Đường Lê không hề biết mật mã di động của Lệ Mặc, nhưng khi có tin nhắn đến, màn hình hiển thị một đoạn ngắn của tin nhắn ấy.
Một đoạn thôi cũng đủ rồi.
Người kia hỏi bao giờ Lệ Mặc quay về, còn nói rượu và mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.
Đường Lê lặng lẽ cười thầm, ở chỗ cô không thiếu rượu hay người, cô không tin mình nũng nịu thêm xíu nữa mà không giữ được Lệ Mặc.
Lệ Mặc không biết chuyện, anh chỉ cho rằng hôm nay Đường Lê được hời nên mới ra sức lấy lòng anh.
Đường Lê vui vẻ rót rượu cho Lệ Mặc, gắp thức ăn cho anh trong niềm vui sướng, cô còn kể vài truyện cười trên mạng.
Thế nhưng Lệ Mặc không cười, còn cô lại cười đến nỗi không dừng được.
Lệ Mặc hơi xiết đôi đũa, nhìn chằm chằm Đường Lê.
Đây là kiếm được tiền nên no bụng, giống như những cô gái thông thường có hơi thở cuộc sống.
Nhìn cô như vậy, trông có vẻ thoải mái hơn những khi làm giá, trang điểm mọi ngày.
Bữa cơm này diễn ra rất lâu, ăn no cành hông, uống đến ngất ngây.
Đường Lê đỡ Lệ Mặc lên lầu.
Thật ra Lệ Mặc vẫn ổn, anh thường ở ngoài chơi bời với người khác nên tửu lượng không hề kém.
Hai người về phòng, Đường Lê mới phản ứng kịp: "Di động của anh ở dưới lầu, em xuống lấy lên cho anh nhé."
Lệ Mặc lấy thuốc lá trong túi ra và đi đến cạnh cửa sổ.
Đường Lê xuống lầu một lượt, cầm điện thoại lên, cô ấn vào thì màn hình phát sáng, trên đó hiển thị tin nhắn mới gửi đến.
Lần này là hình ảnh, không hiển thị chữ nào.
Cô nhếch mép. Đã đến nước này, Lệ Mặc lại uống rượu, cô không tin anh còn có thể đi được.
Đường Lê cầm di động đi lên lầu, đưa thẳng cho Lệ Mặc: "Em đi tắm rửa nhé, ăn cơm đổ mồ hôi đầy người rồi."
Lệ Mặc không đáp, chỉ nhìn di động.
Đường Lê vào phòng tắm, nhưng chưa được bao lâu, Lệ Mặc đã mở cửa vào.
Anh không nói câu nào, cởi quần áo rồi bước đến dưới vòi hoa sen.
Đường Lê mỉm cười, đi tới ôm cổ Lệ Mặc: "Anh còn chưa no à?"
Lệ Mặc ậm ờ đáp "ừ", sau đó tiếp tục hôn cô.
Đàn ông uống rượu nên thể lực khá hơn, hai người quấn nhau một chốc rồi lên giường, Đường Lê liếc mắt nhìn thấy di động đặt trên bệ cửa sổ.
Cô thật sự tò mò, không biết người kia gửi hình ảnh gì đến.
...
Tại nhà cũ của nhà họ Lệ, Lệ phu nhân hết đợi lại chờ, hơi mất kiên nhẫn: "Sao A Mặc vẫn chưa về?"
Lệ Chuẩn suy nghĩ: "Có thể em ấy bận việc, hay là bữa cơm này mình đừng đợi nữa, sau này cũng còn rất nhiều cơ hội mà."
Lệ phu nhân hơi mất vui: "Nó có thể bận gì chứ, chẳng có ngày nào đến công ty cả, chắc chắn là đang ở chỗ con hồ ly kia."
Lệ Chuẩn nở nụ cười: "Trước đó con cũng xem tin tức, cô gái này có thể ở bên cạnh A Chuẩn lâu như vậy, chắc hẳn là có tình cảm."
Lệ phu nhân hầm hừ: "Con ra nước ngoài nhiều năm, hoàn toàn không hiểu về em trai mình. Nó thấy gương mặt của con hồ ly kia không tệ nên mới chơi đùa, con hồ ly đó lao vào nó cũng chỉ vì tiền, tưởng rằng mẹ không nhìn ra hay sao."
Lệ Chuẩn hơi bất đắc dĩ: "Mẹ à, được rồi, hôm nay mình đừng nói chuyện này nữa."
Lệ phu nhân suy nghĩ rồi khoát tay: "Được được được, không nói nữa, khó khăn lắm con mới dẫn Tương Nam về ăn cơm, nói mấy chuyện vui vậy."
Lệ phu nhân quay đầu nhìn Tô Tương Nam: "Tương Nam à, về nước gặp bạn bè chưa? Cháu ra nước ngoài nhiều năm như vậy, về đây có lạ lẫm gì không?"
Tô Tương Nam cười hì hì: "Ổn hết ạ, cháu vẫn thích ứng được."
Cô ta nói xong bèn nhìn di động trên bàn.
Tin nhắn đã được gửi mấy lần, hơn nữa còn gửi cả buổi nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Trước đây Lệ Mặc không hề như vậy.