Sau câu “Vào đi” của Quý Phàm Trạch, cửa phòng làm việc được đẩy ra từ bên ngoài, một ông lão vững vàng bước tới.
Tuy là một ông lão ngoài sáu mươi, nhưng vì chăm sóc rất tốt cùng với bộ quần áo ở nhà thoải mái nên không đoán ra được người này bao nhiêu tuổi. Đặc biệt là sống lưng cường tráng thẳng tắp cùng đôi mắt sáng ngời kia, trông rất có tinh thần.
Vùng trán vốn đang khẽ nhăn lại của Quý Phàm Trạch ngay lập tức giãn ra, anh vội vàng đứng dậy chào: “Bác, sao bác lại tới đây?”
Giáo sư Tiết có quan hệ không tệ với cậu cháu trai này, ông cười, quơ quơ túi đồ trong tay, “Kỷ niệm ngày cưới của hai bác sắp tới rồi, bác đến đây chọn quà cho bà ấy, sẵn đi lên xem cháu có ở đây không, khà khà, không ngờ lại gặp cháu ở đây thật.” Khi Tiết Minh Lâm không cười mang đến cảm giác rất nghiêm nghị, vậy mà khi cười lên lại có phần hiền lành.
Quý Phàm Trạch mỉm cười, pha trà cho ông, mời ông ngồi xuống: “Bác muốn mua cái gì thì cứ nói với cháu là được, cần gì phải tự bỏ tiền túi ra.”
Quý Phàm Trạch rất hiếu thuận với người lớn hai bên nội ngoại, Tiết Minh Lâm cười sảng khoái, nhấp hai ngụm trà nóng, trả lời: “Cái này sao giống nhau được, quà tặng cho phụ nữ phải tự mình chọn thì mới có lòng.”
Không biết nhớ đến chuyện gì, suy nghĩ của Quý Phàm Trạch khẽ động.
Trong khi trò chuyện, Tiết Minh Lâm nhìn bàn làm việc của Quý Phàm Trạch. Tài liệu đặt trên bàn rất nhiều, nhưng những kẹp tài liệu tầng tầng lớp lớp chồng lên đều được sắp xếp rất ngăn nắp, nhìn có vẻ ngay ngắn trật tự, dù lẫn lộn nhiều nhưng không loạn, giống như con người Quý Phàm Trạch vậy.
Vốn chỉ là tùy tiện đi ngang qua, nên Tiết Minh Lâm ngồi một lúc thì chào tạm biệt: “Bác không làm phiền cháu nữa, không thì đêm nay cháu lại phải làm thâu đêm rồi.”
Quý Phàm Trạch xoa thái dương: “Không sao đâu ạ, cháu quen rồi.”
Nào biết vào lúc Tiết Minh Lâm vừa bước ra khỏi cửa thì Quý Phàm Trạch đột nhiên gọi ông lại, nhét một thứ gì đấy vào tay ông: “Bác giúp cháu đưa cái này cho Chung Ngải với.”
Đột nhiên nghe cái tên “Chung Ngải”, Tiết Minh Lâm hơi sửng sốt.
Nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ hai giây mà thôi, sau đó thì ông đã nhanh chóng phỏng đoán mối quan hệ giữa cháu trai và cô bác sĩ nhỏ trong phòng khám. Trong đầu Tiết Minh Lâm xẹt qua vài hình ảnh mờ ám.
Ông cầm thứ đó trên tay, ánh mắt dần trở nên sâu xa: “A Trạch, sao cháu không tự đưa cho con bé?”
Nhìn Quý Phàm Trạch như đang cười nhẹ, nhưng nụ cười này lại có chút dịu dàng: “Nếu cháu đưa thì chắc chắn cô ấy sẽ không nhận.” Chỉ mới ăn gà ăn mày thôi mà cô nàng kia đã muốn chia đôi tiền với anh rồi.
Tiết Minh Lâm đã quen với vẻ lạnh lùng của cháu trai, bây giờ nó lại cười dịu dàng như được tắm gió xuân, lập tức khiến cả người ông nổi da gà: “Được rồi, chuyện này cứ để bác lo.”
“Cảm ơn bác.”
Sau khi tiễn Tiết Minh Lâm, Quý Phàm Trạch lại chú tâm vào tài liệu trong tay, nhưng anh phát hiện việc này có chút khó khăn. Những con chữ trên văn bản dần nhòe đi, tầm mắt anh bị ngăn cách với giấy trắng mực đen bởi hình ảnh này đây: Khuôn mặt nhỏ như bàn tay, mày lá liễu, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu cùng cái miệng nhỏ hồng non mềm đã vẽ ra gương mặt người phụ nữ kia.
Nếu buổi hẹn đêm nay không hủy bỏ, chắc bây giờ anh đang thoải mái ngồi xem phim cùng Chung Ngải rồi, nói không chừng trên tay anh còn cầm bỏng ngô và Coca nữa. Ban đầu Quý Phàm Trạch chả thèm làm những chuyện vậy đâu, mà anh cũng không rảnh để hưởng thụ mấy trò nghỉ ngơi như thế này, nhưng vì bây giờ đã có cô gái kia cùng tham gia nên anh bỗng trở nên chờ mong. Giờ thì hay rồi chính anh để cho Chung Ngải đi mất, sau đó tự giày vò mình.
Người đàn ông “Rộng lượng” đơn giản chính là —— ngoài miệng nói không ngại nhưng trong lòng khó tránh khỏi mất mát. Tựa như Quý Phàm Trạch trong giờ phút này bỗng cảm nhận được loại cảm giác miệng nói một đằng làm một nẻo xưa nay chưa từng có vậy. Haizz, chuyện yêu đương sao lại khó như vậy!
Anh xem đồng hồ thì phát hiện đã chín giờ rưỡi.
Không biết Chung Ngải về nhà chưa nhỉ?
Cô thực sự sẽ nghe lời anh mà không tiếp xúc với Trầm Bắc chứ?
Trong lúc Quý Phàm Trạch đang bị nỗi ưu tư không tên hiếm khi xuất hiện vây quanh, chiếc điện thoại vốn yên lặng trên bàn bỗng rung lên hai cái.
Khi cầm điện thoại lên, từ khóe mắt đến đuôi lông mày của anh đột nhiên hiện lên ý cười nhẹ.
Tin nhắn đầu tiên khi ấn vào chính là: [Em về đến nhà rồi.]
Bây giờ Quý Phàm Trạch càng biết chắc chắn bản thân thích Chung Ngải ở điểm nào. Cô hoàn toàn không giống những cô gái khác, ỷ vào sự yêu thích của đàn ông liền giả vờ giả vịt hoặc cậy được chiều mà trở nên kiêu căng. Cô là kiểu người chỉ cần người khác đối xử với cô tốt một chút thì cô sẽ trao cả trái tim chân thành cho người ấy. Ví dụ như lúc này, cô biết tin nhắn ấy có thể giúp Quý Phàm Trạch yên tâm.
Quý Phàm Trạch không trả lời tin nhắn mà gửi yêu cầu gọi video.
Ngay sau đó, trên màn hình điện thoại xuất hiện một khuôn mặt sống động của Chung Ngải chứ không phải do anh tưởng tượng ra nữa.
Chung Ngải đặt điện thoại trên kệ để bàn, khuôn mặt xinh xắn chiếm hết màn hình. Cô vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng dính trên trán, khuôn mặt như vẫn còn vương hơi nước. Dưới ánh đèn thanh nhã, làn da cô dần trở nên trong suốt, giống như mèo con vừa được vớt từ trong nước ra vậy.
Quý Phàm Trạch nhìn không rời mắt, anh cong môi: “Em ăn tối chưa?”
“Em ăn rồi.” Thì ra đây là yêu đương sao? Chung Ngải cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền trên má đong đầy vẻ hạnh phúc: “Vừa rồi ăn McDonald trên đường trở về. Còn anh thì sao?”
Anh nói: “Anh cũng ăn rồi.”
Im lặng trong giây lát, hình ảnh trong điện thoại dường như càng rõ nét hơn.
Đôi mắt vừa sâu thẳm lại nóng bỏng của Quý Phàm Trạch lướt qua tóc mai trên trán cô, lông mày cô, mắt cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô… Làn sóng điện rất nhỏ cùng lớp màn hình mỏng dường như không tồn tại, anh cảm thấy bản thân cách cô rất gần.
Càng gần thì anh lại càng muốn cô.
Vì Chung Ngải có thể cảm nhận được sự kìm nén và khát vọng của anh nên tim cô đập dồn dập như đánh trống khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy. Cô cụp mắt, giấu đi vẻ ngại ngùng trong mắt, hỏi: “Anh còn ở công ty à?”
“Ừm.” Anh gật đầu.
Chung Ngải cười, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra: “Anh đừng liều mạng như vậy nữa, giấc ngủ rất quan trọng đó. Nên ngủ sớm đi.”
Đi ngủ sớm chỉ là cụm từ rất đơn giản, nhưng từ trong miệng Chung Ngải nói ra thì lại khiến cho 36000 sợi lông tơ trong người Quý Phàm Trạch nở ra, sảng khoái vô cùng.
Hoá ra được cô quan tâm là cảm giác như vậy, ý cười trên khoé miệng anh ngày càng rõ hơn: “Ngủ ngon, cục cưng.”
… Cục cưng.
Ngón tay Chung Ngải ấn nút chấm dứt cuộc trò chuyện hơi khựng lại, cô có cảm giác rằng mình sắp bị mất ngủ rồi, gương mặt đỏ ửng: “… Ngủ ngon.”
***
Sáng sớm hôm sau, Chung Ngải vừa đến phòng khám thì bị giáo sư Tiết gọi vào phòng.
Ở sau bàn, vị giáo sư đầu tóc hoa râm cười ấm áp với cô, chỉ vào thiệp mời trên bàn, nói: “Tiểu Chung à, cuối tuần sau có một cuộc hội thảo quốc tế về tâm lý sức khỏe ở Hồng Kông. Tôi có một bài luận văn được ban tổ chức lựa chọn nên sẽ thuyết trình tại đấy…”
“Chúc mừng thầy.” Chức danh và danh dự học thuật đều là một sự khẳng định đối với bác sĩ, cũng khiến Chung Ngải hâm mộ từ tận đáy lòng.
Ai dè trọng điểm mà giáo sư Tiết muốn nói lại không phải điều này. Ông đột nhiên thay đổi đề tài, bắt đầu vào chủ đề chính: “Nhưng thứ năm tuần sau là kỷ niệm ngày cưới của tôi và vợ, em cũng biết tính tình bà nhà tôi rồi đấy, e rằng tôi không đi được rồi.”
Dừng một chút, ông nói tiếp: “Không thì em thay tôi đi Hồng Kông đi.”
Chung Ngải vẫn luôn mơ ước có thể giao lưu với các chuyên gia tâm lý hàng đầu, bây giờ cô lại có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên sẽ không do dự, cô lập tức gật đầu như giã tỏi: “Được ạ, em cảm ơn thầy!”
Chung Ngải nhận nhiệm vụ xong đang định đi thì lại bị giáo sư Tiết gọi lại.
Nụ cười trên mặt ông không thay đổi, ngồi thẳng dậy: “Gần đây phòng khám đã tiêu tốn khá nhiều cho các chương trình truyền hình, nên vốn lưu động không đủ.” Nói xong, ông đưa cho Chung Ngải một cái thẻ: “Lần này em đi công tác thì dùng cái này thay cho tiền trợ cấp đi.”
Việc được đi giao lưu học thuật đã đủ khiến Chung Ngải sướng đến phát điên, nên có tiền trợ cấp hay không cũng không sao cả. Cô cười rồi nhận lấy tấm thẻ, lại nói cảm ơn.
Nhưng khi vừa ra khỏi văn phòng giáo sư Tiết, Chung Ngải liền đứng sững trước cửa.
Nhìn tấm thẻ trong tay, cô chợt nhướn mày.
Đây là thẻ mua sắm tiền mặt.
Của Harbour City.
Do lượng tin tức quá lớn nên cô phải tiêu hóa một lúc lâu mới miễn cưỡng hiểu rõ tình hình. Chắc là sau buổi thuyết giảng với mấy vị quản lý cao cấp chỗ Quý Phàm Trạch, người bên Harbour City đã tặng thẻ mua sắm cho giáo sư Tiết. Dù sao thì việc tặng quà cho khách hàng gì đó cũng là bình thường.
Không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng tấm thẻ này lại chạy đến chỗ cô. Chung Ngải nhếch miệng cười, ha ha, cô và Quý Phàm Trạch cũng rất có duyên đấy chứ.
Nhìn bóng lưng thích thú của cô biến mất ở cửa, Tiết Minh Lâm gõ bàn, cười lắc đầu nghĩ: Không chỉ là có duyên thôi đâu.
Ba năm trước, thằng nhóc Quý Phàm Trạch kia muốn nhét Chung Ngải khi ấy vẫn còn là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học vào phòng khám của ông, còn không cho ông nói với Chung Ngải.
Vài tuần trước, trợ lý của Quý Phàm Trạch bỗng nhiên đến gặp ông, chỉ đích danh Chung Ngải đi tọa đàm tại Harbour City;
Hôm qua, Quý Phàm Trạch lại lấy thẻ mua sắm nhờ ông đưa cho Chung Ngải…
Đủ loại dấu hiệu đã cho thấy rằng cháu trai của ông cuối cùng cũng thông suốt, biết cách theo đuổi con gái rồi.
Thực ra, lúc trước Tiết Minh Lâm không ưa Chung Ngải. Dù sao thì các bác sĩ trong phòng khám đều có lý lịch xuất chúng, chỉ riêng mình cô không có kinh nghiệm, lại còn bị bệnh viện tuyến đầu loại sau kỳ thực tập, nên trong lòng ông khó tránh khỏi âm thầm phê bình việc Quý Phàm Trạch đưa cô vào. Nhưng sau ba năm, giáo sư Tiết phát hiện ra Chung Ngải không những nắm vững kiến thức cơ bản, mà còn biết nỗ lực vươn lên, đồng thời cũng là một hạt giống tốt đáng được bồi dưỡng. Nghĩ vậy, ông chỉ có thể than thở mắt nhìn người của bệnh viện kia thật chẳng ra làm sao cả.
Nếu đã là tiền trợ cấp đi công tác thì Chung Ngải tiêu cũng không thấy ngại. Thế là, cuối tuần cô đưa mẹ đi Harbour City mua sắm.
Đến lúc này Chung Tú Quyên mới thấy phòng khám tư nhân này thật là tốt: “Phòng khám các con hào phóng quá, cho nhiều tiền trợ cấp như vậy. Chỉ mỗi điểm này thôi thì bệnh viện tuyến đầu kia không thể so được rồi…”
Chung Ngải biết mẹ cô không thật sự coi trọng tiền bạc, bà chỉ muốn an ủi cô mà thôi. Nếu như năm đó cô thua người khác thì không sao, nhưng mà đối phương lại là Mạnh Tình, sao bà có thể không tức giận được chứ.
Chung Tú Quyên đã từng bại trước mẹ Mạnh Tình, thua ở đàn ông.
Sau đó, Chung Ngải lại bại trước Mạnh Tình, thua ở công việc.
Nếu tình cảnh của Chung Ngải tốt hơn Mạnh Tình thì nỗi oán giận của Chung Tú Quyên có thể bớt đi, ai dè lịch sử lại tái diễn, còn thê thảm hơn lần trước nhiều.
May là Chung Ngải đã quen với tâm lý hay so sánh của bà. Cô kéo khuỷu tay Chung Tú Quyên, làm bộ như mình là một phú bà khoe khoang: “Mẹ, mẹ thích cái gì thì cứ chọn.”
Vừa đi vừa nhìn, bà kéo Chung Ngải vào một cửa hàng quần áo nữ, vẫy tay gọi nhân viên bán hàng. Chung Tú Quyên chỉ vào hàng váy trên kệ, nói: “Lấy cái này, cái này, và cái này tới cho tôi xem.”
Vẻ mặt cô gái bán hàng khó xử: “Cô ơi, quần áo chỗ chúng cháu đều theo phong cách thiếu nữ, có lẽ không hợp với cô cho lắm đâu ạ.”
Chung Ngải đỡ trán. Đúng thật như vậy, màu xanh hồng, vàng nhạt… Đều là những màu sắc của thiếu nữ, chứ không thích hợp với người nhiều tuổi như bà.
Chung Tú Quyên tức đến dậm chân: “Không phải để tôi mặc. Tôi chọn cho con gái.”
“…” Cô bán hàng cười xấu hổ, vội vàng lấy quần áo từ trên kệ xuống.
Chung Ngải nói đơn giản: “Con không cần mua thêm quần áo đâu, mỗi ngày đều mặc áo blouse trắng là xong chuyện rồi.”
Hiển nhiên Chung Tú Quyên không đồng ý với quan điểm này, bà kéo Chung Ngải lên phía trước, mặt lộ vẻ tha thiết: “Con đừng chỉ nghĩ đến mẹ nữa. Con mới là người nên mặc đẹp, trang điểm rực rỡ vào. Gần đây mẹ nhìn trúng vài đối tượng xem mắt cho con rồi, đến lúc ấy con bớt chút thời gian gặp mặt thử xem, không chừng có thể tìm được người thích hợp. Chẳng lẽ con muốn làm bà cô già cả đời ư?”
… Bà cô già.
Cô không ngờ được đang trong cửa hàng mà mẹ lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh, Chung Ngải bị bà nói mà hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Liếc thấy trên mặt cô bán hàng lộ ra vẻ khác thường, Chung Ngải túm lấy cánh tay của bà, kéo bà ra ngoài cửa hàng: “Mẹ, thực ra con…”
Hít sâu một hơi, Chung Ngải đã quyết định, cắn môi nói: “Con có bạn trai rồi.”
“Hả?!” Lần này Chung Tú Quyên không thể không kêu lên.
Không cho Chung Ngải thời gian để giải thích, bà đột nhiên biến sắc, lắc vai con gái, giọng nóng nảy: “Chuyện lớn như vậy mà sao con không nói cho mẹ? Nếu con nói trước cho mẹ thì mẹ và ba con có thể tư vấn giúp con rồi.”
“Ôi chao, bọn con cũng mới vừa xác định quan hệ được mấy ngày thôi.” Chung Ngải vuốt lông cho mẹ già.
Cũng không biết ánh mắt con gái thế nào nữa. Chung Tú Quyên không khỏi lo lắng, bắn như súng liên thanh: “Người đàn ông kia như thế nào? Tính cách có thích hợp với con không? Hai đứa gặp nhau ở đâu? Ôi, rốt cuộc thì cậu ta là ai?”
“Là cháu ạ.” Một giọng nam trầm ấm từ từ vang lên.