Trương Minh Vũ không hề phát hiện ra hành động nhỏ của Long Tam, chỉ tập trung gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được nối máy.
Anh nói: “Dạo này nhà họ Lâm các cô hãy cẩn thận một chút, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm đấy”.
Lâm Kiều Hân trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói chất chứa cảm xúc phức tạp: “Chị của anh… không chịu tha cho nhà họ Lâm sao?”
Anh sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại.
“Không phải chị tôi, là người khác. Tôi chỉ nhắc các cô một tiếng thôi, chính chị tôi là người bảo tôi nhắc cô”, anh vội vàng giải thích.
“Người khác?”, Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi lại.
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Trương Minh Vũ đập thình thịch.
Nhưng khi nghĩ tới những chuyện đã qua, anh vẫn không khỏi cảm thấy lòng mình chua xót.
Anh im lặng một lúc mới nói tiếp: “Tôi cũng không biết là ai, các cô cứ cẩn thận là được”.
Giọng nói của Lâm Kiều Hân nhỏ đi: “Tôi biết rồi, anh…”
Nói tới đây, cô lại chần chừ do dự, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời.
Trương Minh Vũ không hề phát hiện ra sự bất thường, vẫn liến thoắng: “Đúng rồi, tôi còn một chuyện nữa phải nói với cô. Tôi nói vậy thôi, tin hay không thì tuỳ cô”.
Lâm Kiều Hân kinh ngạc, hoài nghi hỏi: “Chuyện gì?”
Anh thản nhiên nói: “Cô phải chú ý bên ông nội thêm đi, lần trước người hạ độc là Lâm Tuấn Khải. Anh ta đã thất bại, chắc chắn sẽ còn tìm cơ hội xuống tay lần nữa”.
“Cô đừng hỏi tôi gì cả, tin thì tin không tin thì thôi. Tôi cũng chẳng có chứng cứ gì đâu, nói với cô vậy thôi”.
Dù sao thì anh vẫn không muốn thấy ông cụ Lâm phải chết oan uổng.
Thế nhưng phản ứng của Lâm Kiều Hân lại khiến anh kinh ngạc. Cô dứt khoát đồng ý: “Được, tôi biết rồi”.
Anh thấy vô cùng lạ lẫm với giọng điệu này của cô.
Anh im lặng một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, lạnh nhạt nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây…”
Anh vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức gấp gáp gọi với theo: “Chờ đã, chuyện là…”
Cô lắp bắp một hồi vẫn không thể nói nên lời.
Trương Minh Vũ không nhịn được cau mày, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Mãi lâu sau, cô mới ấp úng hỏi: “Anh… còn về không?”
Câu nói này cực kỳ phức tạp, cũng chẳng có sức nặng gì.
Không hiểu tại sao trái tim anh như bị siết chặt lại.
Lâm Kiều Hân… muốn anh về nhà sao?
Hay là… vì áy náy?
Nhưng lòng anh nhanh chóng có được đáp án.
Là bởi cô thấy áy náy.
Dù sao thì cô cũng đâu thể có ý tứ gì khác đối với anh được.
Lâm Kiều Hân cũng đang thấy rối bời, không biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: “Khi nào nhà họ Lâm gặp chuyện, tôi sẽ trở về”.