Lệ Mặc không phải tìm đồ ngủ, mà là tìm áo sơ mi và bộ Vest.
Chuyện này có nghĩa là anh sẽ không ở lại qua đêm.
Đường Lê cũng không nói gì, cô chỉ nằm trên giường và nhìn Lệ Mặc mặc quần áo xong, sau đó thì đi ra cửa.
Anh thậm chí không chào cô một tiếng.
Giống như là đến một chuyến cũng chỉ để phát tiết trên giường.
Đường Lê cũng không cảm thấy khổ sở hay là thương tâm gì cả.
Hai người bọn họ ở bên nhau đều là có mục đích.
Chỉ là khi Lệ Mặc vừa rời đi, cơn buồn ngủ trước đó của Đường Lê lại biến mất một cách kỳ lạ.
Cô thuận tay lấy điện thoại di động của mình ra từ phía dưới chiếc gối bên cạnh.
Nhìn thời gian bên trên, cũng đã quá nửa đêm rồi.
Lúc này ra ngoài, không biết Lệ Mặc lại đi đến chỗ nào nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, phía trên có một tin nhắn chưa đọc.
Nhìn thời gian, hẳn là gửi đến trong lúc cô và Lệ Mặc dây dưa lúc nãy.
Đường Lê ấn mở, nhìn một lúc, biểu cảm của cô bắt đầu trở nên không kiên nhẫn.
Có thể là trong lòng tức giận, cô nhanh chóng gửi đi một tin nhắn trả lời.
Không lâu sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại liền có cuộc gọi đến.
Đường Lê trực tiếp nghe máy.
Đầu dây bên kia giọng nói rất già nua , "A Lê à, muộn như vậy rồi mà còn chưa ngủ à."
Đường Lê có chút không kìm được , "Nếu bà không gửi tin nhắn cho tôi, thì tôi đã ngủ rồi. "
Bên kia dừng lại, sau đó hình như có chút xấu hổ.
Qua vài giây đồng hồ, bên kia lại nói tiếp,"A Lê, tiểu Gia lần này cũng hết cách rồi, con giúp con bé một lần nữa đi, con bé nói với ta rồi, lần này thực sự không phải cố ý đâu, không có tiền thì chuyện này không qua được rồi. . .
Đường Lê ngồi dậy, giọng nói đè nén dường như lại mang theo sự phẫn nộ, "Cô ta đã tự mình làm thì tự mình đi giải quyết, tìm tôi làm cái gì, tôi đã trải qua những ngày tháng thế nào hả, nợ nần trong nhà toàn bộ đều là tôi trả, mọi chi tiêu của các người cũng đều là tôi trả, Đường Gia động một chút là đòi tiền, các người mở miệng tìm tôi, tôi mà chết đi có phải các người sẽ không sống được...? "
Câu nói cuối cùng gần như là cô đã hét lên.
Những lời này , kỳ thật cô sớm đã muốn nói ra.
Cô nghiến răng nghiến lợi, "Bà nói cho tôi biết xem, vì sao Đường Gia lại chạy tới Trung tâm thương mại, còn thử những cái vòng tay đắt tiền như vậy, cô ta lại không mua nổi, vậy thì đi thử làm cái gì."
Bên kia bỗng chốc liền không có động tĩnh gì nữa.
Đường Lê vò đầu bứt tóc, "Tiền dưỡng lão của bà, món nợ mà cha thiếu, còn có nhà tù bên kia, tất cả những chỗ nào cần tiền đều đến tìm tôi, tôi sống thể nào, có lúc nào bà suy nghĩ cho tôi chưa, tôi không phải con gái của bà à, sao trước giờ bà lại không suy nghĩ cho tôi chứ, hả?
Bên kia truyền đến tiếng khóc yếu ớt.
Đường Lê càng thêm bực bội.
Lần nào cũng đều như vậy, mỗi lần đòi tiền mà không đưa, bà ta cũng chỉ biết dùng nước mắt để đối phó cô.
Vì sao cô lại có một gia đình như vậy?
Đường Lê nhắm mắt lại, mặc dù nghiến răng nhưng cuối cùng cô vẫn chịu thua, "Mười vạn, tôi chỉ có thể cho bà mười vạn, nhiều hơn tôi không có."
Điện thoại bên kia trong nháy mắt liền không còn tiếng khóc, thanh âm nghe có chút vội vàng," Mười vạn cũng được, mười vạn cũng có thể."
Ngay sau đó bên kia lại nhỏ giọng hỏi, "Vậy con có thể chuyển tiền qua được không, tiểu Gia vẫn luôn sốt ruột, nếu như tiền không chuyển đến, có thể con bé sẽ không ngủ ngon được.
Đường Lê tức giận nói một câu biết rồi, sau đó liền cúp điện thoại.
Bên kia nhận được tiền liền vui mừng, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến, mười vạn tệ đó của cô từ đâu mà có.
Lệ Mặc thật sự rất hào phóng đối với cô, anh luôn sẵn sàng chi trả sinh hoạt phí mỗi tháng, và cả tiền mua một số món hàng xa xỉ, anh vẫn luôn sẵn lòng.
Chỉ là món nợ của cô quá lớn rồi.
Nếu không phải sợ Lệ Mặc giết chết cô, thật sự cô cũng có nghĩ đến, bằng không thì cô đi tìm một người đàn ông khác, dù sao Lệ Mặc cũng không thường xuyên trở về, cô có nhiều thời gian như vậy.