1.
Lần đầu tiên đồng gặp Ứng Vô Túc thì vô cùng thất vọng.
Hắn cứ tưởng tiên quân nuôi giấu đại tỷ tỷ xinh đẹp nào đó nên còn háo hức mong đợi rất lâu.
Hai tiểu đồng bọn khác cũng hết sức thất vọng, cảm thấy thoại bản toàn gạt người, sao đây lại là nam nhân cơ chứ?
Nhưng qua nửa tháng sau bọn họ đều thích Ứng Vô Túc.
Đại ca ca này rất khéo tay, đồ chơi gì cũng biết làm, còn khắc cho mỗi người một tượng đá nhỏ.
Chẳng hiểu sao mỗi lần Vưu tiên quân thấy họ vây quanh Ứng ca ca thì có vẻ không vui lắm.
Những lúc như vậy Ứng ca ca sẽ đi tới hôn lên má Vưu tiên quân.
Thế là Vưu tiên quân lại vui vẻ.
2.
Vưu Minh Ngôn vừa dạy Ứng Vô Túc đánh đàn vừa làm như không thèm để ý nói: "A Túc, thì ra ngươi cũng làm tượng đá cho người khác à."
Ứng Vô Túc nói: "Ta còn làm cho sư huynh ngươi một cái nữa đấy."
Vưu Minh Ngôn nói: "...... Phải không? Cho ta nhìn xem."
Hắn ngắm nghía tượng đá Kỷ Phùng rất lâu, thầm nghĩ tượng đá của sư huynh rõ ràng không tinh xảo, không có màu sắc, cũng không lớn bằng tượng đá của hắn.
Hình như trước đây A Túc có chấp niệm với sư huynh khiến hắn nhịn không được ghen tị trong lòng nhưng lại khó nói ra miệng.
Về sau hắn vẫn đưa tượng đá này cho Kỷ sư huynh.
3.
Kỷ Phùng trân trọng đặt món quà hiếm hoi sư đệ tặng trong phòng.
Kết quả bị sư tôn đến tìm hắn đánh nhau làm vỡ thành một đống mảnh vụn.
Kỷ Phùng: "Sư tôn, ta kính trọng người già nên mới không muốn động thủ với ngươi thôi."
Sư tôn: "Bớt nói đạo lý đi, cái này vốn dĩ sắp hỏng rồi! Ngươi đừng có vu oan cho vi sư!"
4.
"Vưu tiên quân, có phải ngươi mới cười trộm không đấy?"
[HOÀN]