Bị phớt lờ đi nhiều lần như vậy, khiến lửa giận của Tần Lục đột bùng cháy lên.
''Cô phải nghĩ rằng, những lúc cô chịu khổ thì Tiêu Vương lại không biết đang sung sướng đâu rồi!"
''Anh ấy muốn sung sướng thì cũng tùy anh ấy!"
Yến Lạc không thèm quan tâm nói: ''Chỉ cần anh ấy vui là được!"
"Yến Lạc, cô điên rồi sao?" Tần Lục nhíu chặt mày lại.
'' Đây chính là người mà cô thà nhảy lầu cũng phải ở bên hắn sao? Cô cảm thấy có đáng để như vậy không?"
"Đáng!"
Hạ Vũ Yến nói: "Anh không cần phải bận tâm!"
"Yến Lạc, tôi thật quá xem thường cô rồi!" Tần Lục lạnh lùng cười nói.
''Dù cho sức khỏe của cô như vậy đi nữa, cũng phải vùng vẫy sinh con cho hắn sao?"
Yến Lạc cũng lạnh lùng cười nói: ''Tôi thích!"
"Được, được lắm!” Tần Lục bị khinh ngạc bởi bộ dạng thản nhiên của cô, nhịn không được thò tay ra vỗ, tràn đầy sự chế giễu. Hắn tìm kiếm cô lâu như vậy cũng không hề bỏ cuộc, luôn luôn tự khuyên chính mình là cô ấy vẫn còn sống, khó khăn lắm mới có thể gặp lại nhau, nhưng cô lại có thái độ như vậy.
Hắn đâu thể nào không tức giận được? Điều này dường như đang chế giễu sự tìm kiếm của hắn trong thời gian này chỉ là một chuyện nực cười mà thôi.
Ánh mắt của Tần Lục di chuyển đến bụng của cô, ánh mắt sắc bén tựa như một con dao vậy.
Yến Lạc bị cái nhìn của hắn làm cho run sợ, cô co rút người ôm bụng lại.
"Quý giá đến thế ư?" Tần Lục trầm giọng nói.
''Thật có chút không tin được, cô sảy thai nhiều lần như vậy, lại có thể có thai được nữa sao!"
"Việc sảy thai của tôi là do ai làm thế?" Yến Lạc đột nhiên lạnh lùng nói, cô nhìn vào ánh mắt của hắn, sự đau đớn và lạnh lùng trong ánh mắt ấy đâm xuyên vào đôi mắt của Tần Lục.
Tần Lục cười: "Cũng đâu thể nào trách tôi được, ai kêu cô không nghe lời chứ? Nếu cô không làm những chuyện như thế, thì tôi cũng đã không đối xử với cô như vậy rồi!"
Bỗng chốc, hắn lại nói: ''Chắc lại phải khiến cô thất vọng nữa rồi, lần này, tôi cũng dự định sẽ phá đi đứa con hoang trong bụng của cô?"
"Tôi không cảm thấy nó là con hoang, bởi vì nó có tình yêu thương của ba mẹ, sao lại là con hoang được?"
Yến Lạc cười chế giễu nói: "Vậy nếu như vậy thì anh cứu tôi về đây có ý nghĩa gì chứ? Đây có khác gì khiến tôi chết đi đâu?"
"Hay là…" Yến Lạc nhìn chằm chằm vào hắn.
"Anh cảm thấy tôi chết trong tay anh thì anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn ư?"
Cơ thể của Tần Lục khẽ run lên, sau đó liền thể hiện bộ dạng không hề quan tâm: "Hai chúng ta còn chưa ly hôn, cô liền có con với người đàn ông khác, vậy đứa con trong bụng cô không phải là con hoang thì là gì?"
Yến Lạc không hề quan tâm đến hắn, từ từ nhắm mắt lại. Tần Lục nhìn thấy bộ dạng bỏ mặc hết tất cả của cô, trong lòng hắn chỉ cảm thấy bực tức, ngoài ra còn có một cảm giác không cách nào diễn tả được trong lòng.
Tần Lục nhíu mày lại, hắn cũng không nói gì thêm, xoay người rời khỏi phòng bệnh. Hắn vừa mới rời khỏi thì Yến Lạc liền mở mắt ra ngước đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy thân người màu đen khẳng khiu của hắn chiếu lên phía cửa kính mờ của phòng bệnh.
Dù đoán bằng đầu ngón chân cô cũng biết hắn đang muốn làm gì. Lại sắp giở trò nhốt cô lại để һàпһ һạ cô. Yến Lạc nhoẻn miệng cười một cách chế giễu, sau đó lại nhắm mắt lại. Sống và chết thì sao chứ?
Cô đã không còn quan tâm đến nữa rồi. Tần Lục ngồi trước bàn làm việc, cầm văn bản trong tay nhưng không lọt được chữ nào vào đầu cả. Yến Lạc đã thay đổi rồi. Thay đổi đến nỗi hắn cũng không nhận ra được. Yến Lạc trước kia mỗi lần nhìn thấy hắn liền rất kích động, sẽ nở nụ cười rất ngọt ngào đó đã không còn nữa rồi.