Say Đắm

Chương 30: Có sợ không



Sáng nay Lộ Trạch dậy sớm, lúc này ngồi trên xe nghe nhạc, cảm giác buồn ngủ ập đến, hai mắt đều díu cả lại.

Đầu cậu cúi xuống, Lương Tiêu nhẹ giọng hỏi: “Buồn ngủ à?”

Lộ Trạch mở mắt ra gật gật đầu, ngáp một cái nói: “Tôi muốn ngủ một lúc.”

Cậu cởi mũ ra rồi đeo vào cổ tay, cả người trượt xuống, đầu tìm một chỗ thoải mái để dựa vào, mặt hơi nghiêng sang phía Lương Tiêu.

“Muốn tắt nhạc đi không?” Lương Tiêu hỏi.

“Không sao đâu, cứ nghe đi.” Lộ Trạch từ từ nhắm hai mắt lại nói.

Lương Tiêu đặt điện thoại về chế độ im lặng, không quá hai phút Lộ Trạch đã ngủ, đầu từ từ chậm rãi trượt xuống.

Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn một lúc, ngay khi đầu Lộ Trạch sắp trượt đến vai anh thì anh lại tự lấy vai mình đỡ lấy đầu cậu.

Mắt Lộ Trạch giật giật, đầu dụi dụi tìm chỗ thoải mái trên vai anh rồi tiếp tục ngủ.

“Trạch ơi….”

Tôn Trác Vũ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Trạch đang dựa vào vai Lương Tiêu ngủ say sưa, Lương Tiêu giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng, Tôn Trác Vũ lắc đầu chậc chậc, chẳng được bao lâu lại quay lại, giơ di động chụp mấy tấm hai người bọn họ.



Sau đó Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một tai nghe nhạc, một tai nghe mọi người trong xe nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Cảnh vật hai bên đường nhanh chóng xẹt qua, trên vai là sức nặng của Lộ Trạch đang thở đều dựa vào anh.

Cảm giác thật thoái mái, đã lâu anh không ra ngoài chơi đùa thả lỏng như vậy rồi.

Lộ Trạch không giống như khách hàng của anh, càng giống như bạn bè cùng nhau đi chơi.

Rất nhanh đã đến nơi, Lương Tiêu giúp Lộ Trạch tháo tai nghe xuống, thấp giọng gọi cậu, “Lộ Trạch?”

Lộ Trạch cau mày lại, thoạt nhìn còn chưa ngủ tỉnh, Lương Tiêu nói: “Sắp đến rồi”

Lộ Trạch mở mắt ra, Lương Tiêu đối mặt với cậu, khoảng cách gần đến nỗi có thể thấy được cả lông tơ trên mặt nhau.

Hai người đều sửng sốt, Lương Tiêu quay đi đầu tiên, mắt nhìn về phía trước, Lộ Trạch ngồi thẳng dậy, cười nói: “Từ lúc nào mà tôi lại dựa vào vai anh….. Có tê không?”

Cậu tay xoa xoa vai Lương Tiêu, Lương Tiêu nói: “Vẫn ổn.”

Lộ Trạch ưỡn người, “Ngủ một lúc thấy có tinh thần hẳn.”

Cậu lại đội mũ vào, Tôn Trác Vũ quay đầu lại nói: “Rốt cuộc cũng dậy rồi? Xem tin nhắn của tao đi.”

Di động vang vài tiếng, Tôn Trác Vũ gửi liên tiếp mấy tấm ảnh. Lộ Trạch mở ra lập tức ngẩn người, cười nói: “Vãi, mày chụp tao ngủ làm gì?”

“Tao chỉ là chụp mày ngủ thôi sao?” Giọng điệu Tôn Trác Vũ tức giận bất bình, “Tao đây là chụp mấy người còn ân ái cả lúc ngủ kìa”

Lộ Trạch thở dài, “Để cho mày ghen đó.”

Mày mà biết giá mà tao thuê người bạn trai này chắc sẽ không ghen nổi đâu.

Lộ Trạch quay đầu nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cảm nhận được tầm mắt của cậu nên cũng quay đầu nhìn qua, trong mắt mang theo sự khó hiểu.

Lộ Trạch nở nụ cười, “Không sao cả.”

Lúc đầu chỉ cảm thấy máu lên não, bây giờ cũng không khó chịu vì Hàn Tĩnh nữa, không ngờ lại bỏ tiền ra thuê Lương Tiêu làm bạn trai, có thể lúc đó bị kích thích nên đầu óc không minh mẫn lắm.



Sau khi đến khu vui chơi, mấy người đứng trước cổng chụp một vài tấm ảnh chung, sau đó đi thẳng đến chỗ trò chơi vừa bàn xong, đó là tàu lượn siêu tốc vô cùng kích thích.

Lúc xếp hàng Mạnh Thiến với Lữ Huyên đều rất hưng phấn, Mao Hâm nói: “Hai chị gái à, hai người không sợ chút nào sao?”

“Sợ mới vui chứ.” Lữ Huyên cười nói.

Cô bôi một lớp kem chống nắng thật dày lên tay và cổ của mình và Mạnh Thiến, lại nhìn thấy mấy chàng trai bọn họ: “Các cậu chưa bôi phải không, muốn dùng một chút không?”

Mao Hâm lắc đầu, “Em phơi nắng không đen.”

Tôn Trác Vũ do dự một chút, nhìn về phía Mạnh Thiến nói: “Em có cần không?”

Mạnh Thiến thấp giọng nói: “Sao tôi biết cậu cần không được, hiện tại cũng không trắng lắm, có phơi nắng đen thêm chắc cũng không sao đâu.”. Tr𝘂yệ𝓷 hay? Tì𝙢 𝓷gay 𝙩ra𝓷g chí𝓷h { Trù𝙢Tr𝘂yệ 𝓷﹒𝑽𝙽 }

Tôn Trác Vũ nở nụ cười, “Vậy em vẫn nên bôi một ít đi.”

Lữ Huyên lại nhìn về phía Lộ Trạch và Lương Tiêu, Lộ Trạch trực tiếp duỗi tay qua, “Tôi bôi một chút, cám ơn.”

“Ai nha, không cẩn thận bóp nhiều quá rồi,” Lữ Huyên trừng mắt nhìn, “Cậu chia một ít cho Lương Tiêu đi.”

Lộ Trạch nhìn về phía Lương Tiêu, “Anh Tiêu, lấy không?”

Lương Tiêu đành phải vươn tay ra, Lộ Trạch xoa xoa ở mu bàn tay anh, sau khi bối xong lại lấy điện thoại ra, quay quay đám người phía trước.

“Phải xếp hàng nữa,” Lộ Trạch nói, “Người xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc rất nhiều.”

Mao Hâm quay đầu nhìn vào máy quay bắn tim.

Mạnh Thiến hỏi: “Đang quay vlog sao?”

“Xem như vậy đi.” Lộ Trạch nói.

Vì thế Mạnh Thiến và Lữ Huyên cùng nhau bắn tim.

Lộ Trạch lại đưa máy quay vào Tôn Trác Vũ, Tôn Trác Vũ đẩy tay cậu nói: “Quay anh ấy quay anh ấy đi, tao biết mày muốn quay anh ấy mà.”

Cậu ta đẩy máy quay của Lộ Trạch đến quay trước mặt Lương Tiêu, Lộ Trạch vẫn cười, màn hình có hơi rung, cậu hắng giọng nói: “Anh Tiêu, các bạn trên mạng đều nói anh rất lạnh lùng, anh có muốn cười một cái không nào.”

Lương Tiêu đứng ngược nắng, bóng râm xuôi theo mũ lưỡi trai hắt vào nửa khuôn mặt, anh nhếch miệng cười với máy quay một cái.

Có thể nói là vô cùng ngầu lòi.

Lộ Trạch huýt sáo.

“Sao lại không quay mày đi, ” Tôn Trác Vũ nói, “Mau quay mau quay, tao biết mày muốn quay khoe đồ tình nhân.”

Lộ Trạch chép miệng, “Đã nói không phải đồ đôi mà, thật sự là trùng hợp thôi.”

“Xí, quỷ mới thèm tin.”

Lương Tiêu vươn tay, nhận lấy điện thoại của Lộ Trạch. Lộ Trạch đối diện với ánh sáng, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của cậu. Lộ Trạch cười cười, cũng bắn tim một cái.

“Căng thẳng không?” Lương Tiêu hỏi.

Lộ Trạch nhíu mày kinh ngạc, “U, anh Tiêu biết tìm cả đề tài cơ à, cũng có một chút căng thẳng.”

“Anh Tiêu căng thẳng không?” Lộ Trạch cầm lại điện thoại về

Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn người kêu gào nãy giờ, “Có một chút.”

“Anh Tiêu bình tĩnh như vậy, nhìn không ra nha.”

“Cậu cũng nhìn không ra.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười nói: “Tôi là vì phối hợp với không khí của mọi người còn gì.”

“Thằng Trạch đảm nhận việc to gan đó, ” Mao Hâm nói, “Ngày một tháng năm năm ngoái, chúng tôi đi leo núi, tôi cùng thằng Vũ đều bị dọa run cả chân, nó còn có thể cầm điện thoại quay giống như người chẳng bị sao cả.”

Lương Tiêu có chút kinh ngạc cười với Lộ Trạch, ý là không nhìn ra nha.

Lộ Trạch thấp giọng nói: “Những cái này đều không dọa người giống như ma quỷ, những cái đó tôi sợ, còn loại này không sợ.”

Cậu khôi phục giọng điệu bình thường, “Anh mà sợ thì cứ cầm lấy tay tôi nha.”

“Tôi không sợ.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch giơ tay lắc lắc vai anh, “Thật không, không tin đâu, đi lên mới biết được.”

Rất nhanh đã đến lượt bọn họ, Lộ Trạch lấy lại điện thoại di động, Lương Tiêu giúp cậu cài điện thoại vào sợi dây đeo.

Sau khi Lộ Trạch ngồi vào vị trí xong mới tiếp tục quay, Lương Tiêu ngồi bên trái cậu, Tôn Trác Vũ ngồi bên phải, Lộ Trạch quay vẻ mặt của hai người họ, Tôn Trác Vũ nói: “Tí nữa rơi điện thoại xuống bây giờ.”

“Tay cầm rất chắc,” Lộ Trạch nói, “Chỉ cần mày không túm tay tao là được.”

“Anh Tiêu, còn không sợ không?” Cậu quay máy ảnh nói.

Lương Tiêu nhìn nhìn cậu, sắc mặt vẫn là bình tĩnh, dặn dò nói: “Quấn một vòng nữa ở cổ tay đi, có bị rơi cũng không dễ rớt.”

Lộ Trạch lại quấn một vòng, tàu lượn bắt đầu từ từ di chuyển, có thể nghe được tiếng mọi người chung quanh đang thở nhẹ.

Tay phải cậu vững vàng cầm lấy điện thoại, tay trái duỗi ra phía trước, lòng bàn tay hướng lên trên, cười nói: “Anh Tiêu, để lại cho anh một bàn tay đó.”

Lương Tiêu vẫn không lên tiếng, tàu lượn chậm rãi đi đến điểm cao nhất, sau đó tạm dừng vài giây, tiếp theo lao nhanh xuống trong tiếng hét chói tai của mọi người.

Trong khoảnh khắc đó Lương Tiêu gắt gao bắt lấy tay Lộ Trạch, Lộ Trạch giữ chặt tay anh, cùng hét lên với mọi người, “A —— đã quá——”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv