Edit: Hà Thu
Thái tử kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân bị nhiễm phong hàn. Thẩm Nghi Thu cũng không còn cách nào, đành phải cố gắng từ trong chăn chui ra ngoài. Cũng may trong điện có đặt thêm mấy chậu than nên không khí cũng ấm áp.
Uất Trì Việt đã đạt được mục đích, hài lòng đi về phía sau điện rửa mặt. Còn Thẩm Nghi Thu gọi cung nhân lên giúp nàng thay quần áo.
Bộ quần áo người Hồ dùng để tập võ mấy hôm trước đã được may xong. Tố Nga giúp nàng mặc vào, đem tóc dài quấn lại thành búi tóc giống nam tử rồi cắm trâm bạch ngọc vào giữa. Thẩm Nghi Thu nhìn mình ở trong gương, xém chút là không nhận ra nổi bản thân, nhịn không được mà bật cười vui vẻ.
Đúng lúc này, Uất Trì Việt từ trong hậu điện đi ra, đúng lúc thấy khuôn mặt đang cười trong gương của Thẩm Nghi Thu thì không khỏi dừng bước, nín thở.
Thẩm Nghi Thu quay đầu phát hiện Thái tử đang chăm chú nhìn mình, liền cảm thấy có chút không được tự nhiên. Hai gò má lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ, định đứng dậy tránh đi mà lại không nhớ rằng bản thân đang mặc nam trang, tự dưng lại lộ ra chút đáng yêu, ý vị khác hẳn ngày thường.
Uất Trì Việt cảm giác đáy lòng khẽ run lên, trong lúc nhất thời vậy mà cũng không nói được câu nào.
Hồi đó, các quý nữ trong kinh thành thường xuyên mặc Hồ phục, thậm chí ngay cả phi tần công chúa trong cung cũng rất ưa chuộng. Uất Trì Việt đã sớm chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa, nhưng không ngờ khi thấy Thẩm Nghi Thu mặc trang phục đó lên, vẫn khiến tim hắn đập lỡ một nhịp.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ áo dài có tay áo nhỏ bằng kim gấm màu vàng, ống quần được bao lại trong đôi ủng ngắn, chỉ cần khẽ cử động là những đám mây nhỏ trên chiếc quần Ba Tư sẽ thoắt ẩn thoắt hiện. Bộ y phục này là đo theo dáng người nàng mà cắt may, để thuận tiện cho việc đi chuyển và tập luyện võ thuật. Bộ đồ vừa vặn với cơ thể, bước đi mười phần phóng khoáng, làm lộ ra tư thái linh động, eo nhỏ không vừa một nắm tay.
Dung mạo Thẩm Nghi Thu bình thường vốn đã xinh đẹp, ngày thường mặc trang phục nữ tử thì không có một chút khí chất nam tử nào. Nhưng hôm nay khi nàng mặc nam trang, lại giống như một tên tiểu thư sinh mặt trắng, càng thêm vẻ mắt ngọc mày ngài, cố phán sinh tư, giống như bông hoa đang thời kì nở rộ.
Uất Trì Việt có chút miệng đắng lưỡi khô, hầu kết giật giật, trong lòng mừng thầm. Cũng may mà nàng là nữ tử, nếu là nam tử, cho dù bản thân hắn có vang danh một đời, nhưng có giữ nổi cái tay áo của nàng hay không còn rất khó nói.
Hắn không dám nhìn nhiều, chỉ sợ nếu còn nhìn nữa sẽ chẳng đi ra giáo trường được. Hắn hắng giọng một cái, thận trọng gật đầu:
- Bên ngoài lạnh lắm, khoác thêm cái áo choàng đi.
Thẩm Nghi Thu nghe lời khoác thêm một chiếc áo ngoài, nửa cánh tay bên ngoài bằng gấm, nửa bên trong lót da chồn, vô cùng ấm áp.
Nàng nhìn thấy Uất Trì Việt chỉ mặc một thân quần áo mỏng manh, có lòng tốt mà nhắc nhở hắn:
- Điện hạ có muốn mặc thêm áo choàng hoặc áo khoác lông cừu vào không?
Từ khi Uất Trì Việt trùng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên được nàng quan tâm như vậy. Hắn chợt cảm thấy toàn trên trên dưới đều trở nên ấm áp, vui vẻ, ngữ khí cũng mang theo sự sung sướng:
- Không cần. Người tập võ sao có thể sợ lạnh được, mặc nhiều hành động cũng bất tiện.
Thẩm Nghi Thu cũng chẳng nhiều lời nữa, hai người đi ra khỏi điện rồi ngồi bộ liễn đi tới giáo trường.
Giáo trường của Đông cung nằm ở phía sau Bắc Uyển, hai bên trái phải của cổng Trường Lâm ở giữa là nơi bình thường sáu đội hay tập luyện võ thuật.
Thời điểm hai người tới giáo trường trời còn chưa sáng hẳn, bầu trời xám xịt ở trên cao. Những lá cờ trong giáo trường bay phấp phới trong gió rét.
Ngày thương Uất Trì Việt tập võ luôn có thị vệ đi theo mình để tiện bàn luận võ nghệ. Hôm nay bởi vì có Thái tử phi đi cùng nên bọn thị vệ cũng không tiện tới đây, xung quanh chỉ có mười mấy nội quan.
Uất Trì Việt nhìn thoáng qua sau lưng Thẩm Nghi Thu:
- Nàng có lạnh không?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Thiếp không lạnh, còn điện hạ thì sao?
Uất Trì Việt khẽ khịt mũi:
- Chút gió này có tính là gì. Tháng mười hai âm lịch ta vẫn có thể mặc áo mỏng tới đây, tí nữa hoạt động có khi còn cảm thấy nóng ấy chứ.
Thẩm Nghi Thu thấy nghe thấy hai hàm răng của hắn còn đang va vào nhau lập cập mà vẫn còn cậy mạnh thì không biết nên khóc hay nên cười. Trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, sắc mặt hắn ửng hồng, âm thanh hơi khàn, giống như đã bị nhiễm phong hàn. Bây giờ lại đúng lúc gió đang thổi mạnh, bệnh tình khó tránh khỏi sẽ nặng thêm.
Nhưng Uất Trì Việt đối với những việc đã quyết định rồi thì vô cùng cố chấp, người khác khuyên như thế nào cũng không được. Nàng cũng chỉ đành kệ hắn.
Hai người vừa bước vào giáo trường liền có mấy tên nội thị dắt ngựa tới chào đón.
Uất Trì Việt nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, hỏi Thẩm Nghi Thu:
- Thái tử phi từng học cưỡi ngựa chưa?
Thẩm Nghi Thu nhớ lại lúc còn ở Linh Châu,cha thường xuyên mang nàng đi cưỡi ngựa, đặt nàng ngồi trước người mình rồi dùng áo khoác bọc kín người nàng lại.
Nơi biên cương gió khô lạnh, cha dùng vòm ngực và cánh tay tạo ra cho nàng một thế giới vui vẻ, ấm áp.
Khi ngựa bắt đầu phi nước đại, nàng liền len lén thò đầu ra ngoài. Gió lạnh tạt mạnh vào khuôn mặt và lỗ tai nàng, mạnh tới mức đau nhức, nhưng lại có một cảm giác rất sảng khoái, thoải mái.
Mỗi lần trước khi về nhà, cha kiểu gì cũng sẽ nhét cho nàng một miếng đường mạch nha nhỏ, sờ sờ đầu của nàng, cùng nàng thương lượng:
- Tí nữa tiểu Hoàn gặp a nương không được nói lung tung đâu đấy nhé!
Đường hòa tan ở trong miệng, sền sệt, dính hai hàm răng nàng lại với nhau.
Nhưng đến khi về tới nhà, chỉ cần a nương nói dăm ba câu là nàng đã tránh không được mà khai ra hết tất cả, cha lại chuẩn bị phải ăn thêm một trận quở trách. Nhưng lần sau chỉ cần nàng nắm tay áo ông cầu xin vài tiếng, ông lại bỏ quên những lời mà nương đã nói.
Nàng hiểu chuyện từ sớm nên nhớ rất rõ lần cuối cùng cha mang nàng đi cưỡi ngựa ở ngoại thành.
Đó là một ngày mùa thu đẹp trời, sắc trời giống như màu của cánh hoa la tử lan. Từng đám mây trắng to lớn giống như đàn cừu trên bầu trời, một trận gió thổi qua, dãy cỏ vàng như vô tận kia dập dờn giống như sóng vỗ.
Bọn họ cưỡi ngựa dọc theo bức tường thành bằng đất vàng, mãi cho tới khi mặt trời khuất sau dãy núi Hạ Lan phía xa.
Tới khi về thành, cha nói với nàng:
- Sang năm là tiểu Hoàn có thể tự cưỡi ngựa rồi, tới lúc đó cha sẽ chọn cho con một con ngựa nhỏ hiền lành, ôn hoà. Chúng ta sẽ lén lút học, học xong sẽ dọa cho a nương con kinh ngạc luôn.
Đường mạch nha trong miệng nàng dính chặt lại, nàng dùng mu bàn tay lau đi khóe miệng đầy nước bọt, mơ hồ mà "dạ" một tiếng.
Khi đó mỗi ngày nàng đều ngóng trông mau tới sang năm. Về sau cuối cùng nàng cũng đã đợi được tới sang năm, thế nhưng lại không có người đưa nàng đi chọn con ngựa con, cũng không có ai bị nàng làm cho kinh ngạc nữa.
Cha và nương cũng giống như mặt trời lặn ngày đó, chìm vào trong dãy núi Hạ Sơn, không bao giờ nhìn thấy được nữa.
Về sau cũng có người nói muốn dạy nàng cưỡi ngựa, chỉ tiếc là chính hắn cũng quên rồi.
Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần, cười nhạt một tiếng:
- Chưa từng.
Uất Trì Việt nói:
- Không sao, ta sẽ từ từ dạy nàng. Trước tiên đi chọn ngựa đã.
Những con ngựa này đều được tuyển chọn kỹ lưỡng trong số ngựa tốt của Đại Uyển, mỗi một con đều uy phong khoẻ mạnh, tuấn dật phi thường.
Thẩm Nghi Thu hoa mắt trong chốc lát, chỉ dành phải nói:
- Thiếp không biết chọn ngựa, điện hạ định đoạt là được rồi.
Uất Trì Việt đo thử vóc dáng của nàng, chọn lấy một con tương đối thấp bé, ngựa Ngọc Thông. Hắn cẩn thận kéo đầu nó qua, nói với Thẩm Nghi Thu:
- Nàng sờ thử đi.
Thẩm Nghi Thu hồi hộp nín thở như đứa trẻ, cẩn thận từng ly từng tí mà vươn tay, vuốt ve cái lưng bóng loáng của ngựa Ngọc Thông.
Ngọc Hoa Thông ôn hòa cúi đầu xuống.
Uất Trì Việt nói:
- Nó rất thích nàng, nàng có thể thử sờ đầu của nó xem.
Thẩm Nghi Thu nghe lời vươn tay ra,còn chưa chạm được vào đầu ngựa, Ngọc Hoa Thông bỗng nhiên "phì" một tiếng qua mũi. Nàng giật nảy mình, bất giác rụt tay lại.
Uất Trì Việt nói:
- Đừng sợ.
Vừa nói vừa cầm tay của nàng đặt lên đầu của Ngọc Hoa Thông. Ngựa Ngọc thông ôn hòa nhìn nàng một hồi, sau đó đột nhiên quay đầu cọ cọ vào tay nàng. Bờm ngựa như cái chổi lông cọ vào lòng bàn tay nàng, có chút ngứa ngáy.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Từ khi con chó săn nhỏ của nàng chết đi, nàng đã không còn gần gũi với mấy động vật nhỏ như thế này nữa.
Uất Trì Việt hỏi:
- Nàng có muốn chọn con khác không?
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Chọn con này đi.
Uất Trì Việt chỉ sang con ngựa bên cạnh:
- Con màu tím này nhìn cũng không tệ.
Thẩm Nghi Thu cũng chẳng thèm nhìn một cái, vuốt cổ của Ngọc Hoa Thông:
- Thiếp thích con này thôi.
Uất Trì Việt vỗ nhẹ lên lưng ngựa:
- Nghe nàng.
Dứt lời quay đầu nói với nội hầu:
- Đem ngựa của Thái tử phi dắt về chuồng đi, nhớ chăm sóc cẩn thận.
Thẩm Nghi Thu ngơ ngác, mở to hai mắt, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Uất Trì Việt cười một tiếng, vỗ nhẹ vào lưng nàng:
- Đừng nóng vội, trước tiên phải luyện tập kỹ năng cơ bản đã.
Hắn ngừng một chút lại nói:
- Đầu tiên hôm nay ta sẽ dạy nàng cách đứng trung bình tấn.
Thẩm Nghi Thu hiểu ra, con ngựa xinh đẹp kia chỉ là mồi nhử thôi.
Uất Trì Việt nói:
- Đến đây, đứng dáng giống như ta.
Thẩm Nghi Thu lề mề nửa ngày, cuối cùng vẫn đứng bất động tại chỗ.
Uất Trì Việt kinh ngạc nói:
- Sao vậy?
Mặt Thẩm Nghi Thu đỏ bừng:
- Đứng vậy quá bất nhã...
Uất Trì Việt bật cười một tiếng:
- Đứng trung bình tấn thôi có gì đâu mà bất nhã chứ? Dáng đứng này rất tao nhã, đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Nếu không tin, nàng trở về đứng trước gương mà xem.
Thẩm Nghi Thu liếc mắt nhìn những nội thị đứng xung quanh. Uất Trì Việt hiểu ý, lệnh cho bọn họ lui hết ra bên ngoài giáo trường.
Đợi sau khi nội thị đã đi hết ra ngoài cửa, Uất Trì Việt nói:
- Được rồi. Bây giờ ở đây không có người ngoài nữa, ta cũng sẽ không chê nàng có tướng đứng bất nhã đâu.
Dứt lời, hắn vỗ lên đùi Thẩm Nghi Thu một cái:
- Nào, dang chân ra.
Thẩm Nghi Thu đành phải dang rộng hai chân ra.
Uất Trì Việt lại chen chân vào, gạt một chân nàng mở rộng ra:
- Mở to hơn ra một chút.
Thẩm Nghi Thu vẫn như cũ không chịu làm theo.
Uất Trì Việt dứt khoát dùng tay đẩy hai chân của nàng ra, làm thành một tư thế thích hợp:
- Chân của nàng vừa gầy lại vừa nhỏ, đứng chưa được ổn lắm. Phải luyện đứng trung bình tấn thật tốt mới có thể cưỡi ngựa vững vàng được.
Thẩm Nghi Thu giận mà không có chỗ phát tiết, ai thèm quan tâm đứng có ổn hay không chứ!
Uất Trì Việt lại vỗ lên sống lưng nàng một cái không nặng không nhẹ:
- Đứng thẳng lưng lên.
Vừa nói tay vừa thuận theo sống lưng của nàng mà trượt lên trên, nói:
- Ưỡn lưng lên, mở rộng hai vai ra. Không sai, cứ như vậy đi, đừng nhúc nhích. Trước tiên cứ đứng thử một canh giờ đã.
Mặt Thẩm Nghi Thu tái mét, xém chút nữa là khóc òa lên.
Uất Trì Việt cười vỗ nhẹ sau đầu nàng:
- Ta nói đùa thôi. Một canh giờ không phải là sẽ làm gãy đôi chân gầy này của nàng sao, trước tiên đứng thử một khắc đã.
Nói rồi lại sờ bụng nàng:
- Dồn khí đan điền đi, có biết đan điền ở đâu không? Đây này, hít sâu vào... Không phải là nín thở đâu...
Thẩm Nghi Thu cứ nghĩ một canh giờ sẽ không có gì khó. Ai ngờ chỉ mới chốc lát mà hai chân nàng đã bủn rủn hết cả, đầu gối run rẩy. Nghĩ bụng chắc một khắc đồng hồ cũng trôi qua hơn nửa rồi, mới hỏi Uất Trì Việt:
- Điện hạ, còn bao lâu nữa?
Uất Trì Việt nói:
- Vẫn còn sớm.
Thẩm Nghi Thu cố giữ vững thêm một hồi, hai chân đã mất hết cảm giác, hỏi dò:
- Điện hạ, đã hết giờ chưa?
Thái tử nói dứt khoát:
- Vẫn còn chưa tới một khắc đồng hồ đâu.
Thẩm Nghi Thu không chống đỡ nổi nữa, chân mềm nhũn, ngồi ngã ngửa trên mặt đất.
Uất Trì Việt cười "phụt" một tiếng.
Thẩm Nghi Thu tuy đã làm người hai đời nhưng cũng chưa từng bị mất mặt lớn đến như thế, nàng ôm đầu gối đem mặt vùi vào khuỷu tay.
Uất Trì Việt vẫn không mềm lòng, tiến lên kéo tay nàng:
- Là do ta không tốt, không nên cười nàng. Bây giờ mau đứng dậy đi, đứng nốt nửa khắc đồng hồ nữa nào.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy vẫn phải tiếp tục, càng không chịu ngẩng đầu, ngồi bệt dưới đất không nói lời nào.
Uất Trì Việt thấy tay chân nàng mảnh khảnh, chỉ sợ kéo quá sẽ làm nàng trật khớp nên không dám dùng sức. Nghĩ một chút, bỗng nhiên dùng tay hướng vào trong nách nàng cù mạnh.
Thẩm Nghi Thu xưa nay sợ nhất là bị nhột. Bây giờ đột nhiên bị tập kích, vừa ngứa lại vừa tức. Nhịn không được mà cười khúc khích, cố lên tiếng cầu xin:
- Dừng lại đi điện hạ...
Uất Trì Việt càng cù hăng say hơn, hết cù nách lại tới eo và cổ. Thẩm Nghi Thu cười không tránh nổi, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, khóe mắt xuất hiện vệt nước mắt:
- Uất Trì Việt!
Uất Trì Việt khẽ giật mình, vội vàng buông tay ra.
Thẩm Nghi Thu tái mặt đi:
- Thần thiếp thất lễ, xin điện hạ thứ tội...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã cúi người xuống, ôm ngang người nàng vào trong lòng.