Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu nghe thấy lại phải cùng những người kia dùng cơm trưa, trong lòng cực kì chán nản.
Không chỉ có nàng, Uất Trì việt nghe thấy thái giám bẩm báo, cũng nhịn không được mà nhíu mày.
Sáng nay, môn hạ tỉnh lại mới gửi thêm một đống tấu chương đến, hắn còn chưa kịp xem. Chưa hết, thuế má các nơi đang lần lượt được đưa về kinh thành. Còn sắp tới ngày các quan viên của châu phủ các nơi vào kinh thành báo cáo công việc nữa.
Trước đó, còn cần phải xem lại tên họ, hình dáng tướng mạo của hơn ba trăm năm mươi vị trưởng quan châu phủ, di chuyển lý lịch, thống kê lại những chiến tích được mất, tổng hợp hết lại một lần. Để tới lúc báo cáo công việc có thể ghi nhớ rõ ràng ở trong lòng, đặt câu hỏi có thể đánh trúng vào điểm yếu. Không để cho những hạng sâu mọt ở lại hại nước hại dân, không làm lung lay lòng dân để bọn hay dục nước béo cò thừa cơ được lợi, cũng không để cho những người có tài bị mai một đi.
Không còn mấy ngày nữa là đi săn rồi, nếu còn trì hoãn hai ba ngày nữa, về sau tới ngày ba mươi Tết cùng Tết nguyên đán lên triều, sẽ có rất nhiều việc vặt vãnh.
Hắn đang muốn thừa dịp hai ngày này ở trong núi không có việc gì mà tranh thủ từng giây từng phút vùi đầu vào công văn, ai dè lại bị chuyện này làm gián đoạn.
Uất Trì Việt âm thầm thở dài. Chỉ cần Hoàng đế nói một câu "muốn hưởng niềm vui gia đình", phận làm con sao có thể làm phật ý ông được? Thế này thì đêm lại phải cố gắng thôi.
Hai người đều không cam tâm tình nguyện. Lúc tới ngoài điện Phương Hoa, chợt nghe thấy tiếng tỳ bà truyền ra, là một bản nhạc xa lạ.
Thẩm Nghi Thu nghe ra được người đang đàn kia có kỹ thuật rất thành thạo, ở trong giáo phường cũng phải đứng số một số hai. Nhưng âm thanh đứt quãng, giống như châu vỡ ngọc tan, có vẻ như là mới học qua bài này. Nàng đang buồn bực nghĩ xem người tấu nhạc là ai, cung nhân đã vén rèm châu lên. Nàng đi đến xem xét, chỉ thấy một nữ tử yểu điệu đang đưa lưng về phía cửa, trong ngực ôm đàn tỳ bà, trước người là quyển trục bằng tử đàn, bên trong có quyển nhạc phổ đang bày ra trên kệ.
Nữ tử kia thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hình như đang vừa nhìn nhạc phổ vừa học tấu.
Bóng lưng này nàng đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ nhìn qua một chút liền biết là Hà Uyển Huệ.
Hoàng đế cùng Hiền phi đang ngồi cùng nhau ở giữa tháp, nghe nhạc hết sức chăm chú. Hai con mắt của Hoàng đế híp lại, nghiêng đầu, bàn tay đặt trên gối nhẹ nhàng gõ theo nhịp.
Mà Ngũ hoàng tử thì đang ngồi quay mặt về hướng tây, bày ra bộ dáng chẳng liên quan gì tới mình. Hắn đang dùng dĩa bạc xiên một miếng hồng rồi đưa vào trong miệng, nghe thấy động tĩnh ở cửa, liền ngay lập tức quay đầu lại, cười với biểu huynh biểu tẩu một cái.
Nụ cười này tươi đẹp y hệt như mặt trời mùa xuân tháng ba, cả căn phòng đều phảng phất tỏa sáng vì hắn. Thẩm Nghi Thu lúc đầu còn hơi bực bội, thấy hắn cười một tiếng như thế, khó chịu trong lòng cũng tan đi không ít.
Hoàng đế cùng Hiền phi ngồi ở trên cùng nhìn ra cửa xem xét. Hà Uyển Huệ cũng ngừng diễn tấu, quay đầu lại.
Thái tử cũng chẳng nhìn qua nàng một lần nào, cứ thế cùng Thái tử phi đi vào trong điện.
Đi hành lễ, chào hỏi xong xuôi, hai người liền ngồi vào ghế, lập tức có cung nhân tới dâng trà.
Thẩm Nghi Thu dù không thích nhưng vẫn ung dung đánh giá Hà Uyển Huệ. Chỉ thấy khuôn mặt nàng có vẻ hơi tiều tụy, dù đã dùng phấn trang điểm che đi, nhưng vẫn không lấn át nổi bọng xanh dưới mắt. Mí mắt cũng hơi sưng, có vẻ như đêm qua không ngủ ngon hoặc là khóc lóc một trận vì nguyên do gì đó.
Trong lời nói của nàng hôm qua hơi có ý chế giễu một chút, gặp được biểu huynh chắc chắn là phải khóc lóc kể lể một phen rồi. Nhưng Thẩm Nghi Thu hiểu rất rõ Uất Trì Việt, hắn có thể mở lời an ủi vài câu. Thế nhưng muốn hắn làm ra thủ đoạn để hủy bỏ hôn ước của nàng cùng Kỳ gia thì chắc chắn là nghĩ sai rồi.
Vị Thái tử này đặt nặng nhất là chuyện thanh danh. Đời trước Hà Uyển Huệ cũng đã sớm có chủ ý này, nhưng vô luận là nàng có ám chỉ như thế nào, Thái tử cũng nhất quyết không mở lời. Hắn tình nguyện đợi thêm sáu năm, đợi tới lúc có thể danh chính ngôn thuận, mới cưới nàng đưa vào hậu cung.
Uất Trì Việt có tình ý với biểu muội, nhưng để nói rằng lúc này bọn họ đang có đầu đuôi với nhau cái gì thì không chắc chắn được.
Hà Uyển Huệ trộm dò xét Thái tử một chút. Chỉ thấy trên tay hắn đang mân mê chén sứ, vẻ mặt thờ ơ, cũng không nhìn về phía nàng. Nàng bỗng dưng nhớ tới bức thư hôm qua được trả về nguyên vẹn, liền cảm thấy như mắc nghẹn ở cổ họng. Cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà tấu nhạc tiếp nữa, chơi xong một khúc liền thôi, đem đàn tỳ bà khảm ngọc trai trả lại cho Hoàng đế.
Hoàng đế cười nói:
- Không ngờ kỹ nghệ của Cửu nương lại tài giỏi như thế, đàn tỳ bà này ngươi cứ giữ đi.
Ngũ hoàng tử trong miệng còn đang ăn miếng hồng, phồng má lên trách móc:
- A da bất công thật đấy. Nhi tử van xin người bao nhiêu lần cho nhi tử cây "Uyên ương vu phi" này, a da còn chẳng nỡ cho cầm.
Thẩm Nghi Thu có chút buồn cười. Ai cũng biết tên của cây tỳ bà này, thế mà tự dưng hắn còn nói ra được.
Đàn tỳ bà này được một bậc thầy nổi tiếng làm ra. Lấy lá vàng cùng ngọc trai khảm trên thân đàn một bức tranh uyên ương ngậm hoa, là cây đàn mà Hoàng đế thường dùng nhất.
Hà cửu nương vội vàng quỳ xuống bái tạ:
- Đây là vật mà bệ hạ yêu thích nhất, giá trị đắt đỏ, thần thiếp làm sao dám nhận.
Hoàng đế nói:
- Không đáng là bao hết, cũng chỉ là món đồ cũ mà thôi. Trẫm bây giờ không dùng tới nó nữa, chẳng bằng trao nó cho ngươi còn có thể được tận dụng.
Không đợi Hà cửu nương nói gì thêm, Hiền phi liền cướp lời:
- Bệ hạ không nên chiều hư trẻ nhỏ làm gì, nàng vừa nãy cũng chỉ là chơi đùa một chút thôi, sao có thể dùng đồ vật của Hoàng thượng được.
Thái độ của Hà cửu nương lập tức cương quyết hơn mấy phần.
Hoàng đế lúc nãy cũng là nhất thời hứng khởi. Bây giờ quay đầu nghĩ lại, cũng thấy không ổn thật. Ông bèn thưởng một cây đàn tỳ bà gỗ khảm ngọc trai khác và một ít tơ lụa cho nàng.
Hà Uyển Huệ tạ ơn ban thưởng, lúc này mới ngồi trở lại vị trí thấp nhất.
Hoàng đế cười nói với Uất Trì Việt:
- Tam lang đến đúng lúc lắm, vừa vặn có thể cho lời nhận xét. Con thấy nhạc khúc "Oán ca hành" a da mới sáng tác ra như thế nào?
Uất Trì Việt mặt không biểu tình, thản nhiên nói:
- A da ngẫu hứng, nhi tử không thông thạo âm luật, không dám hồ ngôn loạn ngữ bình luận lung tung. Nhưng a da phổ khúc đương nhiên là cực kì tuyệt diệu du dương rồi.
Câu trả lời này không khiến cho Hoàng đế hài lòng. Ông mấp máy môi, lại nhìn về phía con dâu:
- Thái tử phi chắc chắn thông thạo âm luật.
Thẩm Nghi Thu vội nói:
- Thánh nhân quá khen rồi, thần thiếp thực sự không hiểu về những cái này, quả thực hổ thẹn.
Hoàng đế có chút mất hứng. Con dâu còn đang rất trẻ, vậy mà lại chả có chút thú vị nào, quá lãng phí có cái dung mạo trời ban kia. Ông lại nhìn thoáng qua Hà cửu nương, càng cảm thấy tài năng như vậy mới có thể xưng là tài nữ.
Ngũ hoàng tử uống một ngụm nước ô mai, rồi buông chén xuống, đột nhiên nói:
- A da, sao hôm nay tự dưng người có nhã hứng như vậy?
Hoàng đế thông thạo âm luật, năm đó rất giỏi những thứ như biên đạo, phổ nhạc, sáng tác, soạn nhạc, không cái nào là không biết. Nhưng những năm gần đây chỉ lo cầu tiên vấn đạo, nên những thú vui phàm tục ngày xưa yêu thích này vốn đã quẳng đi từ lâu.
Hoàng đế nhìn thoáng qua Hà Cửu nương, vuốt râu cười nói:
- Vừa nãy ta ở trong thư phòng nhìn thấy bài "Oán ca hành" do Cửu nương viết nên nhất thời cao hứng, sáng tác ra ca khúc này.
Hiền phi nói:
- Thánh nhân còn chưa mất tới một canh giờ để phổ bài thơ này thành bài hát. Một lần liền thành, thật giống như được thần tiên trợ giúp.
Hoàng đế được sủng phi lấy lòng đến cả người đều thoải mái:
- Đó cũng là nhờ Cửu nương viết thơ hay.
Ngũ hoàng tử nói:
- Biểu tỷ còn biết làm thơ? Vậy ta nhất định phải đọc một lần mới được.
Da đầu Hà Uyển Huệ tê rần. Tiểu ma tinh kia mà mở miệng thì chắc chắn không có chuyện gì tốt. Đang nghĩ cách xem nên làm thế nào để nhã nhặn từ chối, lại nghe Hiền phi nói:
- A Huệ, biểu đệ con muốn xem, vậy con cho hắn xem một chút đi.
Hà Uyển Huệ dành phải gỡ tờ nhạc phổ từ trong quyển trục trên kệ ra, cuộn lại đưa cho Uất Trì Uyên.
Uất Trì Uyên đi về phía trước mở ra xem, hắn liền phát hiện khúc phổ ở phía sau mới là bút tích của Hà Uyển Huệ, còn phía trước là bài thơ "Oán ca hành" của Ban Tiệp Dư. Hà Uyển Huệ chỉ là mô phỏng lại đề thơ thôi.
Ngũ hoàng tử nghiêng đầu nhỏ giọng đọc một lần. Không nói tốt, cũng không nói không tốt, chỉ nở nụ cười mang ý vị sâu xa.
Hà Uyển Huệ vẫn lo lắng bất an, liền nghe thấy hắn nói:
- Thơ này của biểu tỷ ý nghĩa rất sâu sắc.
Hà Cửu nương liền thở phào một hơi. Cuối cùng thì tên đần này cũng có mấy phần tỉnh táo, không dám phát ngôn bừa bãi ở trước mặt Hoàng đế.
Còn đang suy nghĩ đã lại nghe thấy Uất Trì Uyên nói tiếp:
- Xưa kia có múa rìu qua mắt thợ, hiện nay có làm thơ che mắt thầy. Đúng là tuyệt diệu, vô cùng tuyệt diệu.
Thẩm Nghi Thu không nhịn được mà cong cong khóe miệng, quả thực có chút thương cho Hà Uyển Huệ. Những người có miệng lưỡi sắc bén chẳng hề ít, nhưng ngay ở trước mặt Hoàng đế, Thái tử mà dám nói loại lời này, trong thiên hạ đúng là chỉ có mình Ngũ hoàng tử mà thôi.
Lời nói này vô cùng ranh mãnh, Uất Trì Việt cũng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
Hoàng đế cũng vừa bực mình vừa buồn cười, thoáng nhìn Hà Uyển Huệ đang nước mắt lưng tròng, lập tức nghiêm mặt nói:
- Ngũ lang, không cho phép tác quái! Tới xin lỗi biểu tỷ ngươi đi.
Uất Trì Việt buông cuộn thơ xuống, hướng Hà Uyển Huệ làm động tác vài chào nói:
- Là ta không biết giữ mồm giữ miệng, biểu tỷ không cần thiết để ở trong lòng. Thơ của biểu tỷ đương nhiên là rất xuất sắc, nếu không a da cũng sẽ không biên lại thành bài hát được.
Hà Uyển Huệ nghe thấy giọng hắn thành khẩn, nhưng vẫn ngấm ngầm hại người như cũ, không khỏi đem môi dưới cắn đến trắng bệch. Hoàng đế trùng hợp trông thấy nàng làm thơ, cũng không phải nàng cố ý để ông nhìn thấy. Ông muốn phổ lại thành nhạc khúc, nàng làm sao có thể cự tuyệt được?
Nàng nhìn ra được bên trong ánh mắt của Hoàng đế không chỉ có sự yêu mến của bậc trưởng bối đối với tiểu bối, còn có sự thưởng thức của một nam tử đối với nữ tử, ánh mắt này nàng cũng chẳng lạ lẫm gì nữa. Bình thường số lần nàng nhìn thấy nam tử bên ngoài cũng không nhiều, nhưng nếu gặp thì mười người luôn có tám người nhìn nàng như vậy. Chỉ vì ngày thường nàng xinh đẹp, lại thông minh tài giỏi, chẳng lẽ đó cũng là lỗi của nàng sao?
Trái tim nàng dành cho Thái tử, đối với Hoàng đế cũng không có suy nghĩ gì khác biệt. Trong lòng quang minh chính đại, một mặt trong sáng. Nhưng Hiền phi lòng dạ nhỏ mọn, suốt ngày thích ăn dấm, nghe được lời này sợ là sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó.
Nàng âm thầm dò xét sắc mặt của dì, quả nhiên thấy bà lộ vẻ khó chịu.
Trong lòng Hà Uyển Huệ tức giận, lại không thể trưng ra trước mặt hoàng tử được, chỉ dành phải nói:
- Ngũ điện hạ nói đùa, có thể khiến cho điện hạ cười một tiếng, đã là may mắn của Cửu nương rồi.
Hoàng đế nói vài câu giảng hòa, liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa. Hiền phi đưa mắt nhìn đồng hồ nước, mệnh cung nhân dọn cơm lên.
Mấy người vẫn như cũ ngồi vây quanh cái bàn to lớn hôm trước để dùng bữa.
Qua ba tuần rượu, Hoàng đế đặt chén rượu xuống, phất phất tay xuống phía dưới, những tử nữ của giáo phường đang nhẹ nhàng nhảy múa trên điện liền hành lễ lui ra.
Hoàng đế gật đầu với thái giám đứng cạnh, thái giám kia liền đi ra khỏi điện. Chỉ chốc lát sau, liền có mười mấy nữ tử ăn mặc theo phong cách nữ quan đi vào. Trên người mặc trang phục màu xanh lụa, đầu đội mão quan bạc hoa sen. Từng người đều thướt tha xinh đẹp, mềm mại đáng yêu vô cùng.
Hoàng đế nói với mấy nữ tử kia:
- Còn không tiến lên bái kiến Thái tử cùng Thái tử phi đi.
Chúng nữ tử cùng nhau hướng về phía Uất Trì Việt hạ bái, đồng thanh dịu dàng nói:
- Nô tỳ bái kiến Thái tử, Thái tử phi nương nương.
Uất Trì Việt bị bọn họ làm cho nổi hết một tầng da gà.
Vừa thấy qua cảnh này, mọi người đều hiểu đây là ý gì.
Uất Trì Việt bất giác đưa mắt nhìn Thẩm Nghi Thu, chỉ thấy nàng mang vẻ mặt thờ ơ, chén trà trên tay vẫn vững vững vàng vàng, ngay cả mí mắt cũng chưa từng động đậy chút nào. Trong lồng ngực hắn lập tức cảm thấy vừa đau vừa chua xót.
Quả nhiên Hoàng đế nói:
- Về sau các ngươi sẽ là người của Đông cung, chỉ cần chăm chỉ hầu hạ Thái tử cùng Thái tử phi là được.
Đám nữ tử đồng thanh nhận mệnh.
Uất Trì Việt lại nói:
- Đa tạ ý tốt của a da, nhưng trong cung của nhi thần không thiếu người hầu hạ. Nhi thần còn đang muốn nhân dịp Tết sắp tới sẽ trả về trăm tên cung nhân cho người đấy.
Hoàng đế biết nhi tử hiểu rõ nhưng lại giả bộ hồ đồ. Cơ mà thực chất chuyện trong phòng của nhi tử, người làm cha như ông cũng không tiện nhúng tay, ông bèn liền đưa mắt về phía Hiền phi.
Hiền phi hiểu ý, cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc này, thả cung nhân về là mất phúc đức đấy. Con chỉ một mực muốn thả, nhưng nhũng người này tới cũng đâu phải là đi làm tạp dịch cho con đâu.
Bà ngừng một chút lại nói:
- Trong hậu viện của con chỉ có mỗi ba người. Từ khi thành hôn đến nay, cũng chưa thấy có tin vui nào. Cho dù cha nương chưa vội, nhưng triều thần cũng đã gấp lắm rồi.
Dứt lời liền nhìn sang con dâu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý:
- Không chỉ là vì con, cũng là vì chia sẻ bớt gánh nặng cho a Thẩm nữa.
Nói đến chuyện hoàng tự, Hoàng đế cũng nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc:
- Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chuyện sinh con đẻ cái là chuyện cấp bách. Thế mà lại không có tin vui nào, vậy làm sao có thể ăn nói được với bách quan cùng bá tánh vạn dân?
Hiền phi có Hoàng đế làm chỗ dựa, thoáng chốc đã quên mất e ngại đối với nhi tử:
- Nghe lời đi, a nương là phụ nhân của hậu cung, không rành chuyện đại cục. Ta cũng tùy con thôi, a da con cũng nói như vậy rồi, con cũng nên suy nghĩ một chút đi.
Hai người nói những lời này đều là cho Uất Trì Việt, nhưng lại đều nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, ý khiển trách lộ rõ trên mặt.
Thẩm Nghi Thu biết bây giờ chính là lúc bản thân nên bày tỏ thái độ, bái tạ tội, lại cảm ơn ý tốt của Hoàng đế. Đem những mỹ nhân tới để "chia sẻ gánh nặng" này nhận vào trong cung, trở về phải khuyên thái tử ban đều "mưa móc", đây cũng là chức trách mà Thái tử phi nên làm.
Nàng đang muốn thực hiện "nghĩa vụ" của Thái tử phi, lại nghe thấy Uất Trì Việt nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng, việc này chính là do lỗi của Tam lang. Là nhi tử sức lực có hạn, không làm tròn chức trách. Bận quá nhiều việc, lúc nào cũng phải vùi đầu vào công văn nên không rảnh quan tâm tới chuyện khác. Không có liên quan gì tới Thái tử phi hết.
Thẩm Nghi Thu hơi giật mình.
Uất Trì Việt vươn tay, cách ống tay áo nắm chặt lấy tay của nàng, ngay lập tức cỗ ấm áp xuyên thấu qua lớp vải dệt truyền đến tay nàng:
- Là Tam lang không muốn tới phía sau viện. Giờ có ba người, ba mươi người hay ba trăm người cũng thế thôi. Muốn an trí cho những người này, lại phải xây dựng, sửa sang lại vườn Ngự Uyển. Như vậy quá lãng phí, lại rất vô nghĩa.
Hoàng đế trầm mặt xuống. Hắn đã khăng khăng không muốn, dù ông có cưỡng ép đưa người vào hắn cũng sẽ từ chối. Ông đành phải coi như thôi, cau mày nói:
- Việc chính chi đạo, không phải làm mà phải trị. Mọi việc không phải lúc nào cũng cần đích thân đi làm, phải hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ.
Uất Trì Việt thầm cười khổ. Kinh tế, quốc khố, dân sinh, có việc nào là việc nhỏ có thể sai người khác làm thay? Nhưng mà hắn vẫn là nói:
- Cẩn tuân lời dạy bảo của a da.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy Hoàng đế dạy bảo Uất Trì Việt về "Đạo trị quốc" không khỏi nhịn được mà mỉm cười. Nếu không phải bao nhiêu năm qua ông chỉ "Không làm mà trị" thì làm sao Thái tử lại mệt mỏi như ngày hôm nay chứ?
Bỏ qua ân oán đời trước của bọn họ không đề cập tới nữa, thì Uất Trì Việt đúng là một vị quân chủ không thể chỉ trích được. Hắn trị vì mấy năm, giảm bớt gánh nặng thuế má, giữ của cải giúp dân. Cho dù có loạn thế thù trong giặc ngoài thì bách tính vẫn có thể an cư lạc nghiệp.
Hắn thức khuya dậy sớm, còn phải hết lần này tới lần khác chạy theo mấy yêu cầu vô lý của Hoàng đế. Thế mà bây giờ vẫn phải chịu khiển trách, đúng là vô lý tới cực điểm.
Thẩm Nghi Thu cảm thấy trong lồng ngực sinh ra một cỗ khí phách, nàng không tự chủ được mà vươn tay từ trong tay áo ra, dùng sức nắm lại tay Thái tử một chút.