Sau Ngàn Hoa Là Ngọc Thụ

Chương 2



Giữa hè, tiết đại thử, nửa tháng liên tiếp trời mưa như thác đổ, Hoàng Hà ngập lụt, đê đập bị vỡ. Trữ vương phụng chỉ đến nơi bị nạn cứu tế, trấn an lòng dân. May thay trên dưới triều đình hợp lực, cuối cùng thành công giải quyết được vấn nạn lũ lụt ở Hoàng Hà. Mặt rồng vui mừng, thiết yến ăn mừng.

Ở yến tiệc, cuối cùng ta cũng gặp được Trữ vương. Một năm không gặp, hắn đã đen hơn rồi, người gầy đi nhiều, cũng càng thêm trầm ổn. Hắn có công cứu tế, được sắc phong thành Thân vương, được các đại thần ca tụng là hiền tài, khí phách quanh thân nhất định đã không giống với trước đây.

Tiếng nhạc tấu lên, nhóm cung nữ như bầy điệp bay lượn ca múa. Ta ngồi ở một chỗ khuất cách hắn chỉ vỏn vẹn vài bước. Ta đưa mắt nhìn xung quanh, đôi mắt đảo vòng len lén nhìn trộm hắn, nhưng hắn không thèm liếc mắt nhìn ta dù chỉ một lần, ngay cả một cái nhìn thoáng qua cũng keo kiệt bố thí cho ta.

Rượu vào rồi con người ta lại càng nổi hứng, hoàng đế đột nhiên cất lời: “Tiểu Ngũ vẫn chưa thành gia lập thất đúng không?”

Trữ vương đúng mực đứng dậy hồi bẩm: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần quả thật chưa thành gia lập thất.”

Hoàng đế cất nhắc: “Con khai tông lập phủ đã hai năm, tuổi cũng không còn nhỏ. Vậy đi, Lục Uyển Nương, nữ nhi của Lục tướng có tài có danh, là khuê nữ chưa định hôn, hôm nay nhân tiện để hai con định hôn, con thấy thế nào?”

Uyển Nương, Lục Uyển Nương…

Cuối cùng hắn cũng phải phá bỏ lời thề mà lấy người khác.

Từ đó, nữ nhân đã gả, nam nhân cũng cưới, như đôi ven bờ bị dòng suối chảy ngang ngăn trở, không liên quan chút nào đến nhau. Thân thể ta run lên, run rẩy nhìn chằm chằm Trữ vương. Ngay giờ khắc này đây, chính ta cũng không hiểu mình lo lắng điều gì. Dĩ nhiên từ trong thâm tâm, ta âm thầm ước ao rằng hắn sẽ cự tuyệt.

Nhưng hắn chỉ hơi sững lại một chút, sau đó không hề do dự nói: “Mọi chuyện đều do phụ hoàng làm chủ.”

Bi thương hóa thành chết tâm.

Đã đoán được chuyện này sớm muộn rồi cũng đến, nhưng khi nó xảy ra ngay trước mắt, lại giống như cây đao tàn nhẫn đục khoét trái tim ta. Ta cúi đầu, gắng gượng mím chặt môi, cố hết sức để mình không lộ ra nửa điểm khác thường. Trong ngọn đèn dầu ấm áp, hương tiêu lượn lờ, đầu ta hơi choáng váng, trước mắt mịt mờ không nhìn rõ mọi vật. Chẳng biết tự lúc nào, một giọt lệ lạnh như băng lăn dài trên má, tí tách rơi xuống chén rượu đỏ tựa máu tươi.

Đột nhiên dưới cổ tay truyền đến cơn đau đớn, lực của năm ngón tay kia như muốn nghiền nát xương ta. Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, thái tử đang ngồi bên cạnh. Hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn ta, đến khi thấy rõ đôi mắt mông lung thấm đẫm lệ của ta, hắn lạnh lùng cười một tiếng, ghé sát tai ta thì thầm: “Thái tử phi, nàng thất lễ.”

Ta luống cuống, sợ đến mức không dám đáp lại. Gả vào Đông Cung đã được mấy tháng, thái tử thường ngày bận rộn chính sự, số lần ghé qua cung ta lác đác không đáng kể, vậy nên ta và hắn cũng không tính là gần gũi.

Thái tử lặng lẽ giúp ta lau đi giọt lệ trên khóe mắt, ngón tay của hắn dịu dàng vuốt ve mặt ta, động tác vô cùng tinh tế, sau đó còn giống như đôi tình nhân ghé sát cắn nhẹ tai ta, khẽ nói: “Nếu thái tử phi không thu lại tâm tình, e rằng cả điện này đều biết. Đến lúc đó phụ hoàng mẫu hậu mà hỏi, thái tử phi sẽ trả lời thế nào?”

Ta hít hít mũi, miễn cưỡng đáp lại: “Đa tạ thái tử quan tâm, A Giảo sẽ tự kiểm điểm.”

Nước mắt rất mau khô, ta bình tĩnh điều chỉnh nét mặt, khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Từ đầu đến cuối thái tử vẫn luôn nửa cười nửa không nhìn ta. Đôi mắt của hắn quá thâm trầm, sau lưng ta bất giác tê rần. Ta nhìn hắn mỉm cười, sau đó lập tức quay mặt đi không dám tiếp tục đối diện với hắn. Lúc ánh mắt ta lướt qua một phía, đúng lúc thấy Trữ vương đang nhìn về bên này. E rằng những động tác mập mờ của ta và thái tử vừa rồi đã thu hết vào trong mắt hắn. Ta và hắn nhìn nhau trong nháy mắt. Đột nhiên ta cảm thấy miệng mình ngưa ngứa. Đã lâu không gặp, ta rất muốn nói chuyện cùng hắn. Chỉ cần hắn chủ động hỏi ta tình hình gần đây, dù chỉ là câu hỏi cho có lệ thôi cũng được. Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhếch miệng cười. Nụ cười của hắn xa lạ quá, không giống Trữ vương mà ta quen từ khi còn tấm bé.

Giờ Dậu trăng lên, sau khi buổi tiệc kết thúc, thái tử và ta cùng nhau hồi cung. Rời khỏi cung, hắn lập tức tháo bỏ lớp ngụy trang dịu dàng ân ái, chỉ để lại một câu còn có chính vụ cần xử lý rồi trực tiếp đi về phía chính điện. Ta một mình trở về Dục Thanh điện.

Mấy ngày sau, đại thái giám Đức công công phục dịch bên người thái tử đến Dục Thanh Điện, vui cười hớn hở nói với ta: “Thái tử phi, có chuyện vui.”

Ta hỏi hắn có chuyện gì vui, hắn hồi bẩm: “Thái tử sủng hạnh một cung nữ họ Vệ, muốn phong nàng ta làm thừa huy.”

Ta nhàn nhạt ồ một tiếng: “Xuất thân của nàng ta thế nào?”

Đức công công đáp: “Phụ thân nàng là người đánh xe ngựa ở Đông Cung, bình thường nàng cũng chỉ là một tiểu cung nữ cầm đèn nhỏ bé, xuất thân không đáng nhắc tới.”

Ta nghe vậy lập tức nhíu mày: “Như vậy sao có thể phong làm chánh lục phẩm thừa huy? Không hợp quy củ.”

Đức công công vâng dạ nói phải: “Lão nô cũng chỉ phụng khẩu dụ của thái tử đến đây truyền lời, chuyện hậu phi phải đến hỏi ý kiến của nương nương trước.”

Nói đến đây ta lại cảm thấy yên lòng. Mặc dù ta và thái tử không gần gũi, nhưng suy cho cùng hắn vẫn tôn trọng ta. Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Không bằng phong làm cửu phẩm phụng nghi trước đã, ban cho ở Chung Tú Các. Chỗ ở tuy nhỏ, nhưng gần điện của thái tử.”

Thấy ta vui vẻ nhận lời, Đức công công lập tức thu lại khuôn mặt tươi cười, có vẻ hơi ngập ngừng.

Ta cười nói: “Ta biết ta làm trái lời thái tử ngươi cũng không biết bẩm báo lại thế nào cho phải, nhưng Đông Cung có quy củ của Đông Cung, công công vẫn nên nghe lời ta khuyên nhủ thái tử. Nếu thái tử khăng khăng muốn cất nhắc nàng ta, chúng ta cũng đành bất đắc dĩ.”

Đến chiều Đức công công lại tới bẩm: “Nương nương, thái tử đã nghe lời khuyên của nương nương, phong Vệ thị làm phụng nghi. Thái tử còn nói, tuy hôm nay là mùng một, nhưng Vệ thị mới được sắc phong, ngài ấy sẽ không tới.”

Ta tỏ vẻ sao cũng được đồng ý: “Nên là như vậy.”

Cung quy quy định, mỗi tháng vào ngày mười lăm, dù là hoàng đế hay thái tử đều phải đến điện của chính thê ngủ qua đêm. Từ trước đến nay thái tử siêng năng, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, bình thường rất hiếm khi thấy hắn, nhưng đến ngày mười lăm hắn vẫn sẽ tới. Ta theo lẽ thường hầu hạ hắn thay y phục, dùng bữa, không có gì là không ổn thỏa. Nhưng rõ ràng là ta vẫn còn rất sợ hắn. Trong lòng ta, hắn vẫn là vị tỷ phu ít nói uy nghiêm kia, chưa bao giờ thay đổi.

Ta đã gặp Vệ phụng nghi, bỗng nhiên hiểu ra vì sao thái tử thích nàng ta như thế. Lúc nàng xấu hổ hay sợ hãi, ngay cả phong thái dịu dàng nồng ấm cũng giống hệt A Chước.

Cốt cách mỹ nhân ở xương không ở da. Tuy ta và A Chước có khuôn mặt giống nhau đến mấy phần, nhưng ta mãi mãi không thể bì nổi với phong thái dù chỉ là cái nhíu mắt nhăn mày của tỷ ấy. A Chước làm phi ba năm, thái tử chỉ có một nữ nhân duy nhất. Bây giờ A Chước mất rồi, lại trở thành điều cấm kị của Đông Cung. Ở trước mặt thái tử, ngay đến tên của tỷ ấy ta cũng không dám nhắc tới.

Uống xong vài chén rượu, thái tử phất tay áo dừng đũa, nhìn về phía ta nói: “Ta nghe Tố Tố nói nàng đã gặp nàng ấy.”

Vệ Tố chính là tên của Vệ phụng nghi.

Ta cười: “Phải, trong cung chỉ có ta và Vệ muội muội, A Giảo tự nhiên cũng muốn thân thiết hơn với nàng.”

Thái tử nghe vậy đột nhiên giận tái mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, kì quái nói: “Xem ra Đông Cung quả thật rất vắng vẻ, bản thái tử cùng lắm sắc phong thêm vài người, tránh cho nàng cô đơn quá mức.”

Ta sửng sốt, còn đang mải nghĩ mình đã nói sai chỗ nào mà lại chọc hắn giận đến thế thì một nguồn sức mạnh đã kéo ta vào trong lồng ngực người kia. Một nụ hôn vội vàng đáp xuống.

Lúc này đây, thái tử không còn dịu dàng ôn hòa như trước nữa. Toàn thân ta bủn rủn xụi lơ ngồi xuống giường.

Lúc đang mơ màng ngủ, ta đột nhiên nghe thấy có người hét to: “Nương nương, không hay rồi, hoàng thượng ngã bệnh.”

Ta tỉnh dậy, từ mặt xuống cổ toàn là mồ hôi lạnh. Ta khó nhọc vén chăn lên ngồi dậy. Tỳ nữ Vụ Châu mặt đầy lo lắng: “Nương nương, trong cung truyền tin, đêm qua hoàng thượng ngã bệnh không dậy nổi, hiện thái tử điện hạ đã tiến cung rồi.”

Ta bối rối hỏi nàng: “Mới tháng trước vẫn thấy hoàng thượng thân thể an khang, sao đột nhiên lại ngã bệnh được?”

Vụ Châu ở bên cạnh vừa hầu hạ ta thay y phục vừa nói: “Thái y nói, vài ngày trước hoàng thượng vì lũ lụt ở Hoàng Hà vất vả quá độ, trước đây đã từng bị bệnh nhưng không điều trị dứt điểm, nên bây giờ bệnh càng trầm trọng thêm.”

Lúc ta chạy tới Càn Khôn cung, các hoàng tử và đại thần đã quỳ đầy đất, cầm đầu là thái tử và các vương gia. Ta nhìn lướt qua đám người, đi lên trước quỳ xuống bên người thái tử.

Thái tử thấy ta thì lớn tiếng quát: “Nàng đến đây làm gì? Đây là chỗ nàng có thể tới sao? Trở về!”

Ta còn chưa kịp cãi lại, trong điện chợt truyền ra tiếng nức nở như tiếng mèo kêu. Một dự cảm không lành như rắn nước trườn khắp lưng khiến toàn thân ta lạnh như băng đá. Quả nhiên, không bao lâu sau, có thái giám ra ngoài kéo dài chất giọng bi thương: “Hoàng đế băng hà.”

Trong một tích tắc thôi, triều dã run sợ, đau thương trải dài.

Hoàng hậu nối gót bước ra ngoài điện, ngoại trừ sắc mặt trông hơi tái nhợt, bà vẫn ung dung tôn quý như mọi khi, hay phải nói là ưu nhã thong dong. Ánh mắt bà sắc bén nhìn quét qua một lượt, áp chế tiếng khóc làm bộ làm tịch của bọn họ, lớn tiếng hỏi: “Thái tử đâu?”

Thái tử vội vàng ra khỏi hàng đáp lời: “Có nhi thần.”

Hoàng hậu nói: “Hoàng đế băng hà, thái tử kế vị, lấy quốc thể làm trọng, một giây cũng không được chậm trễ.”

Thái tử phủi gối quỳ xuống: “Nhi thần tuân chỉ.”

Tân đế đăng cơ, ta cũng trở thành hoàng hậu, từ Đông Cung chuyển đến Vị Ương cung. Quốc tang hoàng đế kéo dài ba tháng, trong lúc nội ngoại lục đục, chính sự bề bộn, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, ta sẽ đến Từ Cảnh cung của thái hậu bầu bạn với bà.

Ta phát hiện bà đã già đi rất nhiều, liền hiểu ra tình cảm giữa bà và tiên hoàng cũng đáng ngưỡng mộ như thái tử và thái tử phi ngày trước. Bà không có một mụn con như những nữ nhân khác, bao nhiêu sử quan gian thần luôn bám vào điểm ấy không chịu buông tha, nhưng ngôi vị hoàng hậu của bà chưa từng bị lung lay.

Lũ lụt Hoàng Hà làm lung lay căn nguyên quốc gia, đế vị thay đổi cũng khiến thiên hạ loạn lạc. Đột Quyết ở phương Bắc bắt đầu lấn chiếm biên cương, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Tân hoàng đế mới lên đã phải tiếp nhận từng ấy chính sự, một hơi thở còn không có. Đối mặt với biến cố này, trong triều cũng không có nhiều nhân tài có thể trọng dụng được, vậy nên lại càng có chút trở tay không kịp.

Hộ quốc tướng quân Thượng Quan Chiến chủ động xin lên tiền tuyến giết giặc, điểm binh điểm tướng dẫn tám vạn đại quân đi về hướng biên cương hàng phục thù ngoài. Nửa năm sau đại quân toàn thắng. Lòng vua vui mừng, phong Thượng Quan Chiến làm bá công, ban thưởng vô số đất đai ở kinh thành. Cùng lúc đó, nữ nhi của Thượng Quan Chiến – Thượng Quan Phi Quỳnh được đưa vào hậu cung, phong làm quý phi.

Triều cục vững chắc, thiên hạ thái bình, quần thần khuyên nhủ hoàng đế mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp. Vì vậy sau khi tấn phong Thượng Quan Phi Quỳnh lại lục tục sắc phong thêm vài phi tần, chiêu nghi, nhưng không ai được hưởng thánh ân như quý phi.

Lúc hay tin Vệ tần có thai, ta đang ở Từ Cảnh cung cùng cô mẫu tụng kinh niệm Phật. Trước đây cô mẫu không tín Phật, nhưng từ khi tiên hoàng băng hà, từ đó mỗi ngày đều niệm nửa canh giờ cầu khấn vong linh.

Ban đầu Vệ tần chỉ là Vệ phụng nghi, xuất thân hèn mọn không được ngồi ở vị trí cao. Nào ngờ ca ca của nàng – Vệ Anh lại là anh hùng, dùng trò bám váy ở trên chiến trường mà lập nhiều công lao, được hoàng đế phong làm Phiêu Kị Đại tướng quân.

Cả nhà Vệ thị lên như diều gặp gió, gà chó bỗng thăng thiên.

Ta và Vệ tần đều là người cũ của Đông Cung, ngoại trừ mỗi tháng phải theo Tổ chế đến cung ta hai lần, những ngày còn lại đều ở chỗ phi tần khác. Dù hắn có những niềm vui mới, nhưng suy cho cùng không phải người bạc tình bạc nghĩa. Vệ tần chính là minh chứng rõ ràng nhất. Bởi vậy, Vệ tần mang thai ta không thấy khó hiểu chút nào. Dẫu sao, luận về việc người nào giống A Chước hơn, đương nhiên Vệ tần vẫn hợp ý của hoàng thượng nhất.

Cô mẫu nhíu mày nói: “A Giảo, hoàng thượng đối xử với con không tốt đúng không? Đã hai năm rồi, sao bụng của con vẫn chưa có tin gì vậy?”

Ta vội vàng dùng khuôn mặt tươi cười trấn an bà: “Cô mẫu, hoàng thượng đối xử với con rất tốt, nhưng chuyện này có gấp cũng không có tác dụng gì.”

Vua nào thần nấy, giờ đây thế cục đã thay đổi hoàn toàn. Lui xuống vị trí thái hậu, nếu cô mẫu vẫn muốn giống như trước đây, có chút bất mãn chỉ cần nhận con kế vị khác, e rằng đã không thể nữa rồi.

Chưa cần nói đến bản thân cô mẫu, trước đây A Chước không phải cũng ân ân ái ái, nhưng ba năm ròng vẫn không có gì hay sao? Có lẽ là do nữ nhi Thôi gia không dễ thụ thai đó thôi.

Cô mẫu gật đầu, không nói thêm gì nữa. Chuyện hậu cung bây giờ bà có muốn cũng đành lực bất tòng tâm, sau đó lại căn dặn ta nhiều lần: “A Giảo, bây giờ con là hoàng hậu, trước đây cô mẫu là chỗ dựa của Thôi gia, hiện tại đổi thành con. Sau lưng con là cả gia tộc Thôi gia chúng ta, con không được ngã xuống, hiểu chưa?”

Ta nghiêm túc đáp: “Cô mẫu, con hiểu, A Giảo vẫn luôn hiểu.”

Lúc bãi giá trở về Vị Ương cung, ta hỏi Vụ Châu: “Năm nay Minh Nhi mười lăm rồi nhỉ?”

Vụ Châu trả lời: “Không sai, Minh Nhi mười lăm.”

Ta mấp máy môi, miễn cưỡng cười: “Vừa mới đi qua ngự hoa viên, thấy hoa quế nở đẹp thật, ngươi đi ngắt một ít về để ở tẩm cung đi. Hôm nào chúng ta làm son cũng được, ngươi lấy một chút ra, ta thử trước.”

Vụ Châu cười hì hì: “Bây giờ nương nương lại thích hoa quế ư? Còn tốn công làm son, chẳng phải trước đây luôn chê những thứ này tầm thường sao?”

Trong lòng ta thầm thở dài một hơi. Không phải ta. Là A Chước thích hoa quế, chuyện điều chế son phấn ta cũng học được từ A Chước. A Chước chỉ thích dùng son do chính tay mình làm. ngôn tình tổng tài

Bây giờ biện pháp duy nhất để ta có thể lấy được sủng ái củng hoàng thượng, chỉ có cách cố hết sức để mình trở nên giống với A Chước, ngày càng giống A Chước. Từng chút từng chút hồi tưởng lại dáng vẻ của A Chước lúc còn sống, học cách nàng khóc, học cách nàng cười.

Ta ghét nhất là đọc sách, nhưng nghĩ đến A Chước lúc còn sống thích đọc sách ta lại phải nhẫn nhịn, như vậy mới có thể bắt chước từng cách ăn nói cử chỉ của nàng, đến tận thiện tận mỹ.

Hậu cung sâu như biển, cứ như vậy vượt qua vô số đêm dài đằng đẵng, ngược lại cũng không còn trống trải.

Trăng rằm ngày mười lăm, Hoàng môn hô lên ba tiếng, ta biết Hoàng đế đã đến.

Ta nghêng đón như thường lệ, đích thân thay y phục. Hoàng đế đương lúc mở cánh tay để ta thuận tiện bỗng dưng luồn vào sau gáy, cắn nhẹ vành tai ta, thầm thì: “Thơm quá, Hoàng hậu dùng hương gì vậy?”

Cung nữ và thái giám vẫn đang đứng đây, ta thẹn đến mức mặt đỏ rần, vâng dạ đáp: “Ta thấy hoa quế đầu thu nở rất đẹp, nhân tiện dựa theo chút kiến thức làm son phấn đã được học qua lúc ở nhà, Hoàng thượng có thích không?”

Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mù mờ, tựa như muốn nói: “Rất độc đáo.”

Ta thở dài một hơi, rót rượu chia cơm hầu hạ hắn. Hắn ăn chưa được vài miếng đã đặt đũa xuống. Ta nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đây đều là những món thường ngày Hoàng thượng thích ăn. Người một ngày trăm công nghìn việc, long thể vẫn là quan trọng nhất, vậy nên hãy ăn một chút đi.”

Sắc mặt hắn trầm ngâm, nhìn không ra cảm xúc: “Khi nãy ở chỗ Quý phi cũng uống rượu, nên không đói.”

Mặt ta không biến sắc, vẫn nhẹ nhàng cười: “Nghe nói Vệ tần đã hoài thai được ba tháng, Hoàng thượng dạo này hẳn là nên tới Hàm Dương cung nhiều một chút. Bất luận là hoàng tử hay là công chúa, nhi tử nối dõi đầu tiên vẫn quan trọng hơn.”

Hoàng đế nghe vậy lập tức trở nên lạnh lùng, vung tay hất rơi chén rượu. “Cốp”! Chén ngọc rơi xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh. Ta bị dọa đến run người, cuống quít quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp quá phận.”

Hoàng đế nhàn nhạt nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh như mũi tên xuyên thấu tim gan, rất lâu sau mới cười một tiếng: “Biết mình sai chỗ nào chưa?”

Ta gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, lại không nói ra được lí do tại sao. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn ngày càng trở nên hỉ nộ vô thường. Trước kia rõ ràng hắn không như vậy. Khi đó A Chước hồi phủ thăm nhà, ta không tránh được có lúc chạm mặt hắn. Hắn đối với ta rất khách khí, lời nói ấm áp, thanh âm nhẹ nhàng.

Ta nhớ lại chuyện xưa kia, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn, nước mắt vô thức tuôn rơi, cũng chỉ dám đè ép cuống họng, khẽ khàng nức nở.

Một ngón tay nâng cằm ta lên, dáng vẻ ta chật vật bỗng nhiên lộ ra trước mắt hắn.

Hắn ghét bỏ nhìn ta, nói: “Trẫm nói vài câu nàng đã khóc, nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ hơn chút nào, cứ như đứa trẻ con.”

Ta vội vã dùng khăn lau sạch nước mắt: “Ta, không đúng, thần thiếp không khóc.”

Thấy ta như vậy hắn không nhịn được bật cười. Hắn cười lên như vậy thật đẹp, như trăng ló khỏi mây, như làn gió ấm áp phẩy qua mặt. So với khi nãy, quả thực như hai người khác nhau.

Hình như cảm thấy bản thân cười không đúng, hắn liền nghiêm nghị trở lại, vẻ mặt cứng rắn, hắng giọng một cái: “Trẫm mệt rồi, chuẩn bị sắp xếp đi. Mùi hoa quế trong cung nàng nồng quá, xộc lên làm trẫm đau đầu, ném hết ra ngoài cho trẫm.”

“Hả?” Ta ngạc nhiên: “Thần thiếp cứ nghĩ Hoàng thượng sẽ thích.”

Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hơi trừng mắt lườm ta, gằn từng chữ: “Trẫm. Không. Thích.”

Ta ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ, có lẽ trong mắt hắn, những kẻ bắt chước chẳng qua chỉ là loại chó cùng giả hổ, bắt chước cho có mà thôi.

Ta gối lên cánh tay hắn mà vẫn chưa ngủ nổi, thật không nghĩ ra cách nào làm hắn vui lòng. Tảng đá trong lòng càm thêm nặng trĩu, con đường tương lai dù chỉ là một tia sáng ta cũng không thấy nổi.

Hô hấp của hắn vẫn đều đều như thế, trong đêm đen tĩnh lặng nghe thấy hết sức rõ ràng, chợt nghe hắn nói: “Nàng vẫn chưa ngủ sao?”

Ta sợ hãi bật dậy, vội vàng trả lời: “Vâng, thần thiếp chưa ngủ.”

Hắn thấp giọng bật cười, tiếng cười trầm thấp trong lồng ngực vang lên: “Đêm nay nàng đang dụ dỗ trẫm sao?”

Hai chữ “dụ dỗ” này giống như một chiếc chùy nặng trịch đập vỡ lớp mặt nạ vụng về của ta. Ta xấu hổ toan đứng dậy, nhưng cuối cùng chỉ có thể đè xuống nỗi lòng đang cuộn lên như sóng ngầm, yết hầu phát run, nói: “Thần thiếp làm những thứ này cốt để Hoàng thượng vui. Thần thiếp gả vào hậu cung hai năm rồi mà vẫn chẳng đâu vào đâu, Thái hậu thường tận tâm chỉ bảo, thần thiếp….”

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên xoay người, nặng nề đè ép ta. Ta bất ngờ kêu lên, mái tóc đen như thác nước rơi hỗn loạn trước mắt.

Trong bóng tối, ta không cách nào thấy rõ sắc mặt của hắn, lại nghe giọng nói không lộ ra chút vui buồn từ trên truyền xuống: “Nàng muốn sinh con cho trẫm?”

Bằng bất cứ giá nào.

Ta cắn môi, yếu ớt như tiếng muỗi kêu trả lời: “Phải.”

“Trẫm thành toàn cho nàng.” Tay của hắn cấp tốc xé rách áo của ta rồi luồn vào trong.

Chúng phi mỗi ngày đều đến Vị Ương cung thỉnh an, ta thấy bụng của Vệ tần rất mau đã giống một quả bóng tròn, liền miễn cho nàng sớm chiều phụng dưỡng. Những chuyện phù phiếm dính líu đến ghen tuông của các phi tử khác cũng đều bị ta áp xuống.

Cũng không phải thiện tâm ta to lớn, tận tâm chiếu cố gì cả. Thiên tử cần một hoàng hậu tài đức vẹn toàn, mà làm người không thể qua loa. May mà tính tình Vệ thị không màng danh lợi, cũng không cậy sủng mà kiêu.

Những phi tử khác gò bó theo khuôn phép ta không nói làm gì, chỉ có Thượng Quan Quý phi yêu mị nhiều lệ, vênh váo hung hăng, thật khiến cho người ta đau đầu. Thế nhưng nàng ở dưới mắt ta cũng không dám làm càn quá. Thượng Quan gia có quyền thế như nào cũng không vượt qua được cây cổ thụ Thôi gia.

Bình đạm như nước cũng qua được mấy tháng, thời điểm ta đến Từ An cung thỉnh an lại đụng phải Hứa thái phi đã lâu không gặp.

Hứa thái phi khó giấu nổi ý cười, niềm vui dạt dào. Hóa ra hôm qua Vương phi hạ sinh một bé trai cho Trữ vương gia. Hôm nay theo thường lệ đến đây xin cô mẫu một ân điển, phong đích tôn của bà làm thế tử.

Thái hậu nghe vậy cũng rất vui mừng, không mặn không nhạt nói: “Ninh Vương và Vương phi ân ái đến vậy, thành hôn mới hơn một năm, nhanh như vậy đã có thế tử.”

Ta cưỡng ép bản thân nói ra một lời chúc mừng khách sáo, trái tim như có người dùng cây dao cùn cứa lên trăm ngàn lần, máu chảy đầm đìa, không thể kiềm chế.

Ta khó nhọc chống đỡ quay về Vị Ương cung, về đến nơi lập tức giống như một con rối vỡ tan thành từng mảnh ngã khuỵ xuống.

Trong thoáng chốc, ta nhớ tới đêm hôm đó, hắn tự ý mang ta rời khỏi thành. Hắn không cam lòng hỏi ta, A Giảo, nàng thật sự muốn gả cho Thái tử sao?

Nếu khi đó….

Nếu khi đó, ta mặc kệ tất cả, không để tâm mọi điều, có phải vận mệnh sẽ khác không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv