Khi Lệ Mặc nói chuyện xong thì Đường Lê vẫn còn đứng ở phía cửa.
Lệ Mặc đi tới sau lưng Đường Lê, vươn tay ôm lấy eo của cô, giọng nói của anh vàng lên bên tai của cô, "Đang nhìn cái gì vậy?"
Hơi thở ấm áp kia làm Đường Lê cảm thấy hơi nhột, cô liền cười hì hì rồi vội vàng tránh né, "Nhìn siêu thị bên kia, thật là đông đúc."
Tô Tình đã không còn đứng ở cửa nữa, mới vừa rồi cô ta đã cùng một người đàn ông tay trong tay tiến vào siêu thị.
Lệ Mặc nhìn bên kia một chút rồi khẽ cau mày, không hiểu rốt cuộc thành phố nhỏ này có gì để nhìn.
Bên cạnh Đường Lê là cửa hàng tiện lợi lớn cùng với siêu thị, so với bên này thì náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đường Lê xoay người lại, ôm lấy eo của anh, giọng nũng nịu, "Chúng ta đi qua xem một chút đi."
Lệ Mặc rũ mắt, tầm mắt rơi xuống trên mặt của Đường Lê, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, còn vết thương trên mặt thì sớm đã không còn nhìn thấy.
Anh bỗng nhớ tới dáng vẻ mặt lễ phục của cô, trong lòng hơi lung lay, nên liền đồng ý, "Được."
Lệ Mặc hôm nay, quả thật là vô cùng dịu dàng với cô.
Sau đó hai người liền dắt tay nhau bước qua bên kia đường.
Đường Lê còn cố ý lấy xe đẩy hàng đi vào siêu thị.
Nhưng ánh mắt của cô lại không dừng trên kệ hàng.
Cô là đang tìm Tô Tình.
Hai người đi dạo nửa vòng thì Đường Lê cuối cùng cũng tìm thấy cô ta.
Người đàn ông bên cạnh chắc hẳn là kim chủ mới của Tô Tình, qua cách ăn mặc cũng có thể thấy được đây là một người giàu có.
Hai người bọn họ đang ở khu đồ tươi sống nhìn quầy hải sản.
Đường Lê suy nghĩ một chút, sau đó cô liền xoay người nhìn Lệ Mặc, "Em định tối nay sẽ làm cho anh một bữa tiệc hải sản, anh có muốn ăn hay không?"
Lệ Mặc nhìn Đường Lê, "Em làm?"
Phải biết rằng, Đường Lê ở bên anh lâu như vậy nhưng tới bây giờ vẫn chưa bao giờ tự mình xuống bếp.
Đôi bàn tay kia của cô đều bảo dưỡng định kỳ, làm sao lại có thể dính chút nước bẩn được.
Đường Lê lại cười vô cùng xảo quyệt, "Thật ra thì em không phải là không biết nấu cơm, chỉ là có hơi..."
Cô nâng lên đôi bàn tay của mình, "Em có hơi không từ bỏ được đôi tay này, nhưng mà vì anh, em thấy cũng không sao."
Nói xong cô liền tiến lại gần Lệ Mặc, ánh mắt chứa ý cười hơi cong cong.
Lệ Mặc cũng theo đó mà gật đầu một cái, "Cũng tốt, anh cũng muốn nếm thử tài nấu nướng của em."
Đường Lê khoác tay lên xe đẩy, cùng Lệ Mặc đi qua quầy hải sản tươi sống.
Lúc này Tô Tình đang chọn cua, cô ta chỉ vào con cua hoàng đế bên trong bể thủy sinh, "Có phải con này lớn một chút không?"
Đường Lê trực tiếp đi qua, "Phiền anh gói con cua này lại giúp tôi."
Nhân viên đáp một tiếng, liền lấy con cua mà Tô Tình đã chọn, "Con này đúng không?"
Đường Lê ừ một tiếng.
Khi Lệ Mặc nhìn thấy Tô Tình, lập tức liền hiểu ra tại sao Đường Lê đòi qua chỗ này.
Tô Tình thấy con cua bị chọn đi thì ơ lên một tiếng, nhưng khi cô ta nhìn thấy Đường Lê thì như bị mắc nghẹn, câu kế tiếp cũng không nói ra được.
Đường Lê nhìn Tô Tình, cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, "Ơ kìa, đây không phải là Tô Tình sao."
Nói xong, cô liền quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta, cảm thấy người này có chút lớn tuổi.
Đường Lê cười, "Bạn của cô à?"'
Tô Tình nhìn chằm chằm Đường Lê vài giây, không lên tiếng, rồi sau đó đảo mắt nhìn Lệ Mặc.
Lệ Mặc làm như không thấy cô ta, tay anh khoác trên xe đẩy, ánh mắt thì nhìn vòng quanh quầy hải sản tươi sống và bể thủy sinh.
Anh mặc âu phục giày da, nhìn qua rất có dáng vẻ của người đàn ông đã có gia đình.
Tô Tình mím môi, cố gắng để giữ cho bản thân thật tự nhiên.
Đường Lê cười, đi qua ôm lấy Lệ Mặc, "Anh còn muốn ăn cái gì không để em làm?"
Lệ Mặc cúi đầu nhìn cô,"Thật không?"
Giọng nói anh rất nhẹ, lại ẩn chứa một ý nghĩa khác, "Muốn ăn cái gì cũng được sao?"