Edit: Hà Thu
Một đảng của Tiết Hạc Niên đã phải đền tội, chuyện trong triều vẫn không ít đi. Chớp mắt lại tới khoa cử tiến sĩ, thuế má cũng từ khắp nơi vận chuyển về kinh thành. Uất Trì Việt hầu như không có cơ hội để thở dài, chỉ biết vùi đầu vào đống công việc trên triều.
Cũng may mà có Hoàng hậu giúp hắn một tay, chỉ cần hắn bỏ được mặt mũi, liền có thể nhẹ nhõm đi không ít.
Cứ bận rộn như vậy tới cuối tháng mười, bất giác đã tới sinh nhật của Thẩm Nghi Thu.
Uất Trì Việt có ý độc chiếm Hoàng hậu, thế nhưng Tống lục nương vì muốn chơi với a tỷ đến hết ngày sinh nhật mà đặc biệt hoãn lại ngày thành thân. Vậy nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cùng Tống lục, Vương thập cùng mừng sinh nhật cho Thẩm Nghi Thu. Nhìn ba nữ tử lưu luyến không rời, ôm ấp rồi khóc sướt mướt, một chữ cũng không nói được.
Khó khăn lắm mới nhịn được tới lúc đêm khuya tiệc tan, Thẩm Nghi Thu không nỡ xa Tống lục, muốn giữ nàng ở lại Huy Chương cung. Cũng may là Tống lục vẫn còn có mắt nhìn, không dựa vào bậc thang leo xuống mà đuổi Hoàng đế đi.
Cuối cùng cũng tiễn được hai vị huyện chúa đi, trong lòng Uất Trì Việt mừng thầm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài. Trong lòng Thẩm Nghi Thu thì tràn đầy tiếc nuối khi phải chia tay, lúc này thấy biểu hiện hân hoan lộ liễu của hắn, tất nhiên cảm thấy bực mình.
Vị thiên tử đa mưu túc trí nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Hoàng hậu, đặt ở trong ngực:
- Đừng buồn nữa, phu quân tương lai của nàng vì nàng mà quyết định thi khoa cử tiến sĩ. Đến lúc đó nhận chức làm quan ở kinh thành, không phải lại có thể thường xuyên gặp nhau sao?
Nhưng mà tiểu lang quân Cố gia bây giờ mới mười sáu thôi, đợi tới lúc được làm quan, sớm thì ba năm, muộn thì bảy tám năm. Tốt xấu gì mấy năm này cũng sẽ được yên tĩnh.
Thẩm Nghi Thu nâng hai mắt đẫm lệ lên, khẽ "ừm" một tiếng.
Uất Trì Việt ôm nàng vào lòng, từng chút từng chút khẽ vuốt ve lưng nàng, lại ôn nhu sờ gáy nàng:
- Chờ lúc nào rảnh rỗi hơn chút, chúng ta sẽ đi du ngoạn Giang Nam.
Câu này thuần túy chỉ là đói quá vẽ bánh ăn thôi*, Uất Trì Việt không có chuyện còn muốn tìm chuyện ra để làm, sao có thể rảnh rỗi được.
* Họa bính (tức bánh vẽ) là nói tắt của câu thành ngữ Trung Quốc họa bính sung cơ (畫餅充飢 - tạm dịch: vẽ cái bánh để qua cơn đói). Câu thành ngữ ý nói sử dụng trí tưởng tượng để an ủi bản thân (vì thực tế ăn bánh vẽ trên giấy thì làm sao mà đỡ đói được). Còn nghĩa bóng của câu thành ngữ này dùng để chỉ sự việc viễn vông, không có thật.
Uất Trì Việt không cần nhìn vẻ mặt nàng cũng biết là nàng không tin. Hắn cùng nàng đan chặt mười ngón tay, lại lắc lắc tay nàng:
- Không phải nói lừa nàng đâu. Chờ tới khi Thái tử có thể cầm quyền, không phải chúng ta được nhàn rỗi rồi sao?
Thẩm Nghi Thu giãy ra khỏi ngực hắn, nâng mí mắt lên, cảnh giác nhìn về phía hắn.
Quả nhiên kẻ này cúi đầu xuống, chống lên trán nàng, chững chạc đang hoàng, lời nói cực kì chính nghĩa:
- Cho nên chúng ta phải cố gắng hơn chút, để Thái tử sớm lên nắm quyền.
Thẩm Nghi Thu không biết nên khóc hay nên cười, thực ra nàng cũng nghĩ muốn sinh con nối dõi sớm. Bây giờ trong hậu cung của Uất Trì Việt chỉ có một mình nàng, con vua tới nay vẫn chưa thấy tăm hơi, nghĩ qua cũng biết trong triều áp lực lớn bao nhiêu. Vậy mà hắn lại một mình gánh vác, không để nàng phải chịu nửa phần ủy khuất.
Nhưng ngày hôm trước Đào phụng ngự vừa mới khám mạch bình an cho nàng xong. Thân thể còn phải điều trị thêm một thời gian nữa, muốn gấp cũng không gấp được.
Còn đang suy nghĩ, không biết tay Uất Trì Việt đã trượt tới bên hông nàng từ lúc nào. Không đợi nàng lấy lại tinh thần, đai lưng áo ngủ đã bị hắn cởi ra.
Thẩm Nghi Thu vội vàng kéo vạt áo, che lại chính mình:
- Đào phụng ngự nói còn phải điều dưỡng thêm.
Uất Trì Việt một tay nắm lấy hai tay nàng, một tay cởi áo ngủ từ trên vai nàng xuống. Hắn cảm thấy da thịt nàng còn mềm mại trơn nhẵn hơn cả vải tơ, hầu kết không khỏi giật giật, ánh mắt cũng tối sầm.
Khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, ban đêm cơ hồ vừa nằm xuống gối là đã ngủ ngay. Nhiều nhất cũng chỉ ôm nàng chặt chẽ cọ xát một phen thôi, mấy chuyện thân mật có chút xấu hổ đều chưa từng làm tới. Chút kĩ năng học được từ Ngọc Hoàng tiểu quan cũng chưa có cơ hội áp dụng.
Hôm nay khó có được ngày tốt giờ tốt, đúng lúc có thể ôn lại cái cũ, thực hành thêm cái mới. Uất Trì Việt hạ quyết tâm, cho dù như thế nào cũng quyết không để nàng chạy trốn.
Hắn không nói hai lời liền lập tức ôm Thẩm Nghi Thu lên giường, bản thân nằm dựa vào gối đầu giường, để cho nàng dựa lưng vào lồng ngực mình, từ sau lưng ôm lấy eo nàng.
Thẩm Nghi Thu không nhìn thấy mặt hắn, cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng của người nam nhân đang nhẹ nhàng lướt qua đầu vai cùng xương quai xanh của nàng.
Cùng lúc đó, môi mỏng của hắn khẽ cọ vào tai nàng, rồi thỉnh thoảng lại như có như không thổi hơi vào trong lỗ tai nàng.
Thẩm Nghi Thu sợ nhất một chiêu này, tay lập tức mềm nhũn, không giữ nổi vạt áo, liền bị hắn đoạt đi.
Buổi tối nàng có uống nhiều thêm vài chén rượu, lúc này cơn chếnh choáng phát tác. Vốn đã có chút mê man, lại bị hắn đùa bỡn như vậy, tinh thần chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.
Hai cánh tay của Uất Trì Việt một khắc cũng không ngừng nghỉ, còn thấp giọng nói lời dụ dỗ bên tai nàng:
- Đừng sợ. Đào phụng ngự nói rồi, lúc nữ tử vui vẻ sẽ càng dễ mang thai, đứa trẻ sinh ra cũng thông minh lanh lợi...
Thực ra thì Đào phụng ngự chưa từng nói qua lời này, đây chỉ là do hắn bịa đặt nói lung tung thôi.
Thẩm Nghi Thu có chút nghi ngờ, thở gấp nói:
- Là... Thật chứ?
Uất Trì Việt nghiêm túc nói:
- Ta đã lừa nàng bao giờ chưa? Nhiều ít thì thì cũng nên diễn luyện trước mấy lần, tới lúc làm thật cũng không phải chịu nhiều đau đớn, cũng không tới nỗi trở tay không kịp.
Thẩm Nghi Thu vẫn có chút nửa tin nửa ngờ như cũ. Nhưng trong những chuyện này, nàng cũng không biết nhiều hơn các thiếu nữ khuê các là bao, đành phải cắn răng tin tưởng.
Nam nhân đáng ghét kia lại nói:
- Đừng lo, ban nãy ta đã chuẩn bị đệm lót cẩn thận phía dưới rồi.
Lời nói của hắn mang theo hai nghĩa, gương mặt của Thẩm Nghi Thu lập tức bị hun đến đỏ bừng. Nhưng mà rất nhanh, nàng không còn để ý được tới e lệ nữa, cũng không rảnh để ý tới mấy cái có hay không có kia. Nàng không có cách nào suy nghĩ được, chỉ có thể ngẩng cái cổ thon dài lên, thở dốc dồn dập.
Uất Trì Việt để lại một chuỗi nụ hôn dày đặc trên cổ nàng, cả người chậm rãi trượt xuống.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu run lên, mở to hai mắt, trong mắt vẫn mang một mảnh hơi nước mông lung, một bên dùng tay đẩy hắn:
- Không thể như thế...
Đây đã không còn là làm loạn bình thường nữa, đây chính là làm loạn trong làm loạn rồi.
Nam nhân không nói gì, cũng không muốn để ý quá nhiều. So với sự trúc trắc của lần trước, hiện tại hắn càng thêm linh hoạt thành thạo. Chính xác là uyển chuyển như rồng lượn, chỉ trong chốc lát đã đưa nàng lên tới đỉnh cao của sự càn rỡ.
Có lý do chính đáng đàng hoàng, chỉ cần Uất Trì Việt nhàn rỗi, hắn sẽ lôi kéo Hoàng hậu làm chuyện càn rỡ.
Nhưng mà dù đã "càn rỡ" mấy lần rồi, nhưng da mặt Thẩm Nghi Thu vẫn rất mỏng. Có một lần hắn xấu tính nói một chữ "muốn", nàng để ý, mấy ngày liên tục không chịu đi vào khuôn khổ.
Cứ chân chính làm chuyện càn rỡ như vậy hơn một tháng. Vào ngày này đúng hôm mùng một, Đào phụng ngự theo thường lệ đến xem mạch bình an, cuối cùng cũng gật đầu.
Uất Trì Việt như được đại xá, xém chút nữa là ôm Hoàng hậu lên xoay mười bảy mười tám vòng trước mặt lão phụng ngự.
Đêm đó, thiên tử tắm rửa đốt hương, đem chính mình từ trong ra ngoài tẩy đến mức sáng bóng chói lóa.
Thừa dịp Hoàng hậu đang tắm rửa ở sau điện, hắn lặng lẽ đem những bí kíp Ngọc Hoàng tiểu quan đã truyền dạy ra ôn lại một lần, tới lúc thuộc làu hơn cả sách viết mới thôi.
Nhưng thật sự tới lúc dùng đao chiến đấu, Uất Trì Việt vẫn có chút lo lắng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thực sự làm chuyện cá nước thân mật ở kiếp này. Nếu như Thẩm Nghi Thu không nhớ rõ gì hết thì cũng thôi đi, nhưng xui là nàng cũng chuyển thế trùng sinh giống như hắn.
Rất nhiều chuyện của đời trước Uất Trì Việt đều không để ý, cũng có thể là mắc bệnh hay quên giống hầu hết các nam nhân trên đời. Nhưng không có nam nhân nào có thể quên được lần đầu tiên của chính mình.
Lần đầu tiên của bọn họ... Không đề cập đến cũng được.
Uất Trì Việt tính toán muốn rửa sạch nhục nhã, Thẩm Nghi Thu cũng đang nhớ lại kiếp trước.
Khi đó bọn họ đều là lần đầu tiên, mò mẫm tìm tòi đến tận nửa đêm vẫn chưa làm được gì. Sang đêm thứ hai không ngừng cố gắng, nàng đau đến mức chết không muốn nói, mà Uất Trì Việt hình như cũng không hề dễ chịu.
Nghĩ đến phải lặp lại chuyện tội lỗi đó một lần nữa, khuôn mặt nàng lập tức trắng bệch.
Hai người lo sợ bất an nằm dài trên giường, Uất Trì Việt nhẹ nhàng giữ lấy đầu vai của nàng:
- Đừng sợ, ta sẽ làm cho nàng thoải mái.
Dứt lời liền hạ quyết tâm, xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.
Có lẽ là do đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, nên so với sự đau đớn như bị xé rách thành hai nửa của kiếp trước thì lần này lại tốt hơn rất nhiều. Đau thì vẫn đau, nhưng có thể chịu đựng được.
Điều càng khiến nàng vui mừng hơn chính là, tên Uất Trì Việt này sống lại một đời đã có tiến bộ hơn rất nhiều, chưa tới một khắc đông hồ* đã rửa tay gác kiếm.
~ 15'.
Thẩm Nghi Thu đang nghĩ làm thế nào để khen hắn hai câu, mượn ánh nến chập chờn nhìn rõ sắc mặt người nam nhân thì thấy hắn không những không cao hứng, mà hình như còn có chút xấu hổ giận dữ uể oải.
Nàng suy nghĩ một chút, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu nói:
- Nhanh hơn rất nhiều so với đời trước, tốt lắm.
Uất Trì Việt tuyệt đối không cảm thấy tốt. Hắn chỉ lo tránh vết xe đổ của kiếp trước, nhưng vạn lần không thể ngờ được lần này cũng chẳng khá khẩm hơn, trực tiếp ngã xuống vách núi.
Thẩm Nghi Thu không hiểu chuyện gì mà nhìn hắn, hai tròng mắt sáng ngời, giống như ngôi sao đang phản chiếu, đặc biệt sáng rực lúc động tình.
Cổ họng Uất Trì Việt căng lên, mổ nhẹ lên môi nàng một cái:
- Đau không?
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Có chút đau, nhưng đỡ hơn đời trước rất nhiều. Bởi vì nhanh quá.
Trong mắt Uất Trì Việt lóe lên thần sắc phức tạp, sờ sờ lỗ tai nàng:
- Hôm nay là sợ nàng đau quá không chịu nổi, lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu.
Thẩm Nghi Thu ngạc nhiên nói:
- Loại chuyện này... Muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm là chậm được sao?
Uất Trì Việt cau mày, nghiêm túc gật đầu:
- Người lợi hại như ta thì chính là như thế. Không tin nàng có thể thử một chút?
Thấy Thẩm Nghi Thu biến sắc, trong lòng của hắn mới dễ chịu hơn chút. Hắn khẽ vuốt ve trán nàng, lưu luyến không muốn rời ra:
- Đùa nàng thôi.
Hắn có ý muốn rửa sạch nhục nhã, nhưng sợ nàng đối với chuyện này sẽ mang lòng sợ hãi, nên chúng quy cũng không nỡ làm nàng mệt.
Hôm sau, Uất Trì Việt càng không dám xem nhẹ nữa, sử dụng hết thủ đoạn mà mình biết, cuối cùng cũng không dẫm vào vết xe đổ đêm qua nữa. Thẩm Nghi Thu cũng dần dần hiểu được.
Từ đó về sau, mỗi đêm hai người đều lăn qua lộn lại làm chuyện càn rỡ. Có khi vô ý quá mức, giày vò tới hơn nửa đêm, ngày hôm sau không khỏi dậy muộn, làm bỏ lỡ mấy lần tập võ.
Uất Trì Việt luôn biết tự kiềm chế, nhưng không biết tiết chế như thế này vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra.
Ngay từ đầu hắn đã có chút bất an, nhưng cũng rất nhanh đã bình thường trở lại. Trước mắt làm gì có chuyện gì quan trọng hơn việc sinh dục hoàng tự chứ?
Nghĩ đến đây, hắn lại đem chút bất an kia ném lên tận chín tầng mây. Thời gian quản lý triều vụ, chỉ cần có thể rút ra khoảng thời gian nửa khắc, không quan trọng là ngày hay đêm, dù sao cũng phải vì xã tắc cung cúc tận tụy một phen.
Nỗ lực không ngừng nghỉ của hai người rất nhanh đã được đền đáp. Hai tháng sau, nguyệt tín của Thẩm Nghi Thu không hề tới như dự định.
Uất Trì Việt biết mình nên cao hứng, nhưng sau khi nghe Đào phụng ngự nói ra hai chữ "hỉ mạch", khuôn mặt hắn vẫn có chút thất thố trong giây lát.
Thẩm Nghi Thu ngẩn ra một lúc lâu, cẩn thận từng li từng tí đặt tay lên phần bụng phẳng lì của mình, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng, ánh mắt vẫn còn chút mờ mịt:
- Ta có con ư...
Uất Trì Việt vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng:
- Tiểu Hoàn, chúng ta có con rồi...
Đêm đó, Thẩm Nghi Thu nằm ở trên giường, nỗi lòng chập trùng, mãi không thể đi vào giấc ngủ. Nàng cẩn thận từng li từng tí chui ra khỏi cái ôm của người nam nhân, bước xuống giường, phủ thêm áo khoác ngoài rồi đi tới trong đình.
Hôm nay là ngày rằm, vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, sương bạc rải khắp nơi trên đất.
Nàng đứng tựa vào lan can tới mức xuất thần, bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Chưa kịp quay đầu lại, một cái ôm ấm áp quen thuộc đã bao lấy nàng.
Nam nhân gạt mái tóc dài của nàng ra, hôn một cái lên gương mặt nàng:
- Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy đi ra ngoài?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Chàng cũng không ngủ được sao?
Uất Trì Việt đặt tay lên bụng nàng, đảo quanh từng vòng:
- Tiểu Hoàn, nàng nói xem nên đặt tên con chúng ta là gì cho hay đây?
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
- Vừa mới mang thai thôi, nào có ai đặt tên sớm như vậy chứ.
Ngừng một chút lại nói:
- Huống chi cũng không phải lập tức quyết định được ngay.
Danh tự bình thường của Hoàng tử công chúa đều phải chuẩn bị một hàng dài dự tuyển, còn phải để quan lại bói toán xong nữa.
Uất Trì Việt suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy trước tiên tìm một cái biệt danh đi, để biết đường mà xưng hô. Cũng không thể nào suốt ngày hô hào "con ơi, con ơi" được.
Lời này cũng có chút đạo lý, nhưng Thẩm Nghi Thu nghĩ mãi cũng không ra được tên gì hay, liền hỏi:
- Chàng nói xem nên đặt như thế nào mới hay?
Uất Trì Việt ngẩng đầu nhìn trăng tròn giống như đĩa bạc:
- Ba năm minh nguyệt mãn*, không bằng gọi là A Mãn đi.
*Trăng sáng tròn đầy.
Thẩm Nghi Thu lắc đầu:
- Trăng tròn sẽ có lúc khuyết, quá vẹn toàn cũng không tốt. Câu tiếp theo là "bốn sáu thiềm nhỏ thiếu", vậy gọi là tiểu Khuyết đi.
Uất Trì Việt có chút chần chờ, Thái tử một nước lại gọi là "tiểu Khuyết", chung quy vẫn là không đành lòng.
Thẩm Nghi Thu quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn hắn:
- Không được sao?
Uất Trì Việt quyết định thật nhanh, khẽ hôn lên môi nàng:
- Rất hay. Nghe nàng, gọi nó là tiểu Khuyết đi.
—— HOÀN CHÍNH VĂN ——