Quá trình thu thập bằng chứng gặp vô vàng khó khăn. Cô đã nhiều lần đánh liều tìm cách lấy cắp điện thoại của Uông Binh Thành. Chẳng nhớ rõ bao lần cô phải canh me, biết hắn thích uống rượu và thường có thói quen nhâm nhi rượu vang một mình, cô đã nhanh trí bỏ thuốc ngủ vào rượu của hắn, đợi đến khi Uông Binh Thành lâng lâng rồi dần chìm vào giấc ngủ say, cô liền tìm lấy điện thoại của hắn. Y Thoa dễ dàng dùng dấu vân tay của “gã chồng hờ” để mở khóa, cô cài đặt ứng dụng gián điệp, kết nối điện thoại của hắn với các thiết bị cô đang sử dụng, từ đó Y Thoa có thể dễ dàng xem được toàn bộ nội dung trong điện thoại hắn thông qua điện thoại hoặc máy tính của cô.
Từ đó, toàn bộ tin nhắn mùi mẫn, lụy tình ướt át của Uông Binh Thành nhắn với Tôn Chấn Hậu đều bị cô phát hiện. Kể cả những thông tin làm ăn của Uông Binh Thành, địa điểm giao nhận hàng đều được cô nắm rõ.
Để mọi bằng chứng thêm thuyết phục, buộc Tôn Chấn Hậu hết đường chối cãi, cô đã âm thầm điều tra và tìm gặp một tên tội phạm từng nằm trong nhóm người trực tiếp chứng kiến vụ việc Tôn Chấn Hậu bắn chết kẻ bị truy nã rồi đổ oan cho anh trai cô. Tên cựu tội phạm đã được thả ra, cô chẳng ngần ngại mà tìm đến tận nhà hắn. Y Thoa bản lĩnh khơi ngợi lại chuyện năm xưa, tội lỗi khó dung thứ khi hắn đã đổi trắng thay đen, vu khống cho Thành Sinh để rồi dẫn tới cái chết đau lòng của anh ấy.
Nhìn đứa con còn nhỏ dại, hắn bắt đầu lo sợ nghiệp quả sẽ ập đến, nếu giáng lên đầu mỗi mình hắn đã đành, nhưng chỉ sợ liên lụy đến cả vợ con của hắn. Cuối cùng kẻ vu khống cũng đồng ý với yêu cầu mà cô đưa ra…
Nhìn thẳng vào mắt Tôn Chấn Hậu, cô dõng dạc nói:
- Nếu anh vẫn cố chấp không nhận tội, tôi sẽ đưa nhân chứng đến đối chất. Ngoài ra, tôi sẽ nộp đơn tố cáo anh. Chúng ta hẹn gặp nhau ở tòa.
Mọi bằng chứng, vật chứng đều đã có đủ, cô thừa hiểu những người đồng đội đang có mặt chẳng thể kiên quyết đứng dậy còng tay Tôn Chấn Hậu vì cú sốc vừa rồi thật quá bất ngờ đối với họ. Bao niềm tin và sự tôn kính họ dành cho người đội trưởng giờ lại tan biến trong vài phút ngắn ngủi.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi bên ngoài nhà hàng, cô chẳng ngần ngại báo cáo với sở cảnh sát để đưa Tôn Chấn Hậu về cơ quan điều tra. Kẻ gây ra cái chết đau thương của anh trai cô, chắc chắn phải trả giá. Sau khi liên hệ với phía luật sư, cô quyết tâm lật lại vụ án tự sát của anh trai, đưa nguyên do thật sự ẩn giấu phía sau ra ánh sáng.
- -----------------------------------
Bước chân hồi hộp trở về nhà, tay cô cầm theo một túi nhỏ đựng vật gì đó. Y Thoa hít thở một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân:
- Phải bình tĩnh, cứ thử trước đã.
Cô uống cạn một ly nước rồi bước vào trong toilet, làm theo hướng dẫn và chờ đợi kết quả. Hôm qua cô chợt phát hiện mình bị trễ kỳ rụng dâu nên tâm trạng có chút hoang mang, linh cảm mách bảo nên cô đã đi mua que thử thai để kiểm chứng xem sau.
Đến chiều anh trở về nhà, trên bàn ăn, Y Thoa có chút phân vân nhưng rồi cũng quyết định cất lời:
- Sau khi xét xử xong vụ án của Tôn Chấn Hậu, em sẽ nộp đơn xin rời khổ ngành cảnh sát.
Nghe đến đây, Hạc Đệ vội buông đũa, lời nói nhỏ nhẹ hỏi han:
- Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
Cô gật đầu, ánh mắt kiên quyết:
- Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Vả lại, cũng không còn cách khác. Trước sau gì mọi người cũng biết chuyện của chúng ta, phạm luật là phạm luật, không thể chối cãi được. Thà chủ động rời đi trước khi mọi chuyện thêm tồi tệ. Hơn nữa có như vậy, chúng ta mới có thể thoải mái mà công khai ở bên nhau.
Anh không muốn cô phải hối tiếc, nhưng những lời Y Thoa vừa nói hoàn toàn đúng đắn. Căn bản chẳng còn cách nào khác tốt hơn, chỉ có duy nhất con đường rời ngành cảnh sát để cô bắt đầu cuộc sống mới. Nếu đợi đến khi cơ quan của cô phát hiện ra, cô cũng sẽ bị buộc rời khỏi ngành. Trước sau gì cũng phải lãnh chung một kết quả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Anh tôn trọng mọi quyết định của em. Em nghỉ làm cũng tốt, ở nhà anh nuôi.
Cô nở nụ cười lắc đầu:
- Không có việc này thì em tìm việc khác. Em không quen ngồi không để người khác nuôi đâu.
Đối với người con gái có tính cách mạnh mẽ và độc lập cao như cô, dĩ nhiên Y Thoa luôn muốn mình có được sự nghiệp riêng, tự bản thân kiếm ra tiền thay vì dựa dẫm.
Anh gắp thức ăn vào bát của cô, lời lẽ đầy dịu dàng:
- Nhưng anh không phải người khác, mà anh là chồng của em.
Hạc Đệ cứ ăn nói ngọt ngào thế nào thì sao cô chịu nổi chứ. Trước đây chưa từng có người đàn ông nào ở trước mặt Y Thoa tự tin bảo rằng sẽ nuôi cô như anh cả. Quả là đàn ông thành đạt, có kinh tế vững chắc nên ăn nói rất dứt khoát, dõng dạc.