Đường Lê chờ Lệ Mặc đi ra ngoài thì liền đến bên cửa sổ.
Từ trong sân nhìn ra có thể thấy anh đi tới chiếc xe, cầm lấy điện thoại di động rồi gửi đi một đoạn tin nhắn thoại, sau đó anh lại chờ đợi bên kia đáp lại bằng giọng nói rồi mới lên xe.
Tay cô đặt trên bệ cửa sổ, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Giọng nữ lúc nãy trong điện thoại không phải là của Ban Tố.
Xem ra chắc là người phụ nữ khác bên cạnh anh.
Lệ Mặc thật sự không sợ cô ghen, cứ trắng trợn ở trước mặt cô làm lộ ra giọng nói của người con gái khác.
Anh vẫn thật là...
Không đặt cô vào trong mắt.
Đến khi xe của Lệ Mặc rời đi, Đường Lê mới xoay người trở lại bàn trang điểm, cô lấy thuốc bôi hôm qua dì Trương đưa tới bôi lại lần nữa.
Cô chỉ hi vọng gương mặt này mau lành lại, cô không thể bỏ lỡ bất kì cơ hội tham dự dạ tiệc xa hoa nào cùng Lệ Mặc được.
Cũng không vì nhất định phải xuất hiện trước mặt người khác, số lần cô xuất hiện vốn đã không ít rồi.
Người trong xã hội thượng lưu ở Thanh Thành, có ai mà không biết rằng cô được Lệ công tử đặt ở đầu quả tim mà cưng chiều, cứ hễ là những yến hội lớn thì cô đều là bạn cặp của Lệ Mặc.
Những oanh oanh yến yến bên ngoài kia đều chỉ là diễn trò, chỉ có cô mới là trân bảo trong lòng bàn tay của Lệ công tử.
Đường Lê cất thuốc bôi đi, bỗng thấy giễu cợt.
Thật ra thì cô và Lệ Mặc, đến cả diễn trò cũng không phải.
Sở dĩ cô nguyện ý phụng bồi Lệ Mặc tham gia yến tiếc, cũng chỉ là bởi vì anh thật sự rất giàu có, mỗi lần dự dạ tiệc thì trang phục và phụ kiện chắc chắn phải là hàng cao cấp, châu báu đồ trang sức cũng đều mua theo ý cô.
Lệ Mặc ở phương diện tiền bạc đúng là hào phóng ít ai bì được.
Đường Lê dọn dẹp xong thì cầm điện thoại lên kiểm tra, tiền trong thẻ quả thật không nhiều, dành dụm cả tháng cũng chỉ đủ để trả nợ tháng này.
Chuyển tiền đi, Đường Lê ném điện thoại di động lên giường.
Người bên ngoài đều hâm mộ cô, đều cảm thấy cuộc sống của cô quá thuận buồm xuôi gió, chẳng lo việc gì.
Nhưng cũng không ai biết rằng, cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Đường Lê ngồi ở bàn trang điểm một hồi, liền nghe thấy trong sân có tiếng cãi nhau qua lại.
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Ồ, còn tìm tới nhà.
Lệ phu nhân đang lôi kéo với một người giúp việc ở trong sân, bà ta muốn vào nhà.
Dì Trương một mình ngăn cản, lại thấy có chút lực bất tòng tâm.
Đường Lê cười một tiếng, ngày hôm qua cô bị tát một cái, nể mặt Lệ Mặc nên cô mới nhịn xuống.
Lệ phu nhân chẳng lẽ là thấy cô không làm gì thì lại làm tới sao?
Đường Lê chỉnh trang quần áo một chút rồi trực tiếp đi xuống lầu.
Ngay lúc cô đang đi trên cầu thang, bà ta đã nhìn thẳng tới.
Bà ta vừa nhìn thấy Đường Lê thì biểu cảm trên mặt có chút dữ tợn.
"Hồ ly tinh."
Cô liền mỉm cười, "Khen tôi như vậy, tôi cũng thật sự hơi ngại đấy."
Lệ gia phu nhân xùy một cái, có chút khinh miệt, "Không biết xấu hổ, có phải cô đã nói cái gì với A Mặc không, khiến cho nó đi tìm Tố Tố trút giận. Đường Lê, tôi không nghĩ là cô lại không thức thời đến vậy, cái tát ngày hôm qua có phải chưa đủ khiến cô tỉnh ra hay không?"
Đường Lê nở nụ cười, đi xuống lầu.
Thật ra cô cũng không sợ, cô bước tới chỗ bà ta, khoanh tay dựa vào khung cửa, "Lệ Mặc đi tìm Ban Tố à? Chậc, tôi thật không ngờ là anh ấy lại yêu tôi đến mức này, bà nói xem, tôi có nên ở bên gối thủ thỉ một chút không, để anh ấy trực tiếp hủy bỏ hôn ước với Ban Tố".