Edit: Hà Thu
Nghĩ tới khoa cử tiến sĩ, Thẩm Nghi Thu bất giác lại nhớ tới quyển trục kinh tài tuyệt diễm của Ninh thập nhất lang, trong lòng cũng không tránh khỏi có mấy phần bất an.
Dù Uất Trì Việt có tán thưởng Ninh thập nhất lang tài hoa hơn người, nhưng chuyện nghị thân trước đây cũng vẫn rành rành ra trước mắt. Hắn thật sự sẽ không có chút khúc mắc nào sao?
Thẩm Nghi Thu biết rõ Lễ bộ thị lang với Ninh lão thượng thư vẫn luôn bất đồng quan điểm. Ông ta vốn muốn loại bỏ cháu trai của đối thủ, nhưng sau khi trung thư môn hạ duyệt lại hành quyển đã thay đổi hoàn toàn kết quả. Thực ra trung thư môn hạ cũng chỉ là nhân vật mờ nhạt đi lướt qua sân khấu thôi, thực chất là Thái tử trọng dụng người tài. Hắn triệu quần thần tới nghị sự lại, không tiếc để Lễ bộ thị lang mất mặt, quyết định cho Ninh thập nhất lang đỗ trạng nguyên.
Nếu trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc với Ninh thập nhất lang, thì chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần khoanh tay đứng nhìn, Ninh thập nhất lang chắc chắn sẽ rớt khỏi danh sách. Còn nếu hắn vẫn muốn trọng dụng người tài, thì xếp Ninh thập nhất lang xuống cuối danh sách là được. Như vậy là vừa khiến cho Lễ bộ thị lang giữ được thể diện, lại khiến Ninh gia phải mang ơn mình.
Dù Thẩm Nghi Thu đã cùng Uất Trì Việt làm vợ chồng nhiều năm, biết hắn rất quý người tài. Nhưng đến cuối cùng kết quả như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của hắn thôi.
Thẩm Nghi Thu ngẩn người một hồi, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi. Sớm biết như thế, nàng không nên đồng ý gặp Ninh thập nhất. Để bây giờ thành ra tình huống khó xử thế này, cũng không thể nào làm gì khác được.
Lúc này, Uất Trì Việt cũng cưỡi ngựa đạp tuyết tới Thái Cực cung. Đông cung cách Thái Cực cung không xa, nhưng từ Thừa Ân điện đi tới, phải đi qua chính điện, đi tiếp về hướng Tây, lại xuyên qua đường võ đức. Rồi cứ thế đi thẳng về phía trước, xuyên qua cửa Chu Minh mới tới được điện Thái Cực.
Hắn không có kiên nhẫn ngồi xe, cho dù có là mùa đông khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa cũng vẫn cưỡi ngựa đi đi về về, làm sao có để chút tuyết ấy vào trong mắt chứ.
Nhóm cung nhân nội thị cũng đã sớm quét dọn sạch sẽ sống tuyết rơi trong đường hẻm đêm hôm qua. Vó ngựa giẫm lên còn đường gạch xanh ẩm ướt phát ra những tiếng vang thanh thuý, tuyết cũng theo đó mà lả tả rơi xuống phía sau.
Uất Trì Việt bất giác nhớ tới đời trước, mỗi khi tới tuyết đầu mùa mỗi năm, Thẩm Nghi Thu sẽ thường đi tới hoa viên ngắm tuyết. Mới đầu nàng luôn phái người tới mời hắn, nhưng khoảng thời gian đó luôn luôn là thời điểm triều chính bận rộn rất nhiều chuyện, hắn làm gì mà có tâm tư đi ngắm tuyết, hằng năm hắn cũng chỉ sai người đưa áo lông chồn, lông cáo và các loại đồ vật tương tự tới Thừa Ân điện thôi. Về sau trong lòng hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, mỗi năm bớt đi một ít chuyện để có thời gian cùng nàng đi ngắm tuyết.
Nhưng mà thời buổi rối loạn, năm nào cũng sảy ra biến cố hết. Cứ như vậy hai ba lần, về sau Thẩm Nghi Thu cũng chẳng tới mời hắn nữa.
Về sau Hà Uyển Huệ vào cung. Bình thường thường sức khỏe của nàng ấy vẫn luôn tốt, nhưng cứ tới khi Trường An rơi trận tuyết đầu tiên xuống, nàng đều luôn bị ốm mấy ngày. Nếu hắn không tới thăm nom, nàng sẽ yên lặng mà rơi lệ. Cuối cùng hắn chỉ có thể ở giữa đi tới đi lui giữa triều đình và hậu cung.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Nghi Thu chưa từng có ý đòi hỏi sủng nịnh, chắc là đi ngắm tuyết đầu mùa mà nàng nói còn có ý nghĩa khác.
Hắn thật sự bận đến một hai canh giờ cũng không bỏ ra được sao? Lồng ngực Uất Trì Việt đau xót, nói cho cùng vẫn là nàng đồng ý nhân nhượng và bao dung thôi.
Không biết liệu hôm nay nàng có mời hắn đi ngắm tuyết hay không? Vừa vặn hôm trước Ngũ lang có đưa vài vò rượu ngon tới, có thể mở một vò rượu ấm vừa uống vừa cùng nàng làm thơ cũng rất hay.
Hắn tính toán trong đầu, nhưng bản thân cũng không quá chắc chắn. Tuy nói gần đây nàng đối với hắn đã không còn lấy lệ xa cách như trước nữa, cũng có vài nụ cười thoáng qua trên gương mặt rồi. Nhưng trong lòng nàng có hắn hay không, hay trong nội tâm nàng còn nhớ tới Ninh thập nhất lang hay không, hắn cũng không dám xác định.
Hắn vừa cưỡi ngựa vừa suy nghĩ lung tung, thoáng chốc đã tới ngoài cửa Chu Minh. Thời gian họp triều hội còn chưa tới, các quan đại thần cũng đã đứng chờ đông đủ ở bên ngoài. Uất Trì Việt phủi phủi vụn tuyết rơi trên đầu vai, cởi áo lông chồn rồi ném cho Lai Ngộ Hỉ, đi vào trong điện Thái Cực.
Hắn uống chén trà nóng, xem qua hai bản tấu chương vừa đưa tới đêm qua. Mắt thấy đã gần tới giờ, liền nói với Lai Ngộ Hỉ:
- Nếu có người từ Thừa Ân điện tới, phải lập tức báo cho cô ngay.
Dứt lời liền dời bước tới chính điện.
Chỉ chốc lát sau, các quan đại thần ở phía đông điện nối đuôi nhau mà vào. Uất Trì Việt liếc mắt nhìn quanh nhưng không thấy Lễ bộ thị lang. Hôm nay là ngày diễn ra kì thi khoa tiến sĩ do Lễ bộ trông coi, nhưng nửa tháng trước mấy vị giám khảo đã bị nhốt lại trong viện, không được phép ra ngoài.
Nhớ tới khoa cử tiến sĩ, không khỏi lại nghĩ đến Ninh Ngạn Chiêu. Hắn nhớ lại một chút, một năm này ở đời trước, bên trong khoa cử tiến sĩ cũng không có ai thực sự tài giỏi, nhưng lại có Ninh thập nhất lang tài hoa hơn người. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn đương nhiên vẫn là người xuất sắc nhất.
Mặc dù biết chỉ có hắn mới thích hợp làm trạng nguyên, nhưng cảm giác chua xót trong lòng Uất Trì Việt vẫn không giảm đi nửa phần. Chờ tới khi Ninh Ngạn Chiêu vào Hàn Lâm viện, nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú kia ngày nào cũng sẽ ở trước mặt hắn lắc lư, thật sự là phiền lòng không chịu được.
Đang suy nghĩ, nhóm triều thần đã đứng theo hàng theo lối chỉnh tề xong xuôi.
Uất Trì Việt thu hồi suy nghĩ, nhéo nhéo mi tâm, quay sang thái giám đứng cạnh nhẹ gật đầu một cái, triều hội chính thức bắt đầu.
——————
Sau khi lễ thượng triều của ngày mồng một và ngày rằm kết thúc, nhóm quần thần đi qua cổng đông tây điện rồi rời khỏi Thái Cực điện. Còn nhóm cận thần đắc lực thì đi theo Thái tử tiến về Diên Anh điện nghị sự tiếp.
Một ngày này, có rất nhiều sự vụ phải bàn, cấp thiết nhất là phái sứ giả đi đàm phán hòa bình với Thổ Phiên. Thổ Phiên nội loạn, lại liên tục bị quân Yến đánh trọng thương. Cố gắng chống đỡ được mấy tháng, cuối cùng cũng đưa ra quốc thư cầu hòa.
Từ bậc quân vương cho tới các quan đại thần đều âm thầm thở phào một hơi. Mười mấy vạn binh mã đang đặt ở tây bắc, quân lương thiếu hụt. Nếu cứ tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ quốc khố cũng bị đánh sạch.
Uất Trì Việt nói:
- Lần này Thổ Phiên để con trai trưởng là Ngải Tuyết Lặc làm sứ quân cầu hòa. Người này mưu mô xảo quyệt, lòng lang dạ thú, vậy nên sứ giả đảm nhận nhiệm vụ lần này phải hết sức cẩn trọng. Xin hỏi trong lòng chư vị đã lựa chọn được người nào thích hợp chưa?
Chúng thần liền bắt đầu mồm năm miệng mười mà thượng nghị đề cử. Đúng từ giờ thìn* cho tới tận trưa, nhưng vẫn không lựa chọn được ứng cử viên nào thích hợp. Người được đề cử không phải là thiếu chủ kiến thì là phân lượng không đủ thuyết phục, người nữa thì lại chưa đủ hiểu biết về đối phương.
* 7h
Cuối cùng vẫn là Binh bộ thượng thư Quyền Á Chi xung phong nhận việc nói:
- Thần xin nguyện dốc hết sức mình.
Cuối cùng giải quyết xong xuôi, quyết định để ông làm sứ giả. Qua Tết Nguyên Tiêu sẽ lên đường tiến về Lương Châu đàm phán với Thổ Phiên.
Về điều kiện thì cái gì lão thượng thư cũng đều phù hợp, chỉ có cái là tuổi tác hơi lớn một chút. Hai năm gần đây sức khỏe cũng không được tốt lắm, nên cũng ít khi can dự vào chuyện triều chính. Mọi khi chỉ ở nhà "ngậm kẹo trông cháu", hôm nay Thái tử lại triệu ông tới đây, ý tứ cũng không nói rõ. Nhưng nếu ông không mở miệng thì cũng chẳng có ai không biết xấu hổ mà đề cử ông.
Dù Uất Trì Việt đã giải quyết xong chuyện khẩn cấp nhất, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy. Lão thượng thư tuổi đã cao như vậy còn đồng ý bôn ba ngàn dặm xa xôi đi biên quan, thật sự là không thể không kính nể.
Năm đó vụ án Lương vương mưu phản huyên náo tới mức gió tanh mưa máu, đến mức gần nửa cái triều đình cũng bị liên lụy vào. Đảng của Lương vương bị truy sát hầu như không còn, vô số bậc anh tài có năng lực đều bỏ mạng dưới hoàng tuyền. Trong đó có bao nhiêu án sai oan ức thì khỏi cần phải nói, chẳng hạn như Ninh gia bị càn quét nhiều vô số kể. Đến mức bây giờ ở trong triều, ngay cả người tầm thường cũng có thể để cho cháu nhà Ninh gia tiến vào Hàn Lâm viện. Thế nhưng nếu muốn trọng dụng Ninh lão thượng thư, lại là phạm vào điều cấm kỵ tối cao.
Việc quan trọng nhất đã giải quyết xong, trong lòng Uất Trì Việt cũng an tâm hơn một chút. Hắn tiếp tục lấy quốc thư mà Hàn lâm học sĩ phác thảo ra để cùng quần thần thương nghị thêm lúc nữa, rồi mới tuyên bố bãi triều.
Ra khỏi Diên Anh điện, bên ngoài tuyết đã rơi, mặt trời đang phá mây mà ra, chiếu rọi vào đình điện khiến cho không khí ấm áp hơn chút. Lai Ngộ Hỉ đem theo áo lông chồn tiến lên:
- Điện hạ có muốn ăn trưa bây giờ không?
Trong lòng Uất Trì Việt dù đã rõ ràng, nhưng vẫn không nhịn được cố hỏi:
- Thừa Ân điện có sai người tới mời không?
Lai Ngộ Hỉ thờ dài trong lòng, thận trọng trả lời:
- Khởi bẩm điện hạ, lão nô không thấy có ai tới.
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Điện hạ chính vụ bận rộn, nương nương từ trước tới nay luôn hiền hòa hiểu đại nghĩa, lại rất quan tâm tới điện hạ, nhất định là sợ quấy rầy điện hạ thôi.
Uất Trì Việt không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi về hướng Thiên Thu điện. Bởi vì có những lúc hắn hắn bận rộn chính vụ nên xưa nay thường hay ở lại Thái Cực cung rồi ngủ tại Thiên Thu điện. Lai Ngộ Hỉ cũng vội vàng đi theo.
Uất Trì Việt đi vào thư phòng ngồi xuống, lệnh cho nội thị đi pha trà. Lai Ngộ Hỉ đi tới chỗ lư hương nhét thêm hương hoàn, lại tiếp nhận ấm trà từ trong tay tiểu thái giám, đốt than nhóm lửa lên rồi thêm nước pha trà. Bận rộn tới mức khuôn mặt béo tròn lập tức rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn là đại thái giám thân tín mà Thái tử tin tưởng nhất, những việc vặt vãnh này cũng chẳng cần hắn phải vận dụng kinh nghiệm của bản thân. Bởi vì hắn nhìn ra tâm trạng điện hạ không tốt, nên hắn càng cố gắng ân cần và cẩn trọng hơn.
Uất Trì Việt gọi tiểu thái giám mang tới mấy tấu chương chưa kịp xem, phê xong hai bản, liền buông bút đỏ xuống, hỏi Lai Ngộ Hỉ:
- Hôm nay Thái tử phi bận rộn chuyện gì?
Hắn biết Lai Ngộ Hỉ làm việc rất kín đáo. Sáng nay hắn đã nhắc tới Thừa Ân điện, Lai Ngộ Hỉ chắc chắn sẽ sai người đi tìm hiểu, để lúc nào hắn hỏi có thể kịp thời trả lời.
Quả nhiên Lai Ngộ Hỉ nói:
- Khởi bẩm điện hạ, hôm nay nương tử mời hai vị lương đệ tới uống trà, ngắm tuyết ở hoa viên.
Uất Trì Việt rũ mắt "ừ" một tiếng, sau đó lại im lặng.
Lai Ngộ Hỉ cẩn thận nói:
- Chắc hẳn nương tử cũng không biết hôm nay điện hạ có rảnh, nếu điện hạ có hứng thú...
Trong lòng Uất Trì Việt khẽ động, nhướng mi, sau đó lại lập tức nhíu mày nói:
- Không cần, dùng xong bữa trưa cô còn phải triệu kiến học sĩ nữa.
Thẩm Nghi Thu ở cùng một chỗ với hai vị lương đệ so với ở cùng hắn thì càng thoải mái vui vẻ hơn. Nếu lúc này hắn chạy tới, có khi còn làm hỏng hết nhã hứng của nàng.
Hắn day day huyệt thái dương, nói với Lai Ngộ Hỉ:
- Sai người tới báo cho nương tử một tiếng, nói cô hôm nay bận việc chính sự, tối sẽ ở lại dùng bữa tại Thái Cực cung, nếu nàng buồn chán cứ giữ hai vị lương đệ ở lại chơi với nàng đi.
Hắn dưng một chút lại nói:
- Ngày hôm trước Ngũ lang sai người đưa mấy bình rượu Ba Tư tới, ngươi cũng đưa đến đó một vò đi.
Lai Ngộ Hỉ nhận mệnh xong lập tức đi làm.
Vừa đi ra đến cạnh cửa, Thái tử lại gọi hắn lại:
- Thái tử phi có bệnh về dạ dày, bảo hai vị lương đệ nhớ chú ý một chút, đừng để cho nàng uống nhiều.
Nghĩ nghĩ lại bồi thêm:
- Lại sai người tới Bồng Lai cung truyền Đào phụng ngự tới bắt mạch bình an cho nương tử.
Lai Ngộ Hỉ đi rồi, Uất Trì Việt cho lui hết cung nhân nội thị. Hắn tự mình pha trà, rồi rót vào chén sứ một cốc trà đặc. Sau đó đứng dậy đi tới trước cửa, khẽ vén mành trúc đốm lên.
Hắn ngồi trước án thư, cứ liên tục một cốc lại một cốc trà đặc. Hắn đưa mắt nhìn cây tùng xanh, hồng mai và tuyết trắng trong đình rồi ngẩn người.
Tuyết đầu mùa năm nay, hắn chỉ có thể tự ngắm một mình thôi.