Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt rời khỏi Hoa Thanh cung, xa giá vừa mới lái ra đến cửa chính Tân Dương môn, đã nghe thấy phía trước cách đó không xa vang lên tiếng chuông đồng.
Hắn cuốn màn xe lên một nửa rồi nhìn ra bên ngoài, trông thấy một đạo sĩ mặc đạo bài màu xanh, mái tóc hoa râm chải thành búi, cắm chiếc trâm gỗ để cố định lại. Trên lưng khoác bao bố bằng vải thô, đang cưỡi con lừa chậm rãi tiến lên, trên cổ con lừa buộc chuông lục lạc, tiếng chuông cũng chính là từ nơi đó phát ra.
Hắn cảm giác bóng lưng kia có vài phần quen mắt. Vừa đúng lúc người kia từ trên lưng lừa trèo xuống, quỳ gối bên trái đường, chờ xa giá của Thái tử đi qua.
Uất Trì Việt chăm chú nhìn kỹ, liền nhận ra hắn chính là Tĩnh Hư chân nhân, vị "Đại đức" lúc nào cũng một mực theo sát bên cạnh Hoàng đế. Một năm trước hắn đi cầu Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, đạo sĩ này còn bói quẻ cho bọn họ.
Lúc đó hắn mặc một thân đạo bào gấm màu tím, đầu đội tử ngọc quan, tự xưng với thiên tử là "a sư", các vương công quý tộc còn tranh nhau kết giao làm bạn. Nhưng bây giờ trông hắn nghèo túng tiều tụy, đúng là khác xa một trời một vực với năm trước.
Trong lòng Uất Trì Việt hơi động một chút, nói với thái giám đánh xe:
- Dừng lại.
Xa giá dừng ở giữa đường, Uất Trì Việt nói với tiểu thái giám:
- Đi mời vị đạo trưởng phía trước đến đây gặp ta.
Một lát sau, Tinh Hư đạo sĩ tới trước xe, khom mình hành lễ:
- Tiểu đạo bái kiến Thái tử điện hạ.
Uất Trì Việt nói:
- Vì sao đạo trưởng không ở Hoa Thanh cung phụng dưỡng Thánh nhân, còn muốn đi đâu?
Tịnh Hư chân nhân nâng mí mắt lên trộm dò xét Thái tử một chút, phát hiện trên mặt hắn thực sự lộ ra vẻ nghi hoặc, cũng không phải là cố ý chế nhạo mình, lúc này mới nói:
- Hồi bẩm điện hạ, tiểu đạo nghiệp thuật không tinh, đạo tâm không thành, Thánh nhân mắt sáng như đuốc nên đã tước đoạt danh hào của tiểu đạo. May mà thiên ân từ bi rộng lớn nên Thánh nhân cũng không trị tội tiểu đạo, chỉ mệnh cho tiểu đạo từ nay tự mình mưu sinh.
Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra hình như là có chuyện này. Không biết Hà gia tìm được ở đâu một cao thủ giỏi luyện đan để dâng lên cho Hoàng đế thì phải.
Bên cạnh a da hắn lúc nào cũng có đạo sĩ, tu sĩ rồi cao thủ đi tới đi lui. Hắn cũng không bao giờ hỏi tới, trái phải đều là lừa gạt, chẳng có gì khác biệt cả.
Bởi vậy mà Hoàng đế muốn thăng chức cho phụ thân, bá phụ Hà Uyển Huệ. Uất Trì Việt liền lấy đánh giá thành tích từ Lại bộ tới bày ra trước mắt a da hắn, Hoàng đế liền á khẩu không trả lời được, đành phải phong cái chức suông, mở kho bạc riêng của chính mình thưởng cho chút tiền tài.
Uất Trì Việt gật gật đầu với đạo sĩ kia:
- Ta cũng chưa từng để ý tới việc này.
Tĩnh Hư chân nhân vội vàng sợ run nói:
- Điện hạ bận rộn nhiều việc triều chính, một ngày trăm công ngàn việc. Đây chỉ là chuyện nhỏ, sao dám làm phiền tới điện hạ.
Uất Trì Việt nói:
- Bây giờ đạo trưởng có tính toán gì không?
Tĩnh Hư chân nhân cười khổ một cái:
- Đa tạ điện hạ đã quan tâm. Tiểu đạo bây giờ chỉ muốn tìm một tiểu quan ở dưới Thần Sơn để nghỉ tạm, từ nay ở ẩn tránh xa thế tục, dốc lòng tu đạo.
Uất Trì Việt vốn không tin mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí này, nhưng hắn đã bị tước bỏ phong hào, lại bị Hoàng đế đuổi ra khỏi cung. Bây giờ muốn làm ăn phát tài cũng không được nữa, tuổi tác đã cao, đầu óc lẩm cẩm, quả thực cũng có chút đáng thương.
Hắn nghĩ một chút rồi cởi cái túi bên hông xuống, trong túi có mấy khối vàng thỏi, là hắn chuẩn bị sẵn để tùy thời thưởng cho người khác.
Hắn đem cái túi kia đưa cho Tịnh Hư chân nhân:
- Đạo trưởng cầm đi, rồi tìm việc gì đó mà làm, đừng quay lại nghề cũ nữa.
Tịnh Hư chân nhân đương nhiên biết "nghề cũ" mà hắn nói tới là gì, liền tạ ơn rồi đỏ mặt nói:
- Tiểu đạo xin nghe theo lời dạy bảo của điện hạ.
Uất Trì Việt đang muốn đuổi hắn đi, chợt nhớ tới một chuyện:
- Xin hỏi đạo trưởng, ba đồng tiền ngày đó ngươi dùng để bói toán cho cô với Thái tử phi, bây giờ có còn giữ không?
Tịnh Hư chân nhân hơi giật mình, vội vàng cởi bao bố trên lưng xuống, thò tay vào lần sờ chốc lát rồi lấy ra một túi nhỏ bằng lụa đỏ:
- Hồi bẩm điện hạ, sau ngày hôm đó, tiểu đạo đã dùng nước thơm tẩy rửa sạch sẽ lại ba đồng tiền này sau đó bảo quản rất kỹ.
Uất Trì Việt nói:
- Không biết đạo trưởng có thể bỏ những thứ bản thân yêu thích này lại không?
Tịnh Hư chân nhân vội vàng dâng hai tay lên.
Uất Trì Việt tiếp nhận đồng tiền rồi cất vào trong tay áo, sau đó nói lời tạm biệt với Tịnh Hư chân nhân, lúc này mới mệnh cho thái giám tiếp tục đánh xe.
————
Hai ngày sau, thị vệ được Thái tử phái đi Lạc Dương hỏi thăm tìm kiếm rốt cục cũng đưa được Hồ tăng kia về Trường An.
Ngày đó Thiệu Vân nói Hồ tăng kia đang mai danh ẩn tích trong một ngôi chùa ở Đông đô, bọn thị vệ liền đi tìm. Thế nhưng bị Hồ tăng đó lại không có trong chùa, bọn hắn đành đi khắp bốn phía hỏi thăm. Thật vất vả mới tìm được hắn trong một lăng miếu nhỏ ở vùng ngoại ô Hạo Châu.
Bọn thị vệ mời hắn tới Trường An, hắn không đồng ý. Đang nghĩ muốn trói hắn đem đi, nhưng lại nhớ tới lời Thái tử nói không được dùng sức mạnh, đành phải dùng lời nói ngon ngọt nhờ vả.
Vị Hồ tăng kia quả nhiên danh bất hư truyền, rất biết cách hành hạ người khác. Dọc đường đi đề ra không biết bao nhiêu yêu cầu kỳ quái, đem mười mấy tên thị vệ tra tấn đến mức tiều tụy phờ phạc, không thiết sống nữa. Bây giờ chỉ cần nghe tới chữ "Hồ" là cả lũ đã kinh hồn táng đảm, ngay cả bánh hồ cũng không muốn ăn nữa.
Đêm đó, Uất Trì Việt xử lý chính vụ xong, từ Thái Cực cung trở về Thừa Ân điện, nói tin tức này cho Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu vui mừng khôn xiết. Uất Trì Việt sợ nàng thất vọng, đành phải nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Lúc trước ta cũng đã tìm rất nhiều danh y tài giỏi tới để chữa trị cho mẫu hậu, nhưng đều thất bại ra về. Nghe bọn thị vệ nói tăng nhân này ngôn ngữ vô lễ, cử chỉ quái dị, không biết có phải phường lừa đảo không. Nếu như lần này không có kết quả, nàng cũng đừng khổ sở.
Thẩm Nghi Thu nhớ Thiệu Vân đã từng nói qua, vị Hồ tăng kia thích gây khó dễ cho người khác. Càng giàu thì sẽ càng đề ra mấy yêu cầu quái gở, xảo quyệt. Lúc này nghe Uất Trì Việt nói như vậy, chỉ sợ hắn đã coi vị kia thành người cố ý làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện, nghi ngờ y thuật của hắn rồi. Nếu bởi vì thế mà bỏ lỡ cơ hội, vậy chẳng khác nào mất công lấy giỏ tre múc nước suối.
Nàng đành phải nói chi tiết:
- Ta nghe biểu tỷ nói y thuật của người này rất cao siêu, trị liệu tốt hơn rất nhiều người. Bệnh Thập nhị công tử Kỳ gia cũng là hắn trị khỏi.
Uất Trì Việt khẽ giật mình:
- Kỳ thập nhị lang?
Bệnh tình của Kỳ thập nhị lang như thế nào, hắn biết rất rõ ràng. Kỳ gia này vì con trai mà đi tìm kiếm danh y ở khắp nơi, biện pháp gì cũng từng thử qua. Ở kiếp trước chưa được hai ba năm hắn đã buông tay với trần thế.
Vị tăng nhân kia có thể trị được căn bệnh nan y nguy hiểm như vậy, đúng là không đơn giản.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Trên đường đi tới Đông Đô cữu mẫu cùng biểu tỷ gặp được Kỳ tam phu nhân cùng Thập nhị công tử, trên đường kết bạn đồng hành, nên nàng biết rất rõ.
Uất Trì Việt nghĩ một chút, liền lập tức hiểu được. Thì ra lúc nàng ở Linh Châu nghe nói chuyện của Kỳ thập nhị lang, chắc hẳn khi đó đã biết hôm sự của Hà Uyển Huệ bị hủy bỏ. Trong khoảng thời gian sau đó nàng đột nhiên trở nên lạnh lùng, hơn phân nửa vì cho rằng hắn sẽ đi theo vết xe đổ của kiếp trước nạp Hà Uyển Huệ vào cung, nên mới ghen tuông.
Hắn hồi tưởng lại, vừa thấy đau lòng nhưng cũng có thêm mấy phần mừng thầm. Thì ra không phải tiểu Hoàn vô duyên vô cớ lạnh nhạt với hắn, mà vì nàng ghen.
Nghĩ đến tiểu Hoàn ghen vì mình, trong lòng hắn từng đợt nóng lên.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho cung nhân, bọn họ lập tức hiểu ý, không chút do dự đi ra ngoài điện.
Thẩm Nghi Thu sợ hắn không chịu tin Hồ tăng lai lịch không rõ ràng, đang nghĩ xem phải khuyên hắn như thế nào. Vừa ngước mắt lên chợt phát hiện nhóm cung nhân đều đã yên lặng lui ra ngoài, bất giác giật mình, nhưng lại lập tức hiểu ra.
Từ sau khi xảy ra chuyện ở Linh Châu xong, thân thể nàng vẫn luôn rất yếu, trên đường hồi kinh Uất Trì Việt cũng không trêu trọc đến nàng. Rồi sau khi trở về kinh hai người nói hết mọi chuyện với nhau, hắn mấy ngày nay rất giống Liễu Hạ Huệ.
Ai ngờ lúc này tà tâm lại đột nhiên bùng cháy!
Trong nội tâm nàng loạn thành một đoàn, còn chưa kịp nghĩ ra lý do giải thích thì Uất Trì Việt đã kéo nàng ôm vào trong ngực, hai tay nóng vội sờ soạng:
- Chanh tiểu Hoàn, tiểu thịt viên trộn dấm...
Thẩm Nghi Thu nghe mà ngứa cả răng:
- Ai nói ta dấm...
Lời còn chưa dứt, nam nhân mặt mũi vô sỉ đã vươn tay gãi vào chỗ ngứa trên eo nàng.
Thẩm Nghi Thu không nhịn được cười lên, lời nói vừa rồi nghe y hệt như hờn dỗi vậy.
Nàng tức giận muốn đánh hắn một trận, nhưng không hiểu sao một chút sức lực cũng không có, bị người nam nhân bế ngang người lên đặt trên giường, áp lỗ tai dán vào tim nàng.
Lúc đầu Thẩm Nghi Thu cũng không thấy có gì, nhưng bây giờ bị hắn áp sát như thế, trái tim không khỏi đập thình thịch liên hồi.
Thái tử cười nói:
- Hả? Nhưng mà tâm của nàng không phải nói như vậy.
Hắn véo nhẹ vào eo nàng một cái:
- Ta nghe được vô cùng rõ ràng đấy, viên thuốc nhỏ hay ghen thích khẩu thị tâm phi.
Nói xong, hắn hôn lên gò má nóng bỏng của Thẩm Nghi Thu một cái, sau đó lại đi tới chỗ khác làm loạn.
Ngọc Hoàng tiểu quan đã từng nói qua rằng, dù nữ tử có cương quyết cứng rắn tới đâu đi nữa thì cũng sợ nam nhân lì lợm đeo bám. Chỉ cần chàng có tình, thiếp có ý, nam nhân sẽ lập tức muốn vứt bỏ mặt mũi.
Thẩm Nghi Thu chỉ có thể nói:
- Chàng... chàng...
Tiểu Hoàn của hắn da mặt rất mỏng, những lúc bình thường còn có thể ăn miếng trả miếng với hắn. Nhưng vào lúc này, bị hắn quấn lấy không biết phải làm sao, cũng không nói được câu gì, chỉ có thể "chàng chàng chàng".
Uất Trì Việt nói khẽ bên tai nàng:
- Nàng chờ một lát, ta đi tắm.
Nàng còn chưa kịp nói gì hắn đã xoay người xuống giường, bước nhanh về phía hậu điện.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã thay sang áo ngủ, mang theo một thân ẩm ướt trở lại giường.
Quần áo trong cùng thắt lưng của hắn cũng không được chỉnh tề ngay ngắn, cổ áo gần như để hở đến tận hông. Trong ánh nến mờ tối, mơ hồ có thể thấy giọt nước còn chưa kịp lau sạch thuận thế xuôi xuống lồng ngực, chảy đến những chỗ lõm xuống.
Không thể không nói, về ngoài của Thái tử đúng là ngàn dặm mới tìm được một. Từ khuôn mặt tới cơ thể đều không thể bắt bẻ, dáng dấp khi trưởng thành quả thực giống y hệt khuôn mẫu trong lòng nàng.
Không biết có phải do mới đi từ phòng tắm ra không mà đôi môi mỏng của hắn đặc biệt hồng nhuận, đôi mắt sạch sẽ sáng rực như vừa được gột rửa qua, nhưng vẫn bị che bởi một tầng hơi nước mờ ảo.
Thẩm Nghi chỉ dám liếc qua một cái liền không dám nhìn thêm, vội vàng rời tầm mắt ra khỏi người hắn. Nàng vô cùng hận bản thân bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc.
Uất Trì Việt thấy nàng muốn nhìn lại không dám nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, cúi người xuống bên cạnh nàng.
Thẩm Nghi Thu tỉnh táo lại:
- Đào phụng ngự nói là phải điều dưỡng thêm nửa năm nữa mới có thể mang thai được...
- Ta biết.
Uất Trì Việt vừa nói, đôi môi lướt qua vành tai nàng, thanh âm khản đặc:
- Tối nay để ta hầu hạ nàng.
...
Nửa canh giờ sau, Thẩm Nghi Thu lụi xơ trên giường, dùng một chút khí lực cuối cùng còn sót lại giữ chặt chăn che lại mặt mình.
Uất Trì Việt cách chăn ôm lấy nàng, lăn qua lăn lại, vẻ đắc ý trong giọng nói quả thực muốn tràn cả ra ngoài:
- Tiểu Hoàn, đừng xấu hổ, người nào cũng sẽ như thế...
Thẩm Nghi Thu ai oán một tiếng.
Uất Trì Việt lại nói:
- Nàng nằm im đừng nhúc nhích, để ta ôm nàng lên giường rồi gọi cung nhân đến thay đệm gối là được.
Thẩm Nghi Thu nghe vậy, lập tức duỗi một cánh tay từ trong chăn ra níu hắn lại:
- Đừng, để ta thay...
Để cung nhân nhìn thấy tình trạng trên giường, về sau nàng cũng không có mặt mũi nào mà gặp ai nữa.
Uất Trì Việt không thể làm gì:
- Nàng nằm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi thay.
Dừng một chút lại nói:
- Yên tâm đi, đổi xong ta sẽ đem cái kia ném vào trong bồn tắm, không có ai nhìn ra dấu vết đâu.
Thẩm Nghi Thu lại ai oán một tiếng:
- Chàng đừng nói nữa...
Uất Trì Việt sờ chăn, lại xoa đầu nàng, xích lại gần nói bên tai nàng:
- Trước sau gì cũng phải thay, hay là làm thêm lần nữa?
Thẩm Nghi Thu ồm ồm nói:
- Uất Trì Việt!
Thái tử giống như đứa trẻ ăn vụng đường mạch nha, hết sức vui mừng:
- Không trêu nàng nữa.
Nếu còn đùa tiếp, nói không chừng sẽ không có lần sau.
Thái tử điện hạ đã bao giờ làm qua những việc này, trải chăn đệm chẳng vuông vức phẳng phiu chút nào. Cũng may là Thẩm Nghi Thu bị lăn lộn tới mức mệt mỏi không chịu nổi, chấp nhận ngủ hết một đêm.
Thái tử phi thoải mái, còn Lưu Ngọc Giác quên mình vì người, không tránh khỏi lại phải đi tắm thêm lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, Thái tử tinh thần sảng khoái tỉnh dậy. Chuyện đầu tiên chính là gọi Giả bát tới, lặng lẽ phân phó nói:
- Ngươi tới Bình Khang phường tìm Ngọc Hoàng, thay cô mang trăm lượng vàng thưởng cho hắn, nói là Lưu Ngọc Giác tặng cho, đứng để người bên ngoài biết được.
Thái tử từ trước tới nay nổi tiếng keo kiệt, Giả bát chưa bao giờ thấy hắn vung tay lớn như vậy, hơn nữa còn thưởng cho một tên tiểu quan, không khỏi có chút hoảng hốt.
Uất Trì Việt trừng mắt liếc hắn một cái:
- Dám đoán mò thì ngươi với a huynh ngươi lập tức đi dọn nhà xí!
Giả bát nói:
- Tuân mệnh... Nhưng mà nếu lỡ như hắn hỏi tại sao điện hạ lại thưởng cho hắn, bộc phải trả lời thế nào?
Uất Trì Việt xoa xoa cằm, hơi lộ ra vẻ xấu hổ:
- Uống nước nhớ nguồn.