Edit: Hà Thu
Trời đổ mưa suốt đêm, Thẩm Nghi Thu không nhớ nổi mình đã ngủ từ lúc nào. Lúc tỉnh dậy đã là tờ mờ sáng, mở mắt ra liền thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở bên ngoài trướng.
Nàng dụi dụi hai mắt, phát hiện Uất Trì Việt đang đứng đưa lưng về phía nàng kia đã thay một thân công phục, đội ngọc quan, bên hông đeo đai lưng bằng ngọc. Chẳng biết tại sao hắn không gọi cung nhân đến hầu hạ hắn thay y phục.
Thẩm Nghi Thu nhúc nhích, lụa sa tanh cọ vào nhau phát ra âm thanh sột soạt, Úy Trì Việt nghe thấy động tĩnh, xoay người thản nhiên nói:
- Ta đánh thức nàng sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Là thần thiếp tự mình tỉnh lại, điện hạ muốn đi ra ngoài sao?
Ngữ khí của Uất Trì Việt vẫn nhàn nhạt như cũ:
- Ta muốn tới Thái Cực cung triệu quan lại để thảo thuận chính sự nên phải đi trước một bước.
Khuôn mặt của hắn ẩn trong bóng tối, cách tấm màn trướng bằng vải xa tanh lại càng thêm không nhìn rõ được. Thẩm Nghi Thu đứng dậy khoác thêm áo ngoài:
- Để thiếp thay quần áo cho điện hạ.
Uất Trì Việt nói:
- Không cần, tự ta làm là được. Thời gian vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm một lát đi. Sau khi ta hồi cung sẽ sai người tới đón nàng.
Đời này, Thẩm Nghi Thu vẫn luôn ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, chưa bao giờ dậy sớm hầu hạ hắn thay quần áo rồi cung tiễn hắn lên triều. Hiện tại nàng cũng chẳng cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ nói:
- Bên ngoài trời mưa, làm sao điện hạ đến Thái Cực Cung được?
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích:
- Không cần phải lo lắng, trời tạnh mưa rồi.
Hắn nói như vậy, Thẩm Nghi Thu cũng coi là thật, chẳng lo lắng nữa. Nàng chỉ nói:
- Thiếp cung tiễn điện hạ.
Uất Trì Việt hé môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lẳng lặng đi tới cửa, vén rèm tre lên, lập tức có nội thị chạy theo bung dù cho hắn. Uất Trì Việt cũng mặc kệ, đi tới sân trước cáo từ với người Thiệu gia. Sau đó sai người đưa ngựa tới, trở mình lên ngựa rồi thúc một cái vào bụng ngựa, xông vào bên trong màn mưa.
Nội thị với mấy tuỳ tùng không rõ chuyện gì, chỉ biết Thái tử không đợi được xe ngựa trong cung tới nên đã nhanh chóng cưỡi ngựa hồi cung trong trời mưa tầm tã. Nhất định là trong cung có chuyện gì khẩn cấp nên mới vội vàng cưỡi ngựa vào cung như vậy.
Mưa đã nhỏ hơn rất nhiều so với đêm qua, nhưng giờ mưa lại ào ào rơi xuống như hàng ngàn sợi tơ nhỏ, từ trên bầu trời xám xịt tối tăm rơi xuống, trời đất giống như được bao phủ trong một bức màn vô biên.
Đường phố lầy lội không chịu được, Uất Trì Việt giục ngựa phi nước đại, nước bùn bắn tung toé, bắn lên cả chiếc áo xanh gấm của hắn. Áo ngoài của Uất Trì Việt bị ngấm nước mưa, lại bị rất nhiều bùn đất bắn lên khiến bộ dạng hắn vô cùng chật vật.
Nhưng càng chật vật hơn vẫn là tâm trạng của hắn lúc này.
Hắn làm người hai đời, chưa từng đặt quá nhiều tâm tư lên người một nữ tử nào cả. Đời trước cho dù mang tiếng là sủng ái Hà thục phi, nhưng cũng chỉ là sau khi giải quyết công việc xong, có chút thời gian rảnh rỗi mới tới gặp nàng một lúc, thưởng cho nàng trang sức gấm vóc. Khi nàng khóc thì cùng lắm là nhẫn nại tính tình nói vài câu dỗ dành để an ủi một chút. Hắn là bậc quân vương, nhìn lời đoán ý là bổn phận của các phi tần. Tại sao hắn lại phải mất thời gian đi tìm hiểu tâm tư của một nữ tử?
Từ khi trọng sinh lại đến nay, hắn đã vì Thẩm thị làm bao nhiêu việc, nỗ lực tâm huyết, đã vượt qua khỏi dự kiến của hắn.
Hắn nghĩ những việc này đã đủ để đả động tới chân tình của bất kì một nữ tử nào trên thế gian. Nhưng một cái quay lưng của Thẩm Nghi Thu đêm qua lại giống như là một gáo nước lạnh dội vào đầu hắn, khiến hắn trở tay không kịp.
Một nữ tử lại kháng cự phu quân của mình như thế, nếu không phải là trong lòng có người khác thì hắn cũng không thể nghĩ ra được một lý do nào khác cả.
Uất Trì Việt từ nhỏ đã tài giỏi xuất chúng trong tất cả mọi việc. Hắn có tài năng phi thường, lại có lòng kiên nhẫn. Cho dù là việc có khó tới đâu đi nữa, hắn cũng có thể nghĩ ra đủ trăm phương ngàn kế để hoàn thành, chưa từng nếm thử qua mùi vị của sự thất bại.
Hắn không nghĩ tới người thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng kiếp này lại là người đời trước đối với hắn một mảnh si tình, vị thê tử không tiếc mạng mà tuẫn tình chung với hắn.
Thế mà mới chỉ gặp Ninh Ngạn Chiêu có một lần mà lại nhớ mãi không quên.
Uất Trì Việt cảm thấy dường như trong lồng ngực mình có một đống sợi tơ quấn tròn lại thành một đoàn. Tới tận khi cửa lâu của Thừa Thiên Môn cung Thái Cực xuất hiện trước mắt rồi mà muộn phiền trong lòng hắn vẫn không có cách giải như cũ.
Một lát sau đã tới trước cửa Vĩnh An môn, Uất Trì Việt siết cương để ngựa đi chậm lại. Thị vệ giữ cửa đều nhận ra Thái tử, lập tức tiến lên hành lễ. Uất Trì Việt khẽ gật đầu, tiếp tục giục ngựa phi nhanh, trực tiếp đi tới Thiên Thu điện.
Sau khi xuống ngựa, hắn tới tịnh thất phía sau tắm rửa qua loa một phen, thay sang y phục sạch sẽ, xoã tóc ướt ra rồi lệnh cho gia nhân đi tới trung thư, môn hạ cùng các bộ quan giải để mời chúng thần tới nghị sự.
Chuyện không nghĩ ra được thì thôi không nghĩ nữa. Trên vai hắn phải gánh vác trách nhiệm của giang sơn xã tắc, cũng không nên bỏ ra tâm tư sức lực trên người nữ tử làm gì.
Chưa tới một lúc sau, đám triều thần đã ngo ngoe rục rịch đội mưa tới đây, cũng có người che dù, hoặc mặc áo tơi tới.
Uất Trì Việt mời quần thần ngồi vào chỗ, đem phương án vận tải đường thủy hôm qua cùng Thiệu An thảo luận nói ra. Để quần thần tự tiếp thu ý kiến lẫn nhau, sau đó mọi người cùng nhau nghiêm túc thương nghị.
Uất Trì Việt một lòng tập trung vào công việc chính sự, khiến cho những chuyện không vui tạm thời quên sạch sành sanh.
Nửa ngày trôi qua, mưa đã ngừng, trời quang mây tạnh, Uất Trì Việt thấy trời đã gần đến trưa, liền nói lời xin lỗi không tiếp được với triều thần:
- Việc này rất lớn, không thể giải quyết trong chốc lát được, nên làm phiền chư vị còn phải hao tổn nhiều tâm trí.
Dứt lời liền chuẩn bị bước đi, vừa mới đi tới mái hiên bên trên, bí giám thư Nguỵ Ngôn đã đuổi theo nói:
- Điện hạ xin dừng bước.
Uất Trì Việt dừng bước, quay đầu lại nói:
- Nguỵ công có gì chỉ giáo?
Ngụy Ngôn nói:
- Không dám không dám, chỉ là thần đột nhiên nhớ ra một chuyện. Ngày hôm trước thần có sai người đưa hai quyển cử tử văn đến trong cung của điện hạ, trong đó có một quyển là cháu của Ninh thượng thư viết, văn cũng khá tốt. Mong điện hạ bớt chút thời gian xem qua một chút.
Hai mắt Uất Trì Việt sáng lên:
- Gần đây công việc bận bịu quá, chưa kịp xem qua. Không biết Nguỵ công là đang nói đến vị công tử nào của nhà Ninh thượng thư?
Ngụy Ngôn nói:
- Là Thập nhất công tử của nhị phòng.
Uất Trì Việt bất động thanh sắc gật gật đầu:
- Ta biết rồi, làm phiền Nguỵ công đã tiến cử hiền tài.
Ngụy Ngôn vội nói:
- Thần không thể đảm đương nổi lời khen của điện hạ. Cũng không dối gạt điện hạ, Ninh lão thượng thư có ơn tri ngộ với thần, nhưng việc tiến cử Ninh tiểu công tử lại là xuất phát từ một mảnh công tâm, trời đất có thể chứng giám.
- Nguỵ công một lòng vì xã tắc tiến cử người tài, cô vô cùng cảm kích.
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng rõ ràng. Đền đáp ân công với một lòng vì nước đều là trên danh nghĩa, Nguỵ Ngôn cùng Lễ bộ thị lang không hợp nhau mới là thật.
Mà Lễ bộ thị lang với Ninh lão thượng thư thù ghét nhau là chuyện mà ai cũng biết. Một hành động này của Nguỵ Ngôn thứ nhất vừa biểu hiện bản thân là người tôn sư trọng đạo, có ơn tất báo. Thứ hai có thể cho kẻ thù một cái hố không lớn không nhỏ, thứ ba Ninh thập nhất lang quả thực là thông minh tài giỏi. Bây giờ được hắn tiến cử, sau này cũng sẽ nợ hắn một ân tình. Quả thực là một công ba việc.
Nhưng mà người có tâm tư không đáng trách, Uất Trì Việt chỉ tham khảo ý kiến của mọi người, đồng ý sẽ cẩn thận đọc kỹ hành quyển của Ninh Ngạn Chiêu.
Sau khi trở lại Đông cung, hắn lập tức đi tới thư phòng, sau đó sai thái giám đi tìm sách của Ninh thập nhất lang.
Mặc kệ Thái tử phi của hắn có ý với Ninh thập nhất lang hay không, nhưng công là công, tư là tư. Trong lòng Uất Trì Việt dù có khó chịu như thế nào cũng sẽ không đem chuyện công để giải quyết chuyện tư. Ninh Ngạn Chiêu có tài năng, có khí chất, sao hắn có thể không cần được chứ?
Đời trước một năm sau hắn mới được nâng lên làm tiến sĩ khoa, nhưng lần này lại sớm hơn đời trước một năm. Cũng không biết là vì nguyên do gì, nhưng nếu hắn có thể làm quan sớm một năm thì bên cạnh mình lại có thêm một trợ thủ đắc lực, Uất Trì Việt đương nhiên cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Uất Trì Việt ở một bên vừa suy nghĩ, một bên vừa chờ thái giám tìm kiếm hành quyển. Ai ngờ bọn họ lật lưng hết mấy quyển trục trên giá sách mấy lần liền nhưng cũng không tìm thấy được hành quyển của Ninh Ngạn Chiêu.
Lúc này Uất Trì Việt mới nhớ ra, ngày đó chính mình đã sai người đưa một loạt quyển trục tới Thừa Ân điện. Như vậy chắc quyển trục của Ninh Ngạn Chiêu cũng nằm trong số đó.
Nghĩ đến đây, lòng hắn không khỏi trầm xuống. Thẩm Nghi Thu đã nhìn thấy quyển trục đó chưa?
Hắn lập tức đứng phắt lên:
- Đi tới Thừa Ân điện.
Bây giờ Thái tử phi còn đang ở Thiệu gia chưa trở về, mấy người thái giám cũng chẳng thể hiểu được. Nhưng mà Thái tử muốn đi, bọn họ cũng không thể nói "không" được, nên lập tức đi chuẩn bị liễn.
Tới Thừa Ân điện, Uất Trì Việt trực tiếp đi thẳng tới phía đông điện, cho lui hết cung nhân cùng nội thị, sau đó đi tới trước kệ sách.
Xuôi theo bức tường là một loạt giá sách chất đầy thư quyển, Uất Trì Việt tuỳ ý lấy ra một vài quyển có treo thẻ nhìn qua. Bên trên kệ ngoại trừ sổ sách bên ngoài, hầu hết đều là thơ và tuyển tập sách lịch sử đời Hán Nguỵ. Hắn đoán không sai, Thẩm Nghi Thu quả nhiên đọc rất nhiều loại sách, chứ không phải chỉ thích xem mỗi "Liệt nữ truyện". Hắn lúc trước cũng luôn không hiểu vì sao Thẩm thị lại yêu thích Liệt nữ truyện tới mức không thể buông tay như vậy.
Lời nói của những nữ tử trong sách rất hay, cử chỉ cũng dịu dàng lễ nghĩa có thể làm gương cho người ta noi theo. Nhưng nếu nói về văn vẻ thông tình đạt lý thì chưa tới, nàng đã từng đọc qua "Tả truyện", "Sử ký" rồi, làm sao có thể xem bộ "Liệt nữ truyện" kia như bảo bối được?
Vậy chắc hẳn là nàng cũng không thích "Liệt nữ truyện"? Kiếp trước nàng luôn để ở trên bàn, hẳn là chỉ đang làm bộ thôi? Sau khi đã chết đi sống lại một lần, bây giờ đến giả bộ nàng cũng lười chẳng muốn làm nữa?
Uất Trì Việt càng nghĩ càng khẳng định chuyện này tới tám chín phần chính là như vậy.
Khó trách bức tranh "Liệt nữ truyện" được hắn tỉ mỉ khắc họa, lại bị nàng vứt bỏ như giày rách. Nhưng chắc nguyên do cũng không phải hoàn toàn là vì hắn nhỉ.
Ý nghĩ này nảy sinh khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Hắn tiếp tục tìm lần lượt trên giá sách, tìm tới cái giá đỡ thứ tư, hắn chỉ thấy trên đó có rất nhiều văn tập truyền kì cùng hành quyển bài thi. Nghĩ chắc là do gần đây nàng sai người đi sưu tầm về, còn đám hành quyển chồng chất mà hắn sai người đem tới kia được xếp ở giá đỡ tầng thứ ba.
Uất Trì Việt đem mười mấy quyển trục văn để lên trên bàn rồi lần lượt mở ra xem. Xem tới quyển thứ tư, thì thấy tên của Ninh Ngạn Chiêu xuất hiện lù lù trên quyển sách.
Những câu thơ, bài văn của Ninh thập nhất lang kiếp trước hắn đã từng xem qua rất nhiều. Mỗi lần trong cung có yến tiệc, Ninh Ngạn Chiêu luôn phát huy hết khả năng thi phú của mình và giành được vị trí đầu tiên. Dù hắn trong lòng có tâm tư khác, nhưng vẫn không khỏi âm thầm ở trong lòng tán thưởng một phen. Hắn rút ra tập thơ "Giang Hải Phú" đọc từ đầu tới cuối nghiền ngẫm một phen, thậm chí đọc hết rồi nhưng vẫn có chút chưa thỏa mãn.
Có lẽ Thẩm thị cũng không phát hiện văn quyển của Ninh thập nhất đã trộn lẫn vào trong này. Hắn thân là một bậc quân vương, không nên sợ bóng sợ gió lung tung như vậy.
Hắn đang muốn đem văn quyển cuộn lại cất đi thì bỗng nhiên nhìn thấy chữ ở giữa có thoáng qua hai chấm màu xanh nhỏ.
Hai chấm này vô cùng nhỏ bé, lại nằm ở giữa các nét chữ nên không dễ nhìn ra.
Màu xanh này tuyệt đối không phải lúc đầu đã có, màu xanh phỉ thuý đặc trưng này rõ ràng là màu mực độc nhất vô nhị trong cung. Hắn nhớ rõ Thẩm thị đã dùng loại mực này để phê bình và ghi chú thích ở các hành quyển.
Hắn tìm một quyển sách Thẩm Nghi Thu đã phê duyệt qua đối chiếu hai bên, quả nhiên là một không sai chút nào.
Trái tim của Uất Trì Việt không ngừng rơi xuống. Nàng đã xem qua văn quyển của Ninh thập nhất rồi, nếu nàng không chột dạ, tại sao lại phải giả bộ như chưa từng xem qua?
Uất Trì Việt chỉ ngẩn người trong chốc lát, hắn thu dọn sạch sẽ văn quyển, sắp xếp lại mọi thứ như lúc ban đầu rồi đi ra khỏi Thừa Ân điện.
Mọi chuyện đã rõ rành rành, hắn phí hết tâm tư cưới Thái tử phi, một lòng với nàng, nhưng nàng lại nhớ mãi không quên thần tử tâm phúc của hắn.
Uất Trì Việt ra khỏi Thừa Ân điện, leo lên bộ liễn rồi trở lại thư phòng. Hắn đi cùng Thẩm Nghi Thu về thăm nhà mấy ngày, trong thư phòng đã chất sống rất nhiều tấu chương, sổ sách cần phải xử lý. Hắn lấy lại bình tĩnh, uống hai chén trà đặc sau đó cầm một bản tấu chương lên nhìn nửa ngày nhưng cũng chả hiểu trên đó viết cái gì. Lúc trước nếu hắn có chuyện không vui thì cũng rất nhanh có thể bình tĩnh lại, nhưng hôm nay hắn lại phiền muộn không chịu nổi.
Hắn cố hết sức phê duyệt được hai bức, cuối cùng ném bút đi, nói với thái giám bên cạnh:
- Ngươi dẫn người tới Thiệu phủ, đón Thái tử phi trở về.
Nhìn bóng lưng tiểu thái giám nhận mệnh rồi vội vã rời đi, trong lòng của hắn mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng cũng chỉ được một lúc lại trở nên nặng nề, sau khi nàng trở về rồi thì sẽ như thế nào?
Cầm văn quyển của Ninh thập nhất tới trước mặt nàng chất vấn? Dù sao thì hắn cũng không thể nào làm chuyện như vậy được.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, ngửa cổ uống hết một cốc trà đắng, vị đắng chát của trà như lan tràn thẳng vào tim của hắn.
Uất Trì Việt lại phê tấu chương thêm một lúc, sau đó liền có thái giám tới bẩm báo, xe ngựa của Thái tử phi đã về tới Thừa Ân điện, rồi lại hỏi:
- Điện hạ hôm nay có tới Thừa Ân điện dùng bữa không?
Uất Trì Việt ngay lập tức muốn đứng dậy nhưng lại kiềm chế, ngồi lại xuống ghế, nói với thái giám kia:
- Không cần, hôm nay ta sẽ dùng ngay tại Trường Thọ viện.
Hắn nghĩ một lúc lại nói thêm:
- Sai người tới Thừa Ân điện báo một tiếng, bảo Thái tử phi không cần chờ ta.
Nói xong lại tự cười giễu một tiếng, sao nàng có thể chờ hắn chứ? Hắn không tới, chỉ sợ là nàng vui còn không kịp kìa.
Dùng xong bữa tối, Uất Trì Việt cố hết sức xoá bỏ những suy nghĩ lung tung, lại phê tấu chương thêm một lát. Đến giờ Tuất ba khắc, liền gác bút lại rồi đi ra khỏi thư phòng.
Sắp tới trung thu, một vầng trăng sáng tỏ đang treo trên bầu trời, ánh sáng rõ ràng chiếu rọi xuống khoảng sân bên cạnh. Ngay cả những ánh đèn đuốc bên trên hành lang bị chiếu tới cũng lạnh lẽo hơn vài phần so với ngày thường.
Uất Trì Việt không muốn trở lại thư phòng phê tấu chương nhưng cũng không muốn về tẩm điện. Hắn đi dọc theo hành lang một hồi, không phát hiện ra chính mình lại đi tới viện tử.
Thái giám Lai Ngộ Hỉ nhanh chóng cầm một ngọn đèn gió đi theo:
- Điện hạ muốn tới viện tử nào?
Uất Trì Việt nghe thấy hắn nhắc nhở như vậy mới nhớ ra mình còn có hai vị Lương đệ.
Hắn trầm ngâm một lát, nói với Lai Ngộ Hỉ:
- Tới hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị liễn đi tới Thục Cảnh viện.
Lông mày Lai Ngộ Hỉ khẽ giật giật. Sáng sớm hôm nay Thái tử đã đội mưa cưỡi ngựa hồi cung, hắn đã cảm thấy có gì đó rất kỳ quặc. Bây giờ quan sát tình cảnh này, có lẽ là đang giận dỗi thê tử. Hắn đã ở cạnh Thái tử từ nhỏ tới lớn, không có ai hiểu rõ được Thái tử bằng hắn.
Thái tử lớn đến như vậy rồi nhưng hắn chưa từng thấy người để tâm đến một cô nương nào. Gần đây thái tử lại vì Thái tử phi mà làm rất nhiều chuyện, đây đúng là một việc vô cùng hiếm có.
Nhưng mà Thái tử muốn làm gì, cũng không tới phiên người bên dưới xen vào. Lai Ngộ Hỉ chỉ nói một câu "vâng ạ" rồi cũng không nói thêm lời thừa thãi gì nữa, ngay lập tức đi gọi người chuẩn bị liễn.
Liễn đi tới ngoài cửa Thục Cảnh viện, Lai Ngộ Hỉ tiến lên đỡ Thái tử xuống liễn, thế nhưng Uất Trì Việt lại ngồi im không nhúc nhích.
Hắn mặc dù không đặt nặng chuyện nữ sắc, nhưng đời trước ngay từ trước khi cưới vợ, đối với những việc này cũng chưa từng gây khó dễ cho bản thân. Nhưng kiếp này, hắn vì Thái tử phi mà đã nhịn hết nửa tháng.
Trong lòng Uất Trì Việt nhói lên một cái, bỗng nhiên không muốn vào Thục Cảnh viện nữa. Hắn nhìn thoáng qua phía đông, chỉ thấy đèn đuốc đã tắt hơn phân nửa, Thẩm Nghi Thu chắc chắn lại đi ngủ rồi. Hắn trầm giọng nói:
- Tới Thừa Ân điện.
Thẩm Nghi Thu vừa nằm xuống không lâu, lúc này đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy bên ngoài vang lên một hồi tiếng động. Nàng từ trong giấc mơ giật mình tỉnh lại, liền nghe thấy âm thanh cung nhân đang vấn an khiến nàng không khỏi kinh ngạc.
Uất Trì Việt muốn tới Thừa Ân điện nghỉ ngơi, từ trước tới giờ đều sẽ sai người tới sớm nói trước một tiếng. Đêm nay không biết tại sao lại tự dưng tới đây.
Nàng vội vàng ra lệnh cho cung nhân thắp đèn, rồi vén chăn đứng dậy, xuống giường xỏ giày tơ vào. Cung nhân phủ thêm áo lông cừu cho nàng, lúc này Thái tử cũng đã tới ngay gần cửa.
Thẩm Nghi Thu hạ bái hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an điện hạ.
Trong lòng Uất Trì Việt cố đè ép ngọn lửa đang cháy hừng hực xuống, nhìn thấy nàng mang dáng vẻ vừa cung kính mà lại xa cách, ngọn lửa kia càng cháy dữ dội hơn.
Hắn quét mắt nhìn cung nhân, lạnh lùng nói:
- Các ngươi lui ra ngoài hết đi.
Nhóm cung nhân lập tức cúi đầu lui ra ngoài điện.
Thẩm Nghi Thu thấy kẻ tới không có ý tốt, cũng chẳng biết là chỗ nào đã chọc giận tới hắn, chỉ làm như không biết nói:
- Thiếp giúp điện hạ thay quần áo.
Lời còn chưa dứt, đèn đuốc hồng bạc bên cạnh giường đã bị gió xô ngã. Thẩm Nghi Thu còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị Uất Trì Việt ôm ngang hông rồi ném lên trên giường.
Thẩm Nghi Thu ngã ở trên giường, may mà đệm chăn rất dày nên cũng không đau. Nhưng nàng vô cùng lo sợ, tim đập nhanh tới mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Đời trước làm vợ chồng mười hai năm với Uất Trì Việt, hắn luôn ôn hoà nhã nhặn. Cho dù là lúc động tình cũng chưa bao giờ có những hành động như vậy.
Thẩm Nghi Thu bị kinh sợ, lồng ngực phập phồng, đường cong mờ ảo như dãy núi ở dưới lớp áo ngủ mỏng manh trông vô cùng sống động. Khuôn mặt của Uất Trì Việt bị ánh đèn chiếu vào, trong hai mắt như có hai ngọn lửa.
Hắn không do dự thêm, kéo chiếc áo ngủ mỏng manh của Thẩm Nghi Thu một cái, cảnh xuân sống động kia hiện ra khiến hắn không nhịn nổi mà nhìn chăm chú.
Đầu Uất Trì Việt vẫn còn đội tử kim quan, quần áo chỉnh tề ngay ngắn, còn Thẩm Nghi Thu lại áo rách quần mỏng manh. So sánh hai bên với nhau, nàng càng cảm thấy xấu hổ không thôi. Hai gò má giống như bị lửa đốt đỏ bừng, màu đỏ dần lan tràn đến tận khoé mắt.
Uất Trì Việt quan sát nàng tường tận một hồi, hầu kết khẽ động, dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt nóng hổi của nàng:
- Nàng là người của ta.