Cả đám đàn ông hùng hổ liên tục truy đuổi theo phía sau lưng cô. Nếu là một cô gái bình thường không trải qua quá trình đào tạo khắc nghiệt thì chắc chắn đã bị bọn chúng tóm lại từ lâu chứ không thể chạy bền bỉ và giữ được một đoạn khoảng cách so với chúng.
Cô chạy xuống tầng năm rồi cố tìm chỗ ẩn náu. Vài người nhân viên đang đi trên hành lang nhìn thấy cuộc truy đuổi thì vô cùng hoang mang và ngỡ ngàng vì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ cô không có đường lui chỉ biết chạy và chạy, Y Thoa tăng tốc, cố chạy hết đoạn hành lang, nhưng trớ trêu thay đến cuối cùng cô phát hiện ra mình đã chạy vào ngõ cụt ở cuối hàng lang giữa hai dãy phòng.
Bí bách đường cùng cô không còn cách nào khác khi bọn chúng đã sắp đuổi đến nơi, Y Thoa chỉ đành gõ hết tất cả các cửa phòng dọc theo hai dãy của hành lang để cầu mong tìm được sự giúp đỡ.
Cô cũng không rõ lúc này các vị khách trong khách sạn có đang ở trong phòng hay không. Nhưng dù sao cũng phải thử, đến khi cô gõ vào cánh cửa phòng cuối cùng của dãy hành lang bên trái, ban đầu không có động tĩnh nhưng cô kiên trì gõ thêm vài lần nữa vì mỗi giây trôi qua tình thế lại càng thêm nguy hiểm.
Bất chợt cánh cửa mở ra, cô ngạc nhiên đến đứng hình khi nhìn thấy người đối mặt với mình không ai khác ngoài Uông Hạc Đệ vô liêm sỉ. Sự bất ngờ chưa dừng lại ở đó, tình huống trớ trêu khiến cô xém ngượng đến đỏ mặc vì nhìn thấy anh đang cởi trần, trên cơ thể cũng chỉ quấn mỗi chiến khăn tắm lớn che chắn nửa thân dưới.
Bọn tội phạm kia đã đuổi đến rất gần, cô không còn nhiều thời gian nữa. Trong khi anh vẫn đang ngây người nhìn cô thì Y Thoa đã nhanh chân lao thẳng vào phòng trước sự ngỡ ngàng của Hạc Đệ.
- Mau đóng cửa lại đi.
Tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lời nói của nóc nhà dĩ nhiên là mệnh lệnh nên anh vội làm theo.
- Có chuyện gì mà trông em hớt hải vậy?
Cô đang rất thắc mắc lý do anh xuất hiện ở đây, còn anh thì rất hoang mang với dáng vẻ vội vã như đang trốn nợ của cô. Cô đường đường là một trung uý cảnh sát lại đến đây vì nhiệm vụ bắt tội phạm nhưng bây giờ lại lén lút trốn tránh thế này, thật khó hiểu.
Thay vì trả lời anh, cô lại đặt hỏi ngược:
- Sao anh lại ở đây? Anh đến Macau để làm gì?
Việc chạm mặt anh tại khách sạn khiến cô càng nghi ngờ hơn về người nam phục vụ tối qua cô đã gặp ở quán bar. Hạc Đệ cũng không trả lời câu hỏi của cô, anh đánh trống lảng để nói sang chuyện khác.
- Tôi mới là người phải hỏi em, đột nhiên gõ cửa rồi xông vào phòng của tôi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên ngoài, tên Chu Nguyên Sử cùng đồng bọn vẫn đang truy tìm cô. Bọn chúng tìm kiếm ở dãy hành lang, miệng không ngừng nói:
- Chết tiệt nó đâu rồi?
- Rõ ràng tao thấy nó chạy vào đây.
- Con nhỏ này chạy nhanh thật.
- Nếu không tóm được nó thì toi đấy, mau tìm đi!
Bất chợt một tên nói lớn:
- Hình như lúc nãy tao thoáng thấy nó đi vào căn phòng kia.
Mọi sự tập trung của bọn chúng đổ dồn về vị trí phòng của anh. Bên trong hai người đang không ngừng "tra hỏi" nhau thì đột ngột nghe thấy tiếng gõ của. Cô thốt lên:
- Là bọn chúng.
Anh nhíu mày vì chưa rõ sự việc, cô vội nói thêm:
- Bọn tội phạm tổ chức đánh bạc, tôi vô tình nhìn thấy hành vi của bọn chúng và bị truy đuổi. Có lẽ chúng đã phát hiện ra tôi đi vào phòng của anh nên muốn gõ cửa để kiểm tra.
Giờ thì anh đã hiểu nguyên nhân khiến cô chạy thục mạng. Hạc Đệ suy nghĩ vài giây rồi chợt bế thốc cô trên tay, cùng lúc bên ngoài không ngừng vang lên những lời giục:
- Có ai trong đó không mau mở cửa đi!
- Chúng tôi có việc gấp, mau mở cửa ra!
Cô giật mình vì bất ngờ trước hành động của anh nên vội ôm cổ Hạc Đệ:
- Anh đang làm gì vậy?
Anh bình thản, từng chữ nói ra vô cùng từ tốn:
- Lên giường tôi.
Vì chưa hiểu ý định của anh nên cô rất hoang mang, bây giờ là tình cảnh gì mà anh còn nghĩ đến chuyện đó. Nhưng chắc Hạc Đệ không phải là người thiếu suy nghĩ như vậy đâu.
- Ý anh là sao? Anh muốn gì?
Hạc Đệ vẫn giữ im lặng, nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường rồi kéo chăn phủ lên cơ thể cô.
- Ngoan, nằm yên đây, để tôi xử lý bọn chúng.
Cô ngớ người, anh vừa bảo cô ngoan ngoãn, trông rất ra dáng "anh" đó chứ. Dù Hạc Đệ nhỏ tuổi hơn cô nhưng từ khi sống cùng anh, cô phải thừa nhận rằng anh rất trưởng thành và suy nghĩ thấu đáo. Thậm chí có nhiều vấn đề cô vẫn thể không suy nghĩ chu toàn như anh.
Anh bước đến cửa, cô kéo chăn qua đầu, chỉ chừa một khe hở nhỏ để quan sát tình hình. Cánh cửa được mở ra, bọn người đứng bên ngoài đã chuẩn bị sẵn tâm thế hùng hùng hổ hổ vì chúng khá chắc chắn cô đã vào trong căn phòng này để ẩn náu nên rất ra vẻ ta đây và sẵn sàng lục soát.
Đối mặt với bọn chúng, anh bình thản cất lời:
- Các người là ai? Gõ cửa có việc gì?