
...
Ba tiếng sau.
Tiếng hét thất thanh của ông bố bỉm sữa nào đó vang lên khắp tòa biệt thự rộng lớn. Hắn vừa xách hai đứa con lao vào nhà vệ sinh, vừa hét muốn đứt dây thanh quản.
“Mạc Quân Thành, con lại dám t.iểu lên người ông đây!!”
“Mạc Quân Nghị, nín nhịn! Không được đi nặng lên người cha mày!!!”
Cho nên, chưa được nửa ngày, cả người hắn đã ám đủ loại mùi hương đặc sắc khiến ma chê quỷ hờn, phụ nữ tránh xa.
Sự nghiệp chăm con chính thức tan thành mây khói!
Nhìn thấy một màn này, Bối Mạt ngồi trên ghế sofa, thư thái uống trà ngắm cảnh cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Vừa lòng cô lắm. Ai kêu lúc nãy đanh đá, lên mặt với cô làm gì cơ chứ.
Nếu như chăm con là một thú vui tao nhã, ai cũng có thể thực hiện, vậy thì các bà mẹ đã chẳng phải xuống sức thế kia rồi.
Vậy nên, thay vì ghen tuông vớ vấn với con cái, Bối Mạt cảm thấy hắn vẫn nên chú tâm vào công việc, thỉnh thoảng quan tâm, mát xa cho cô là đã tốt lắm rồi! Như vậy mới xứng đáng với cái xưng danh “ông chồng quốc dân” đã ngót nghét mười năm của hắn chứ.