Rừng quả tiên cách phòng Vưu Minh Ngôn hơi xa, nó ở núi Nam còn Vưu Minh Ngôn lại ở núi Bắc, chỉ có một đường núi lát đá không biết ai xây nên, quanh co khúc khuỷu vòng qua những tảng đá và cây cối kỳ lạ.
Thật ra đưa bánh ngọt là một phần tu hành của tiên đồng để tôi luyện tâm chí, nhân tiện cảm nhận linh khí trên núi.
Nhưng dạo này tiên đồng tu hành cực khổ hơn lúc trước nhiều.
Bởi vì hắn chẳng những phải làm bánh đào mà còn phải học cách làm mấy món ăn nhân gian, trước đây ở trên núi họ không hề có khái niệm bắt thú rừng.
Thật ra hắn cũng không thấy lạ, chắc hẳn giai nhân bị Vưu tiên quân giấu không phải tiên nên vẫn cần những món ăn thế gian này để no bụng.
Nhưng ăn cơm là lẽ thường tình thôi, nếu người tu tiên không được ăn không được uống thì tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa.
Tiên đồng đi một canh giờ, cuối cùng đặt giỏ trúc đựng món mặn và bánh ngọt trước cửa nhà gỗ của Vưu tiên quân, hắn lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy hơi thất vọng. Cửa vẫn đóng chặt, chắc hôm nay hắn cũng không gặp được tiên quân và mỹ nhân tiên quân giấu đi.
Cơ hội đưa bánh ngọt vẫn còn nhiều, chắc tương lai sẽ có dịp gặp mặt thôi...... Nếu được gặp cô nương kia thì khi hắn trở về có thể khoe khoang với A Nhị và A Tam.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì hắn bất cẩn đi nhầm đường, lạc đến một rừng cỏ tiên cao đến eo.
Hắn đã ở đây nhiều năm, đi nhầm đường cũng không sao, cùng lắm thì quay lại là được. Tiên đồng vừa định xoay người thì chợt nghe phía trước có tiếng sột soạt, tuổi hắn còn trẻ nên khó tránh khỏi tính hiếu kỳ, tâm tư khẽ động, rón rén khom người chậm rãi đi tới hướng phát ra âm thanh kia.
Sau đó hắn nhìn thấy Vưu tiên quân.
Trước mặt Vưu tiên quân là một pho tượng đá Vưu tiên quân.
Vưu tiên quân thế mà đang bôi màu cho tượng đá của mình! Màu đã bôi hơn phân nửa, nếu không phải tay Vưu tiên quân còn đang động thì hắn đã không phân biệt được đâu là tiên quân thật!
Nhưng sao tiên quân lại làm chuyện này!
Mà tượng đá kia không khỏi quá giống rồi!
Tiên đồng tưởng tượng ra cảnh Vưu tiên quân ôm gương tự luyến thì sợ đến mức nổi da gà đầy mình.
Đây là bí mật của tiên quân ư!? Chẳng lẽ là quà tặng cô nương kia!? Hay người tiên quân thích thật ra là chính mình!?
Cái cuối cùng rất có khả năng a a a a!
Hắn biết rõ lúc này phải mau rời đi nhưng chân lại giống như dính keo dán chặt tại chỗ. Hắn nhìn Vưu tiên quân ôn nhu bôi màu da lên mặt tượng đá, cứ như nhìn Vưu tiên quân sờ mặt một Vưu tiên quân khác! Thật đáng sợ! Hắn, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, các thoại bản từng đọc lúc trước thi nhau hiện ra......
A a a a a!!!
Hắn trở lại núi Nam, cảm thấy trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo âu như biết được bí mật gì to lớn lắm, nhưng lại không dám nói với ai. Khi A Nhị và A Tam hỏi hắn, hắn tìm không ra lý do nên nói qua loa: "Tiên quân bảo ta bắt thỏ, ngày mai xào lên rồi đưa tới."
Tiên đồng hai: "Tiên quân thế mà lại ăn mặn!"
Tiên đồng ba: "Thỏ thỏ đáng yêu như vậy! Sao lại ăn thỏ thỏ chứ!"
-
Nhờ có tượng đá, Ứng Vô Túc đã có thể bắt chước hình dạng Vưu Minh Ngôn bảy tám phần. Y chuẩn bị tìm cơ hội dùng bộ dạng này đi gặp Kỷ Phùng.
Mấy ngày nay y tìm được màu vẽ cao cấp trong đống đồ linh tinh của Vưu Minh Ngôn, nhân tiện đang rảnh nên trở lại bôi lên cho tượng đá.
Cái khác thì y không dám nói nhưng y đã bỏ ra hơn một tháng để làm tượng đá này, ngay cả bản thân Vưu Minh Ngôn cũng nhìn không ra điểm gì khác biệt.
Nhưng nhìn kỹ thì dáng dấp Vưu Minh Ngôn vẫn ôn hòa tuấn dật hơn.
Hôm nào phải trở lại tu bổ thêm mới được.