“Bối Mạt, em đợi đấy. Ông đây không tin không “ăn thịt” được em!”
Mạc Đình Cảnh vừa dứt lời, Bối Mạt đã bị dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn. Cô run rẩy ngồi phịch xuống đất.
Tiếng động tuy nhỏ nhưng không thể thoát khỏi thính lực tuyệt vời của Mạc Đình Cảnh. Hắn quay đầu, dùng ánh mắt như xiềng xích khóa chặt “con mồi” trước mặt.
Nhận ra người nghe lén là bảo bối nhỏ bản thân thầm thương trộm nhớ, hắn khẽ cười một tiếng, sải những bước dài thu hẹp khoảng cách với Bối Mạt.
Ực! Bối Mạt nén không nổi hoảng sợ trong lòng, từng chút nhích người về phía sau, miệng nhỏ âm thầm nuốt nước bọt.
Trông thấy dáng vẻ sợ sệt của Bối Mạt, ai đó nhịn không được mà nổi hứng trêu chọc:
“Em chạy cái gì? Sợ tôi “ăn” em hả?”
Bối Mạt: phải hay không, chẳng phải chú rõ nhất hay sao?
Suy nghĩ bạo gan như vậy, Bối Mạt tất nhiên không dám nói ra. Cô sợ bản thân sẽ vô tình chọc trúng chỗ ngứa của Mạc Đình Cảnh.
Mắt thấy hắn sắp thành công tiếp cận, Bối Mạt hoảng hốt, lắp bắp kinh hãi: “Chú... chú bỏ con dao xuống đã. Bình, bĩnh tĩnh!”
Mạc Đình Cảnh giống như trở thành người khiếm thính, mặc kệ lời nói của Bối Mạt, hắn đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Khuôn mặt điển trai rất nhanh phóng đại trước mắt khiến Bối Mạt giật nảy một cái.
Mạc Đình Cảnh bật cười đầy thích thú, quơ quơ con dao dính đầy m.á.u trước mặt Bối Mạt khiến cô sợ đến tái xanh mặt mày.
“Mạt Mạt, có muốn biết kết cục của những người đã từ chối tình cảm của tôi không?”
“Không... không muốn...”
Bối Mạt kịch liệt lắc đầu, tâm trí đều đặt trên con dao nhuốm m.á.u tanh hắn đang cầm. Chẳng lẽ những kẻ từ chối hắn, kết cục đều sẽ thê thảm như con cá nằm trên thớt kia sao?
Càng nghĩ, Bối Mạt càng cảm thấy sợ hãi. Hôm qua... hình như cô mới từ chối hắn thì phải? Không lẽ thật sự chọc đến cái tôi vĩ đại của Mạc Đình Cảnh, cho nên hắn muốn ăn tươi nuốt sống cô sao?
Tâm trí Bối Mạt mỗi lúc càng rối bời, sợ hãi chi phối khiến cô suy nghĩ không thông, hốc mắt đã trở nên đỏ ửng.
Siết chặt lấy tay áo Mạc Đình Cảnh, Bối Mạt thều thào:
“Hức... chú, thịt... thịt cháu không ngon đâu... chú đừng ăn...”
“Không.” Mạc Đình Cảnh vươn tay, gạt đi những giọt lệ nóng ấm trên khóe mắt Bối Mạt. Khóe môi hắn câu lên: “Tôi cảm thấy em rất ngon miệng nha.”
Ném con dao dính m.á.u sang một bên, kim loại va đập mạnh với nền gạch lạnh lẽo tạo nên thứ âm thanh chói tai nhưng Mạc Đình Cảnh chẳng hề quan tâm. Hắn vươn tay, nhấc bổng Bối Mạt lên.
“Đùa em thôi.”
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục.
“Ai kêu em không mang dép đi trong nhà. Bệnh ra đấy, tôi biết ăn nói sao với cha em hả?”
Bối Mạt lập tức đứng hình.
Đột nhiên cô cảm thấy những giọt nước mắt kia thật uổng phí. Chắc chắn là do hôm trước cô giúp hắn chữa bệnh, cho nên hôm nay đại ma vương mới tốt tính đột xuất, lo cho cô từng chút một.
“Em còn không ngoan, tôi sẽ lại...”
“Sẽ ngoan, cháu sẽ ngoan mà!”
Có chết cô cũng không muốn cùng hắn trải qua những trò đùa đau tim nữa đâu! C.h.ế.t tiệt!
...
Sự thật chứng minh, lời nói của ai cũng có thể tin được, chỉ riêng lời nói của Bối Mạt là không.
Trong buổi sáng hôm ấy, ngay khi Mạc Đình Cảnh đang tham dự một cuộc họp lớn, thư ký riêng đã liều mạng xông vào phòng họp, báo cho hắn một tin xấu.
“Nguy rồi, sếp!”
“Cô Bối, cô ấy cùng với trai xấu vào hộp đêm rồi!”
Rắc, phựt phựt...
Dây thần kinh của hắn chính thức đứt đoạn!