Edit: Hà Thu
Từ trước tới nay Thiệu Vân vẫn luôn là người hay nghĩ ra mấy ý tưởng táo bạo khác biệt, không chịu đi theo khuôn phép bao giờ. Nhưng những tư tưởng mà nàng coi là kỳ diệu kia, lại luôn bị a nương nói là hồ nháo không đứng đắn. A da thì như thiên lôi, nương tử sai đâu đánh đó. A huynh thì lại như cứng ngắc nhạt nhẽo y như khúc gỗ. Trước kia ngoại trừ biểu muội Tiểu Hoàn thì hình như chưa bao giờ có ai cổ vũ cho nàng.
Bây giờ nghe thấy Thái tử nói như vậy, Thiệu Vân cảm giác như bản thân đã tìm được tri kỷ:
- Không hổ là Thái tử điện hạ, có suy nghĩ rộng lớn sâu xa.
Dứt lời liền đứng dậy trở về phòng rồi ôm cái hộp lớn đến, mở nắp ra, lấy ra hai túm lông đen đặt ở trên môi:
- Mọi người nhìn đi, đến râu ria ta cũng chuẩn bị xong hết rồi.
Thiệu thị tức giận tới mức bốc khói, chỉ muốn tìm một cây chổi tới ngay bây giờ.
Những người khác đều bị chọc tới cười nghiêng ngả. Thiệu An cũng cười toe toét, khóe mắt nhìn liếc thấy phu nhân đang mang vẻ mặt phẫn nộ, liền vội vàng thu lại nụ cười, mặt trầm xuống, hắng giọng một cái:
- Đại nương, chớ có hồ nháo.
Thẩm Nghi Thu tò mò hỏi:
- Cái này làm từ gì vậy?
Thiệu Vân nói:
- Là lông dê màu đen, ta còn làm thêm mấy cái nữa đây này.
Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu mượn tới để xem cho kỹ, thì ra là lông dê đen dùng nhựa cây dán lên lưới da, vô cùng giống thật.
Thái tử chọn lấy một bộ vừa to vừa cong, đặt ở trên mặt Thẩm Nghi Thu rồi khoa tay múa chân một chút:
- Như thế nào?
Đám người nhìn nàng mi thanh mục tú, nhưng lại đeo râu quai nón, tất cả đều bật cười, ngay cả Thiệu phu nhân cũng không nhịn được mà cười theo.
Thiệu Vân nói:
- Ngày thường Tiểu Hoàn quá xinh đẹp rồi, nên nếu có giả làm nam tử thì cũng nên là để mặt trắng không râu, cứ làm một tiểu lang quân phấn điêu ngọc trác* bình thường là được rồi.
* Gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa.
Đám người cười đùa trong chốc lát, sau đó Uất Trì Việt dời bước tới thư phòng thương nghị chính sự với Thiệu An.
Lần này Thiệu An tới Lạc Dương là để kiểm tra việc lưu kho, từ Quan Đông đến Quan Trung xem xét trao đổi tình huống vận chuyển gạo.
Hai người nói chuyện một hồi, Thiệu An thở dài một hơi:
- Điện hạ, bộc nói thật nhé. Cho dù có giải quyết được vấn đề vận chuyển đường thủy của Tam Môn Hạ đi nữa, thì cũng chỉ trị được ngọn không trị được gốc. Lương thực ở Giang Nam mà vận chuyển về được tới kinh thành cũng hao tổn khá nhiều tiền bạc, dù có thể cứu được cái cấp bách trước mắt, nhưng không phải là biện pháp ổn định lâu dài đâu.
Uất Trì Việt im lặng một lát, gật gật đầu:
- Lời này của cữu phụ rất đúng.
Thiệu An nói:
- Lúc mới bắt đầu lập quốc, thuê người làm chuyện lớn nhỏ, xây nhà, cải tạo ruộng, phân chia đất cát, sau đó lại tính tiền thuê dựa vào số lương ruộng đất. Có thể nó là dơ cao đánh khẽ, vì dân chế sinh, theo biên chế mà ba năm cải tạo một lần. Thế nhưng mấy năm qua các chế độ chỉ là thùng rỗng kêu to, bên trong tịch trướng văn chương của hộ bộ đã rỗng tuếch từ lâu. Lấy danh nghĩa chia ruộng để tăng thêm thuế má, nhận ruộng đất cũng không có tiêu chuẩn để xác định. Thế mà thuế má lại chỉ tăng chứ không giảm, vì thế nên mới khiến "bệnh tình" của dân chúng càng thêm nặng nề.
Ông dừng một chút, cười khổ nói:
- Điện hạ đã biết chỗ mấu chốt rồi, xin thứ cho bộc nhiều lời.
Nước Đại Yến được thành lập đã hơn trăm năm, tệ nạn kéo dài lâu ngày dần dần trở nên nghiêm trọng. Quyền quý khắp nơi trắng trợn xây dựng trang viên, sát nhập, thôn tính đồng ruộng khiến cho số lượng lớn người nông dân tuy có ruộng nhưng không thể cày cấy, chỉ có thể phụ thuộc vào mấy hộ gia đình giàu có, khiến cho lượng lớn dân cư biến mất hết.
Đặc biệt là hai triều của tiên đế với kim thượng, vị trí trữ vị đều là đoạt từ trong tay của huynh trưởng. Đến khi lên ngôi đều phong thưởng trắng trợn, kinh đô và các vùng đất lân cận cơ hồ bị nhóm quyền quý chia cắt hầu như không còn. Hào phú động một chút là thâu tóm hết mấy vạn đất đai, Quan Trung thiếu lương thực trầm trọng, mấy buổi tranh cãi trên triều cũng bởi vậy mà ra.
Uất Trì Việt trầm ngâm nửa ngày, mới nói:
- Cữu phụ trong lòng mang xã tắc vạn dân, khiến cô vô cùng cảm phục. Cữu phụ yên tâm, cô tuy bất tài, nhưng vẫn có lòng muốn khắc phục thay đổi. Đến lúc đó, mong rằng cữu phụ sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Bệnh này đã thâm nhập sâu vào xương tủy rồi, muốn trị được thì bắt buộc phải nắn xương mới lành được vết thương. Mà nay người trên kia vẫn còn tại vị, những người này tạm thời không động đến được, chỉ có thể từ từ tính toán thôi.
Thiệu An nghe bâng quơ mà biết nhã ý, liền hành lễ nói:
- Có câu nói này của điện hạ, cho dù bộc có thịt nát xương tan cũng không hối hận.
Hai người lại hàn huyên một hồi, chưa chi đã tới lúc trăng lên cao, Uất Trì Việt liền đứng dậy cáo từ.
Thiệu An nói:
- Lần này điện hạ với nương nương đi Tây Bắc, nhất định phải ngàn lần bảo trọng.
Thái tử nói:
- Cữu phụ yên tâm, cô nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Hoàn chu toàn.
Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện bản thân lỡ lời thốt ra tên nhũ danh của Thái tử phi. Hắn không khỏi có chút xấu hổ.
Thiệu An chỉ cười một tiếng, lập tức lại có chút thương cảm:
- Xá muội cùng xá muội phu đã ngủ yên ở nơi Tây Bắc. Nương nương tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định là vẫn luôn ngóng trông được trở về Linh Châu thăm nom một lần... Bộc xin thay nương nương đa tạ điện hạ đã thành toàn cho nàng.
Dừng một chút lại nói:
- Xin điện hạ thứ cho bộc nhiều lời một câu.Từ khi còn nhỏ nương nương đã mất cả cha lẫn mẹ, Thẩm lão phu nhân lại đối xử với nàng vô cùng nghiêm khắc, vì vậy nên lòng nàng cũng nặng nề hơn so với người khác một chút. Chuyện gì cũng để ở trong lòng, người bên ngoài nhìn vào lại tưởng là nàng lạnh lùng vô cảm. Nhưng bộc có thể nhìn ra được trong lòng nương nương có điện hạ. Còn nếu có chỗ nào đắc tội, cũng mong điện hạ rộng lòng tha thứ. Người làm cữu phụ như bộc xin thay nương nương bồi những cái không phải này trước.
Ánh mắt Uất Trì Việt hơi động một chút:
- Cô hiểu rồi, xin cữu phụ yên tâm.
Hắn hiểu rõ tính tình của Thẩm Nghi Thu, đời trước nàng đối với hắn tình nồng thắm thiết như thế. Tuy nói sang đời này, trong lòng nàng tạm thời đã có người khác, nhưng nước chảy đá mòn mà. Chắc mất tầm khoảng năm rưỡi là có thể đưa trái tim nàng quay trở về trên người hắn thôi.
Thiệu An mang bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài nói:
- Chuyện mà nửa đời này khiến bộc hối hận nhất, chính là khi nương nương còn bé chưa từng nhất quyết đưa nàng về nhà nuôi dưỡng. Điều này thực sự khiến bộc vô cùng hổ thẹn với cha mẹ nàng.
Uất Trì Việt nói:
- Cữu phụ không cần tự trách, người cũng có điều khó xử mà.
Dù sao thì Thẩm Nghi Thu vẫn là người mang họ Thẩm, Thiệu An xuất thân nhà nghèo, vị ti chức thấp. Không những chẳng thể xuất binh, mà cũng chẳng có cách nào để tranh giành với Thẩm phủ được.
Hắn nghiêm túc làm động tác thi lễ với Thiệu An:
- Xin cữu phụ yên tâm, cô nhất định sẽ không phụ Tiểu Hoàn.
Thiệu An cảm khái nói:
- Xa muội cùng muội phu ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.
Nói rồi tiễn hắn ra ngoài cửa.
Thẩm Nghi Thu cũng đang cùng cữu mẫu, biểu tỷ lưu luyến chia tay.
Nhạc thị cứ nắm lấy tay cháu gái mãi không chịu buông:
- Là này chắc phải gần nửa năm không được gặp, nương nương nhất định phải ngàn vạn bảo trọng.
Thiệu Vân nói:
- A nương không muốn xa tiểu Hoàn phải không? Chi bằng chúng ta tới Lạc Dương xong lại đi Tây Bắc đi.
Nhạc thị ngứa ngáy hàm răng:
- Nghĩ hay nhỉ. Đi Lạc Dương về xong sẽ tranh thủ thời gian tìm nhà chồng để gả ngươi đi, để cho mẹ chồng còn dạy dỗ ngươi!
Vẻ mặt Thiệu Vân không cho là đúng:
- Nương à, con khuyên người nên sớm nhìn ra vấn đề đi. Nữ nhi của người tám phần là phải nhờ người nuôi dưỡng trong tay cả đời rồi.
Tất cả mọi người đều bị nàng chọc cho bật cười.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Cữu mẫu yên tâm, ven đường cũng có bưu dịch, chúng ta có thể thường xuyên truyền tin cho nhau mà.
Thiệu Vân nói:
- Tiểu Hoàn cũng phải viết thư cho ta đấy, dọc đường đi có tin đồn hay chuyện gì thú vị cũng nhớ ghi vào.
Thẩm Nghi Thu một lời đáp ứng.
Nhạc thị lại nói với nhi tử:
- Con nhớ quan tâm tới nương nương, ra bên ngoài rồi nhanh nhẹn lên một chút.
Thiệu Trạch là thị vệ của Đông cung, đương nhiên cũng phải đi theo bên cạnh Uất Trì Việt.
Thiệu Trạch gãi gãi đầu:
- Nhi tử biết rồi, a nương.
Mọi người lại cười nói thêm một hồi, lúc này mới ra khỏi Thiệu gia, bước lên xe ngựa, trở về Đông cung.
—————
Tin tức Thái tử tự mình đảm nhiệm nhiệm vụ đi nghị hòa truyền ra, quả nhiên là gây lên một trận sóng to gió lớn khắp triều đình.
Quần thần nhao nhao dâng sớ khuyên can, nhưng tâm ý Thái tử đã quyết, lại có một đám các cánh tay đắc lực như Lư thượng thư, Mao tướng quân, Trương thái úy,... đều đứng về phía hắn. Mà quả thực trong triều cũng không còn người nào thích hợp đảm đương nhiệm vụ này hơn hắn.
Hoàng đế biết được việc này, tuy cũng khiếp sợ, nhưng thực ra lại không có nhiều suy nghĩ muốn ngăn cản. Dù ông đã sống mơ mơ màng màng, nhưng năm đó cũng từng mang hoài bão to lớn. Nếu có thể đem bốn trấn Quy Từ, Đan Điền, Khang Kỳ, Sơ Lặc một lần nữa đặt vào sự ràng buộc của Đại Yến, tương lai được lịch sử ghi lại đương nhiên là công tích vĩ đại. Công lao này được tính trên đầu của hắn, Thái tử đã nguyện ý xuất lực, ông còn ngăn cản làm gì?
Thái tử được những người cường thế uy lực như vậy ủng hộ, các ngôn quan có nói đến rách môi cũng vô dụng, cuối cùng cũng đành từ bỏ.
Ngày xuất phát được định vào ngày mười tám tháng giêng, qua Tết nguyên tiêu liền khởi hành.
Ngày rời kinh sắp tới, Thái tử phải lựa chọn tùy tùng đi theo, còn phải xử lý chính vụ, cả Thái tử phi cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất. Ngay cả Tết nguyên tiêu cũng không có thời gian chuẩn bị chu toàn, chỉ sắp xếp một bàn tiệc nhỏ ở Thừa Ân điện, rồi gọi hai vị lương đệ tới cùng dùng bữa, coi như hết ngày.
Uất Trì Việt vội vàng dùng xong bữa tối, liền nhanh chóng trở lại tiền viện xử lý chính vụ. Mãi đến nửa đêm mới hồi Thừa Ân điện, lúc này Thẩm Nghi Thu cũng mới làm xong, còn chưa đi ngủ.
Tết nguyên tiêu đầu tiên kể từ khi hai người thành hôn cứ trôi qua qua loa như thế. Uất Trì Việt vô cùng áy náy, nói với Thẩm Nghi Thu:
- Đợi tới năm sau công việc rảnh rỗi hơn một chút, ta sẽ bồi nàng đi ra ngoài chơi suốt đêm. Chúng ta cải trang rồi ra đường ngắm hoa đăng, đi uống rượu ngon của Ba Tư, ăn sạch sẽ hết những món điểm tâm rồi hoa quả ngon ở thành Trường An này.
Thẩm Nghi Thu mệt mỏi mơ màng không mở mắt ra nổi, miễn cưỡng nói:
- Ăn như vậy không phải là muốn vỡ bụng luôn sao.
Uất Trì Việt nói:
- Đúng rồi, còn phải tới hồ Khúc Giang thả hoa đăng. Ta sẽ bảo bọn họ làm cái thuyền rồng có mạn thuyền lớn như thế này, đảm bảo uy phong nhất vùng...
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười. Nhưng mà nghe hắn cứ nói líu lo không ngừng như vậy, trong lòng nàng cũng sinh ra mấy phần mơ ước.
—————
Lời nói phân hai đầu, từ sau hôm Tết nguyên đán trở về từ Kỳ phủ đó, Hà Uyển Huệ chỉ một lòng mong qua nguyên tiêu, người nhà Kỳ gia sẽ tới từ hôn.
Ai ngờ còn chưa đợi được người của Kỳ gia tới, trong triều đã truyền ra tin tức Thái tử muốn đi Lương Châu.
Chuyến đi này có kỳ hạn ít nhất cũng phải vài tháng. Đợi hắn từ Lương Châu trở về, cũng không biết tình cảnh lúc đó đã thành ra như thế nào rồi.
Nhưng mà dì vẫn còn cố tình ở lại Hoa Thanh cung, có khi phải đợi qua nguyên tiêu mới trở về được.
Hà Uyển Huệ chần chờ một lát, nhanh chóng quyết định tới Ly Sơn một phen.
Quách hiền phi nghe thấy cung nhân bẩm báo, nói tiểu nương tử Hà gia cầu kiến, không khỏi lấy làm kinh hãi.
Gặp mặt rồi, Hà Uyển Huệ đem việc Kỳ gia đã đáp ứng việc huỷ hôn nói ra. Quách hiền phi vui mừng quá đỗi, chắp tay trước ngực nói:
- A di đà phật, may mà có phật tổ phù hộ, cuối cùng cũng được khổ tận cam lai!
Cao hứng xong, bà lại có chút sầu não:
- Chỉ là ngày mười tám Tam lang đã khởi hành đi Lương Châu rồi, đợi ngươi huỷ hôn xong, người cũng đã rời kinh rồi. Xem ra chỉ có thể chờ hắn trở lại rồi nói thôi.
Chuyện Thái tử phi cùng đồng hành, đương nhiên Quách hiền phi cũng không biết. Nhưng bà lường trước nhi tử rời kinh mấy tháng, chắc chắn sẽ không đem hai vị lương đệ đi theo, nhưng ít nhất cũng phải mang theo cung nhân hầu hạ. Ven đường, các trưởng quan của các châu phủ cũng sẽ an bài mỹ nhân cho hắn. Đợi tới lúc hồi kinh, có khi lại có người đoạt được sủng hạnh rồi.
Ý nghĩ của Hà Uyển Huệ với dì không nói mà lại trùng khớp. Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc, Quách hiền phi thử thăm dò nói:
- Thực ra... Tam lang cùng ngươi là tình đầu ý hợp, danh phận thì sớm muộn gì cũng có thôi. Lúc này mà ngươi đi Tây Bắc thì đúng là một thời cơ vô cùng tốt, bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc...
Thái tử rời kinh, Thái tử phi không thể đi theo. Nếu nàng có thể một đường làm bạn, chính là có được mấy tháng độc sủng.
- Thế nhưng mà...
Hà Uyển Huệ rũ mắt xuống:
- A da với a nương sẽ không cho phép.
Quách hiền phi thấy thái độ của nàng đã buông lỏng, cười nói:
- A da a nương ngươi không phải cũng trông ngóng nữ nhi của mình sống tốt sao? Tâm tư của bọn họ dì là người rõ ràng nhất. Ngươi yên tâm, ta sẽ nói chuyện với mẹ của ngươi. Tam lang không nói, người ngoài cũng chẳng biết ngươi. Đông cung chỉ có mấy người cung nhân với thái giám, sao dám đẩy chủ nhân ra trước đầu sóng ngọn gió. Chỉ cần ngươi có ân sủng, thì còn sợ cái gì nữa?
Bà dừng một chút lại nói:
- Nếu ngươi còn không yên tâm, ta sẽ đi cầu Thánh thượng ban thánh chỉ xuống. Cầm thánh chỉ ở trong tay rồi, cho dù có người nào lắm miệng, cũng chẳng phải sợ gì hết!
Hà Uyển Huệ kinh ngạc nói:
- Như vậy cũng có thể sao?
Quách hiền phi cười một tiếng:
- Quy củ là do người định, thiên gia đâu có giống như những nhà bình thường khác? Không nói đâu xa, như Thái Lệ phi năm đó được Thánh thượng hết mực sủng ái trong lòng bàn tay, ban đầu nàng còn được gả cho người khác rồi. Sau đó Thánh thượng đưa nàng vào cung, người chồng cũ của nàng đến nay vẫn sống vui vẻ ở phủ Tô Châu đó thôi.
Hà Uyển Huệ bất ngờ nghe thấy bí mật cung đình này, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, khuôn mặt cũng bị hun tới đỏ bừng lên.
Quách hiền phi nói:
- Ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ yên tâm đi Tây Bắc...
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy bên ngoài bình phong có một âm thanh mỉm cười vọng vào:
- Biểu tỷ muốn đi Tây Bắc?
Bên tai Hà Uyển Huệ nổ "đùng" một tiếng, phía sau lưng tự dưng tuôn ra toàn mồ hôi lạnh. Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó mà.
Ngũ hoàng tử đã tiến về phía trước, Quách hiền phi cười mắng:
- Ngươi đó cái đứa nhỏ này, ngươi là mèo biến thành sao? Đi vào mà không có một chút tiếng động nào cả.
Trong lòng Hà Uyển Huệ âm thầm tự nhủ, mèo cái gì chứ? Rõ ràng là hồ ly hóa thành mà.
Ngũ hoàng tử híp híp đôi mắt hồ ly, đánh giá hai mắt của Hà Uyển Huệ:
- Chúc mừng biểu tỷ đã đạt được ước nguyện.
Hà Uyển Huệ không thèm trả lời, trong lòng lại âm thầm lo lắng. Việc nàng từ hôn không có người nào biết, vậy mà hắn chỉ dựa vào đôi câu vài lời liền đoán ra. Đúng là xảo trá phi thường.
Ngũ hoàng tử xoay chuyển lời nói:
- Biểu tỷ muốn đi Tây Bắc? Đáng tiếc, đáng tiếc...
Vừa nói vừa lắc đầu, đúng là một bộ dạng đau đầu nhức óc.
Hà Uyển Huệ nói:
- Ngũ hoàng tử nghe lầm rồi, là dì với Cửu nương đang nói về chuyện biểu huynh đi Tây Bắc thôi.
Uất Trì Uyên thở dài một hơi:
- May mắn, may mắn. Nếu lần này biểu tỷ thực sự đi Tây Bắc, Ngũ lang sợ là tỷ sẽ không giữ được gương mặt như hoa như ngọc này nữa đâu.
Hà Uyển Huệ ngạc nhiên nói:
- Là sao?
Con ngươi Uất Trì Uyên đảo một vòng:
- Biểu tỷ không biết sao? Tây Bắc có bão cát lớn, ánh nắng ban ngày rất độc, thời tiết hanh khô thiếu nước. Nữ tử ở đó ai cũng mang làn da thô ráp, mới hai ba chục tuổi đầu mà nhìn đã già cả như mấy lão phụ nhân. Tất cả đều vì những điều trên đó.
Hắn dừng một chút mới nói tiếp:
- À đúng rồi, trên đường đi còn phải vượt qua một biển cát lớn, vừa nóng lại vừa khô, mười mấy ngày liền không thể tắm rửa, người đây bụi đất. Tỷ thử suy nghĩ một chút về cái mùi vị kia đi... Ách... Người bình thường nhìn thấy còn muốn ghét bỏ, chứ đừng nói tới a huynh mắc bệnh sạch sẽ nặng nữa...
Hà Uyển Huệ biết hắn cố ý nói chuyện giật gân, dù không thể tin hết, nhưng nàng cũng biết đường tới Tây Bắc rất hanh khô mà còn nhiều bão cát. Ven đường cũng chẳng có mấy hành cung, chuyến đi này chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở. Nàng không khỏi cảm thấy chần chờ.
Đợi sau khi Uất Trì Uyên đi rồi, Hà Uyển Huệ mới lắc đầu với Quách hiền phi:
- Cửu nương đa tạ ý tốt của dì. Chỉ là lúc này Cửu nương mới từ hôn xong đã đi theo biểu huynh tới Tây Bắc, nếu để người ngoài biết được, ảnh hưởng tới danh tiết của Cửu nương chỉ là chuyện nhỏ, liên lụy tới tiếng thơm của biểu huynh mới là chuyện lớn.
Nàng ngượng ngùng cười một tiếng:
- Dù sao Cửu nương cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, hà tất bây giờ phải gấp gáp nhất thời? Mấy tháng này Cửu nương sẽ ở trong nhà ngày đêm tụng kinh, cầu phúc cho biểu huynh, khẩn cầu Phật tổ phù hộ cho biểu huynh sớm ngày bình an trở về.
Quách hiền phi nghe nàng nói lời chân thành như vậy, cũng không khỏi cảm động:
- Đứa trẻ ngoan, làm khó ngươi lúc nào cũng phải suy nghĩ thay cho Tam lang. Về sau có ngươi hầu hạ ở bên người Tam lang, người làm a nương như ta, rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.