Ứng Vô Túc cau mày, cũng không vì lời nói của Vưu Minh Ngôn mà vui vẻ. Y do dự chốc lát rồi bảo Vưu tiên quân: "Số tiền này ta sẽ trả lại sư huynh ngươi."
Y luôn nghĩ dùng tiền của Kỷ Phùng là mắc nợ Kỷ Phùng...... Hơn nữa y vốn cảm thấy mình không sánh bằng Kỷ Phùng, lần này dùng ngân lượng Kỷ Phùng tặng càng thấy khó chịu hơn.
Vưu Minh Ngôn không ngờ ma tu sẽ để ý chuyện này, sau khi vào phòng trọ hắn liền ôm ma tu đặt lên giường rồi ôn hòa hỏi nguyên do.
"Kỷ sư huynh khác với ngươi." Vưu tiên quân khẽ buông tiếng thở dài rồi cười nói, "Ngươi cần gì phải tự so sánh với hắn chứ? Ngươi là đạo lữ của ta, hắn là sư huynh của ta, hắn có lợi hại hơn ngươi chăng nữa thì người ta thích cũng là ngươi."
Trấn an một hồi, hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt ửng đỏ của tiểu ma tu rồi nói: "Hơn nữa ta mượn ngân lượng của Kỷ sư huynh thì sau này để ta trả là được rồi."
Ứng Vô Túc ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất để ý.
Y! Một ma tu Luyện Khí rốt cuộc lên được tầng bảy! Sao có thể ngày ngày ăn cơm chùa của tiên quân chứ!
Khi ma tu đã quyết định làm gì thì mười con lừa cũng kéo không lại. Vưu tiên quân chỉ mới ra ngoài mua bánh bao một khắc mà khi về đã chẳng thấy Ứng Vô Túc đâu nữa.
Chờ hắn tìm được Ứng Vô Túc mới dở khóc dở cười phát hiện đối phương tìm việc nặn tượng cho sơn miếu.
Ứng Vô Túc không chịu về, Vưu tiên quân cũng hết cách nên lén hóa thành một con hoàng oanh đậu trên cành cây cổ thụ cạnh sơn miếu nhìn thiếu niên chăm chú khắc tượng đá.
Khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Vưu Minh Ngôn chợt phát hiện tượng đá Ứng Vô Túc khắc đều ẩn chứa bóng dáng mình.
...... Khoan đã, rõ ràng là khắc hắn mà!
Vưu tiên quân nghĩ mãi vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, cũng không hiện về nguyên hình để hỏi Ứng Vô Túc.
Đợi đến khi Ứng Vô Túc đi nói chuyện với trụ trì trong miếu, Vưu tiên quân mới biết ma tu nhìn thấy trong miếu khác đặt tượng vàng của Kỷ sư huynh nên quyết tâm làm cho hắn mấy cái đặt trong miếu.