Đường Lê theo Lệ Mặc rời khỏi Lệ gia, hai người lên xe. Đợi đến khi xe ra khỏi nhà tổ Lệ gia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Mặc dựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại.
Đường Lê nhỏ giọng nói: “Ăn một bữa cơm như thế này, thật sự là có thể mệt chết người.”
Có vẻ Lệ Mặc không nghe thấy, anh không có phản ứng gì.
Đường Lê quay đầu nhìn Lệ Mặc, đảo mắt nhìn anh, chỉ đành nuốt xuống những lời muốn nói.
Xe cứ thế chạy đến cửa biệt thự. Xe vừa dừng lại Lệ Mặc liền mở mắt, đẩy cửa xe đi xuống.
Mắt anh thanh tỉnh chứng minh rằng cả đoạn đường đi anh đều tỉnh táo.
Đường Lê theo anh xuống xe, nhìn theo bóng lưng của Lệ Mặc.
Đường Lê giỏi nhất là đoán cảm xúc của người khác. Tâm tình của Lệ Mặc rõ ràng không ổn lắm, cô bèn dè dặt theo anh đi vào phòng khách.
Dì Trương đang ngồi ở phòng khách, trông thấy hai người về thì vội vàng đứng dậy: “Hai người về rồi, có cần…”
Bà ấy chưa nói xong, Lệ Mặc đã đi thẳng lên lầu rồi.
Đường Lê đứng trong phòng khách, cô lắc đầu với dì Trương.
Bữa cơm hôm nay ở Lệ gia coi như cũng tạm được.
Đường Lê thấy khả năng diễn của mình không có vấn đề, không để lộ ra bất kì dấu vết nào.
Cho dù là khi đối mặt với lão gia, tuy cô bị khí thế của ông trấn áp, nhưng cô vẫn diễn tròn vai.
Thật không biết Lệ Mặc làm sao nữa.
Đường Lê lề mề ở tầng dưới một lúc mới đi lên.
Có vẻ Lệ Mặc tắm xong rồi, anh đang nằm trên giường.
Sau khi vào phòng Đường Lê làm gì cũng thật nhẹ nhàng, cô vào nhà tắm tắm rửa, sau đó thay quần áo rồi nằm lên giường.
Chỉ là cô vừa vén chăn lên, Lệ Mặc bỗng nhiên lật người lại đè Đường Lê xuống.
Lệ Mặc không cho cô thời gian để phản ứng lại, động tác của anh vừa dữ dội vừa mạnh mẽ.
Trước kia Đường Lê còn có thể làm nũng với anh, nói rằng không thoải mái để anh dịu dàng hơn một chút.
Nhưng hiện tại Lệ Mặc sẽ nổi điên lại bất cứ lúc nào. Đường Lê không dám phản kháng, cô chỉ cắm chặt môi chịu đựng, đau cũng không dám kêu lên.
Lúc cuối cùng, Đường Lê cảm thấy Lệ Mặc nắm lấy cổ cô, nói một cách dữ tợn: “Tại sao em lại trở về?”
Đường Lê rõ ràng chẳng thể nào trả lời anh được, cô chỉ dùng sức đẩy ngực anh ra.
May mà Lệ Mặc vẫn còn lý trí, sau cùng anh vẫn thả cô ra mà không bóp chết cô ngay trên giường.
Sau đó Lệ Mặc xuống giường đi tắm rửa, Đường Lê nằm co mình trên giường chỉ dám ho nhẹ.
Thú thực ban nãy cô rất sợ, cô sợ rằng Lệ Mặc thật sự sẽ lỡ tay mà bóp chết cô.
Cả người Đường Lê đau nhức không thôi nhưng cô cũng không dám vào nhà tắm.
Bây giờ cô có hơi sợ Lệ Mặc.
Cô lấy áo ngủ mặc vào rồi ngồi dậy thay ga giường. Sau đó cô lại co mình ở một bên giường.
Rất lâu sau Lệ Mặc mới bước ra, anh lau khô người đến bên tủ và thay quần áo. Sau đó anh chỉ liếc Đường Lê một cái liền quay người mở cửa rời đi.
Anh không qua đêm ở đây.
Đường Lê đợi anh đóng cửa, một lúc sau nữa cô mới từ từ ngồi dậy, đến bên cửa nhìn thử.
Lệ Mặc hôm nay đã uống rượu nên anh không thể lái xe. Tài xế đưa hai người về nhà khi nãy cũng đã đi rồi.
Vì thế anh đi một mình, đút hai tay vào túi, đi chầm chậm từ trong nhà ra, hướng về một hướng nào đó rồi từ từ biến mất trong bóng đêm.
Đường Lê sờ lên cổ mình, bây giờ vẫn còn hơi khó chịu.
Câu hỏi Lệ Mặc hỏi cô lúc đó, cô cũng không biết nó có nghĩa gì.
Nhưng cô cũng không dám hỏi lại.