Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt nhìn kỹ lại mới phát hiện Thẩm Nghi Thu cùng vị Tam tỷ kia bình thường nhìn cũng không giống nhau cho lắm, thậm chí không nhìn ra được là hai người chung một gia đình.
Thẩm Nghi Thu bình thường xinh đẹp diễm lệ, cằm hơi nhọn, có một đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng, dù nàng không cười nhưng khuôn mặt vẫn mang theo sự sắc bén.
Mà vị Thẩm tam nương kia thì có một khuôn mặt tròn trịa như cục bột trắng.
Cũng không biết tại sao hắn lại có thể nhận nhầm hai người với nhau được!
Tại sao Thẩm thị lại không tới?
Uất Trì Việt không khỏi nhíu mày. Từ khi trọng sinh lại đến nay, mặc kệ là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đều không có khác biệt gì so với đời trước. Không hiểu vì sao tới chuyện này thì lại xảy ra sự khác biệt.
Hay là Thẩm thị đã xảy ra chuyện gì rồi?
Hắn nghĩ đến Thẩm Nghi Thu, lại không phát giác ra tất cả các cô nương trong điện đều đang len lén nhìn hắn.
Sáng sớm bọn họ đã nghe nói về Thái tử điện hạ ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ vô song. Hôm nay được gặp mặt, so với lời đồn đúng là chỉ có hơn chứ không có kém.
Gia tộc Uất Trì xưa nay luôn được biết đến với vẻ đẹp kiều diễm. Mẹ đẻ của Uất Trì Việt là Quách Hiền phi khi còn trẻ cũng là người được sủng ái nhất trong lục cung, tư sắc tất nhiên là không phải bàn cãi.
Uất Trì Việt là con trưởng, được hưởng rất nhiều ưu điểm của cha mẹ. Sinh ra đã có đôi mày kiếm tuấn tú, môi đỏ răng trắng. Nếu thêm một phần thì là quá cứng rắn, nếu bớt đi một phần thì lại quá nữ tính. Đúng là không biết tạo hoá đã mất bao nhiêu công phu, mới tạo ra được một mỹ nam tử anh tuấn như vậy.
Nhất là đôi mắt kia so với người bình thường thì thâm thuý và có chiều sâu hơn rất nhiều, nhìn qua thật khiến người ta mặt đỏ tại nóng.
Uất Trì Việt năm nay cũng đã đến tuổi xây dựng giang sơn, cũng đã từng trải qua mấy năm làm hoàng đế nên lúc giơ tay nhấc chân cũng vô cùng khí khái, đó là thứ mà các vị thiếu niên trữ quân bình thường không thể có được.
Thẩm tam nương bình thường luôn được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, cửa lớn chưa ra cửa nhỏ chưa tới nên hầu như chưa bao giờ được nhìn thấy nam nhân ngoại tộc. Nhất là khí chất của hắn, nam nhân bình thường không thể sánh bằng được. Thẩm tam nương nhìn chăm chú tới nỗi hai mắt không chớp lấy một lần.
Thẩm lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của cháu gái, nhịn không được che miệng hắng giọng ho một tiếng:
Thẩm tam nương bấy giờ mới như tỉnh lại sau giấc mộng, vội vàng thu hồi ánh mắt, xấu hổ mà cúi thấp đầu xuống. Hai tay không tự chủ được vuốt ve túi thơm đeo ở bên hông, vẻ mến mộ không chút ngại ngùng hiện rõ ràng ở trên mặt.
Trương hoàng hậu thu hết một màn này vào trong mắt, trong lòng trầm ngâm, trên mặt vẫn không có một tia gợn sóng.
Sau khi hoàn tất việc "nhận người thân" xong, Trương hoàng hậu cùng tất cả các phi tần lần lượt ban thưởng. Sau đó Hoàng hậu liền phân phó cung nhân mở tiệc khai yến.
Uất Trì Việt đang nghĩ tới Thẩm Nghi Thu nên rất lơ đễnh, thậm chí cũng không có tâm tư nhìn tới mấy nữ tử kia để xem ngày thường họ tròn hay là dẹt.
Hắn kiên nhẫn cố xem hết một bài múa, uống xong hai chén rượu liền vội vàng tìm lý do rời khỏi.
Mặt trời đã lặn về tây, rượu hết tiệc tan. Các nữ quyến vội vàng thừa dịp cửa phường còn chưa đóng mà tranh thủ hồi phủ.
Trương hoàng hậu dẫn các hoàng tử, công chúa cùng các phi tần mang theo một đội tuỳ tùng lần lượt trở về Bồng Lai cung dọc theo con đường to lớn được xây dựng phía trước.
Uất Trì Việt cũng không về thẳng Đông cung mà trở lại Bồng Lai cung cùng với Trương hoàng hậu và Quách Hiền phi.
Hôm nay hoàng hậu dùng yến tiệc hoa để chọn Thái tử phi cho hắn nên bây giờ đương nhiên là hai mẹ con phải bàn bạc lại một phen.
Trở lại tẩm điện của Bồng Lai cung, hoàng hậu liền lệnh cho cung nhân chuẩn bị bữa tối, cũng đặc biệt mời Quách hiền phi đến bàn bạc với mình.
Trương hoàng hậu mặc dù không quan tâm tới Quách thị, nhưng dù sao bà cũng là mẹ ruột của Thái tử. Uất Trì Việt cưới thê tử, về tình về lý cũng nên hỏi qua ý kiến của bà một chút.
Ý kiến của Quách Hiền phi đúng là không nhỏ chút nào.
Trương hoàng hậu nói:
- Theo ta thấy, tiểu thư thứ năm của nhà Cao Thị Lang rất đoan trang nhã nhặn lại lịch sự thanh tao. Bình thường cũng là một cô nương có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn.
Đôi mi thanh tú của Quách Hiền phi cau lại:
- A tỷ nói rất đúng, nhưng thần thiếp thấy đầu cô nương ấy không tròn lắm, trán lại hẹp, e rằng không phải tướng phú quý.
Trương hoàng hậu có chút không vui liền quay qua hỏi Uất Trì Việt:
- Thất nương, cháu gái của Vu thượng thư thì sao? Ta thấy nàng rất tốt, vừa là đứa cháu có tấm lòng son sắt, phẩm chất lại thanh cao.
Uất Trì Việt còn chưa kịp nói gì, Quách Hiền phi lại do dự:
- Vừa mắt của A tỷ đương nhiên là rất tốt rồi, tài năng của cô nương kia cũng không có gì để chê, chỉ là... Thần thiếp có một lời này, không biết có nên nói hay không?
Trương hoàng hậu liếc nàng một cái:
- Muội có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được.
Quách Hiền phi đăm chiêu, có chút rụt rè nói:
- Theo thần thiếp thấy, tiểu cô nương này vai gầy lưng mỏng, eo lại quá nhỏ. Không phải là phúc tướng sinh được nhiều con...
Trương hoàng hậu giới thiệu thêm vài người nữa, hết lòng nói tốt cho các nàng mấy câu. Tỉ như là "nàng có vẻ rất tốt...", Quách hiền phi thì lại giống như là lúc nào cũng có thể bới móc ra khuyết điểm của các nàng. Ví dụ như "nữ tử này gò má cao, tuổi trung niên sẽ không được khỏe mạnh. Người này chân tay lại quá to, nhìn không đủ tao nhã,..."
Trương hoàng hậu cười gằn, rít mấy chữ qua kẽ răng:
- Vậy muội nói cho ta biết, muội muốn người như thế nào?
Quách Hiền phi vội vàng cúi đầu xuống, giống như bộ dáng của tiểu nương tử bị khi dễ:
- A tỷ làm chủ, thần thiếp không dám nói lung tung.
Trương hoàng hậu quay đầu đi, hướng sang Uất Trì Việt nói:
- Tam lang, con nói thử xem. Hôm nay con thấy tiểu cô nương nào xứng đáng với vị trí chủ mẫu của Đông cung? Nếu thực sự con không chọn được, thì cứ chọn người thích hợp nhất đi.
Quách Hiền phi nghẹn tới khuôn mặt đỏ bừng.
Uất Trì Việt trông thấy mẫu thân của mình bị chế nhạo như vậy, có chút không đành lòng.
Nhưng hắn cũng hiểu rằng Hoàng hậu không có ý xấu. Chỉ là bà xuất thân từ gia tộc danh môn, nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy. Hiền phi thì là người tâm tư lúc nào cũng tỉ mỉ, luôn hướng tới thứ hoàn hảo nhất cho nên hai người mới không thể nói chuyện hoà hợp được.
Nhưng Trương hoàng hậu cũng biết việc chế nhạo mẫu thân trước mặt nhi tử của mình là không thỏa đáng nên bà nhẹ giọng nói:
- Nói cho cùng thì về sau cũng là cuộc sống của con nên con cứ chọn người hợp với ý mình là được. Việc này vốn nên cùng với cha của con thương lượng, chỉ là,...
Trương hoàng hậu thở dài, cũng không có nói hết câu.
Tất cả bọn họ đều biết rằng hoàng đế bị mê hoặc bởi Đạo giáo, suốt ngày mơ ước mặt đất có thể bay lên. Trong một năm thì có tới nửa năm ở Tử Vân Quan của Thanh Hoa cung.
Ông xưa nay cũng chả mấy quan tâm đến hậu cung hay các con cái. Ngay cả chuyện lớn như Thái tử cưới thê ông cũng giao toàn quyền cho vợ cả.
Uất Trì Việt thấy Trương hoàng hậu không đề cập tới Thẩm tam nương liền biết bà đối với nàng không hài lòng lắm. Điều này khiến cho hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Ở kiếp trước, hắn cho rằng Trương hoàng hậu chọn trúng Thẩm Nghi Thu là bởi vì Thẩm gia có gia thế danh vọng nhưng lại không có thực quyền, không uy hiếp được chỗ đứng của Trương gia trong triều. Nhưng giờ hắn mới biết, bà chọn nàng cũng không hoàn toàn là vì gia thế.
Uất Trì Việt trong lòng lại cảm thấy ngũ vị tạp trần khi nhớ tới đời trước, nghĩ đến những lời dặn dò tận tình của Trương hoàng hậu khi ấy. Lúc đó hắn một mực đề phòng bà, nhưng cuối cùng lại là hắn mang lòng tiểu nhân.
Uất Trì Việt cung kính hành lễ nói:
- Việc này là việc lớn, nhi thần không dám nói bừa.
Trương hoàng hậu gật đầu:
- Con có ý với Thẩm tam nương đúng không? Cô nương đó nếu chọn làm chính phi thì có vẻ không thích hợp lắm nhưng nếu mà con thích thì có thể cho nàng vị trí Trắc phi.
Uất Trì Việt liền vội vàng lắc đầu:
- Nhi thần không có ý này.
Trương hoàng hậu có chút ngoài ý muốn nói:
- Như vậy cũng tốt. Tính tình của tam cô nương Thẩm gia này hoàn toàn không thích hợp để vào cung.
Bà liếc mắt nhìn sang Quách Hiền phi nhíu mày nói:
- Muội nghĩ như thế nào?
Quách Hiền phi xuất thân từ một gia đình quan viên nhỏ, đối với gia đình trâm anh tài phiệt như Thẩm gia và nàng dâu con nhà quyền quý như vậy cũng không quá yêu thích liền liên tục gật đầu:
- Cô nương Thẩm gia kia môi ngắn, răng to, là một cô nương không có tư sắc.
Nghe tới đây, dù Uất Trì Việt là con của bà cũng có chút nghe không lọt.
Trương hoàng hậu ngắt lời bà nói:
- Nghe nói Thất nương tử của Thẩm gia vừa xinh đẹp lại thông minh, khí độ bất phàm. Đáng tiếc hôm nay người tới lại là Tam nương...
Uất Trì Việt vốn lúc đầu định tìm lý do để hỏi một chút về việc tại sao hôm nay Thẩm Nghi Thu lại và vắng mặt nhưng lại mãi không tìm được lý do. Giờ nghe xong lời này của đích mẫu liền vuốt cầm giả bộ vô tình nhắc tới:
- Mẫu thân là đang nhắc tới con gái của Thẩm sứ quân sao?
- Chính xác!
Trương hoàng hậu tiếc nuối nói:
- Thẩm tam lang ngày đó tuổi mới hai mươi đã thi đậu khoa tiến sĩ đứng đầu bảng vàng, dáng vẻ cũng là anh tuấn phi phàm. Thẩm phu nhân thì dịu dàng như nước, hiền hậu lương thiện. Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, hai người đều cùng mất sớm...
Quách Hiền phi nghe xong nào còn cao hứng nữa, bà trợn tròn hai mắt vuốt ngực liền nói:
- A di đà Phật. A tỷ, Thẩm Thất nương này sợ là có số mệnh khắc thân người thân.
Lời nói này đời trước Uất Trì Việt đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, nghe đến mức lỗ tai mọc cả kén. Ngày đó hắn luôn không quan tâm, hôm nay được nghe lại bỗng dưng cảm thấy chói tai vô cùng.
Không đợi Trương hoàng hậu lên tiếng, hắn nghiêm mặt nói:
- Thẩm sứ quân vì chống quân Thổ Phiên mà hy sinh tính mạng cho đất nước, chính là công thần của giang sơn Đại Yến ta. Nương nương nên cẩn trọng trong lời nói, không thể suy đoán lung tung như vậy được.
Lại tiếp:
- Tiểu cô nương của Thẩm gia đã mất khi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, nàng đã rất đáng thương rồi. Nếu những lời đồn đại vô căn cứ này tới tai của nàng ấy, bảo nàng ấy làm sao đối diện đây?
Trương hoàng hậu vui mừng tiếp lời:
- Tam lang nói rất đúng.
Uất Trì Việt lại nói bóng nói gió:
- Nhi thần nghe nói qua uy danh của Thẩm tướng quân, anh hùng sinh ra tài nữ. Chắc chắn con gái của ông ấy cũng có chỗ hơn người.
Quách Hiền phi không biết tại sao nhi tử đối với Thất cô nương của Thẩm gia lại có hứng thú dào dạt như thế, bà gấp đến độ nghiến răng nghiến lợi.
Trương hoàng hậu cũng rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu:
- Có cha mẹ như vậy, con cái chắc chắn cũng rất tốt.
Bà suy nghĩ một chút lại nói:
- Thôi, việc tuyển phi cũng không nên vội vàng quá. Nếu con chưa hài lòng, vậy thì nên tự đi tìm hiểu một chút.
Lời này cũng chính là điều mà Uất Trì Việt đang mong chờ. Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng sai người tra cho rõ ràng, tại sao hôm nay Thẩm Nghi Thu lại vắng mặt?
Đêm đó sau khi trở lại Đông cung, Uất Trì Việt lập tức phái hai cận vệ tâm đắc nhất tới. Hai cận vệ này là anh em song sinh họ Giả, một người đứng thứ bảy, người còn lại đứng thứ tám.
Uất Trì Việt nghiêm túc ra lệnh một phen.
Hai huynh đệ Giả thất cùng Giả bát nhận lệnh xong thì cùng bối rối cào tóc, nhưng lại giống như hoà thượng mà sờ mãi cũng chả thấy tóc.
Giả bát nói:
- Thái tử điện hạ, tại sao lại muốn tìm hiểu tin tức của một tiểu thư khuê các? Vị Thẩm thất nương kia là người nào? Có quan hệ gì với điện hạ?
Giả thấy nghe thế thì gõ lên trán người đệ đệ của mình một cái:
- Đệ có ngốc không vậy? Chúng ta cả ngày đi theo bên cạnh điện hạ, có khi nào thấy điện hạ dây dưa với tiểu cô nương nào không?
Hắn sờ sờ cằm, nghiêm túc nói:
- Điện hạ làm việc tự nhiên có lý do riêng của mình, vị tiểu nương tử kia nhất định rất quan trọng với điện hạ. Chúng ta nhất định không thể qua loa!