Tôi bước xuống xe mà không đợi anh ta, chỉ nắm tay Điềm Điềm đi thẳng vào trong. Tân Hạo Đình đuổi kịp bước chân chúng tôi và vẫn nhìn tôi mỉm cười.
Nếu là trước đây chắc chắn anh ta sẽ để tôi đi một mình, rõ ràng lần này anh ta muốn xác minh xem tôi có nói dối hay không.
Khi đến một cửa hàng, tôi liếc nhìn đôi giày trên ngăn tủ. Tân Hạo Đình đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn tôi, hiển nhiên là đang chờ xem tôi xấu mặt.
Nhưng không ngờ một hướng dẫn viên mua sắm lại nhận ra tôi: "Chào cô Lăng, cô đến đây để lấy giày ạ?"
Tôi cười đáp: "Vâng!"
“Chúng tôi đã chuẩn bị cho cô xong rồi, tôi sẽ lấy cho cô ngay!” Nói xong lập tức chạy vào kho, không bao lâu sau đã cầm một hộp giày mới đi ra và đưa cho tôi: “Size 38, màu nâu ạ!”
Tôi đưa tay ra nhận lấy, mở ra xem rồi đưa cho Tân Hạo Đình và nói lời cảm ơn với nhân viên mua sắm.
Tân Hạo Đình hơi ngẩn ra, sau đó lập tức bày ra vẻ dịu dàng cầm lấy hộp giày rồi thân thiết ôm tôi một cái, cuối cùng mới lịch sự cảm ơn nhân viên mua sắm.
Trên đường trở về, Tân Hạo Đình có vẻ rất phấn khởi. Anh ta luôn tìm chuyện này chuyện kia để nói, ồn ào suốt cả đoạn đường, còn tôi thì chỉ nhàn nhạt phụ họa vài câu.
Bữa này tôi ăn rất ít. Buổi chiều tôi từng bị đau gan nên không dám ăn những món nhiều dầu mỡ. Với lại nhìn Tân Hiểu Lan ngồi cạnh Tân Hạo Đình, tôi thật sự không có chút khẩu vị nào. Thành thật mà nói, mỗi khi ngồi trước mặt những kẻ được gọi là người một nhà này, tôi bỗng thấy ghê tởm và buồn nôn hơn bao giờ hết.
Thấy Tân Hạo Đình liên tục gắp thức ăn cho tôi, Tân Hiểu Lan liếc nhìn tôi bằng đôi mắt độc ác nham hiểm, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
“Trước đây tới nhà anh ăn cơm cũng không thấy anh làm ra vẻ như vậy đấy?” Rốt cuộc cô ta không chịu được nữa: “Sao bây giờ còn khó hầu hạ hơn cả Điềm Điềm vậy?”
"Anh ấy cam tâm tình nguyện là được. Sao vậy? Em ghen ghét à?" Tôi nhìn Tân Hiểu Lan, mỉm cười dịu dàng nói.
Đôi mắt cô ta thoáng co rụt lại, cẩn thận nhìn tôi nói: "Chị... chị nói vậy là có ý gì?"
Tôi đưa tay đặt đĩa thức ăn mà Tân Hạo Đình đã gắp cho tôi trước mặt cô ta: "Không có ý gì, chị không muốn động đũa, nếu em thích thì em ăn đi! Đồ ăn anh ấy thích chưa chắc chị cũng thích đâu!"
Sau đó tôi nhìn sang Tân Hạo Đình: "Mấy ngày nay túi mật của em không được tốt, lúc nào cũng cảm thấy buồn nôn nên buổi chiều em đã đến bệnh viện kiểm tra thử. Bác sĩ yêu cầu em phải chú ý chế độ ăn uống một chút.”
Tôi thấy sắc mặt Tân Hạo Đình có chút mất tự nhiên, anh ta dừng đũa trên tay nhìn về phía tôi, cảm xúc trong mắt tối đen không hiểu được.
Tân Hiểu Lan lén lút liếc nhìn Tân Hạo Đình, đẩy chén đĩa một cái, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Em sẽ không nhặt thức ăn thừa của chị."
Tôi cười tủm tỉm, hỏi như có dụng ý khác: "Ồ, vậy sao? Nhưng chỉ là thức ăn thì sợ gì chứ! Hơn nữa chị cũng chưa động qua món này!"
Trong lòng tôi lặng lẽ oán thầm.
Bà cụ liếc nhìn Tân Hiểu Lan: "Con xem miệng lưỡi bén nhọn này của con và cả tính tình này nữa, sau này có người nào có thể chứa được con hả?"
“Vậy thì đừng tìm, con không muốn rời khỏi cái nhà này, không được sao?” Giọng điệu của Tân Hiểu Lan rất hùng hồn.
Nhìn thấy Tân Hiểu Lan tự tin mười phần và nói ra lời chắc chắn như thế, tôi suýt thì bật cười.
"Không tìm cái gì? Chẳng lẽ con còn muốn người nhà nuôi con cả đời sao?" Bà cụ không nghĩ ngợi đã đáp một câu. Tôi tin chỉ cần là người hiểu chuyện đều sẽ cảm thấy chói tai.
Tôi cười nhạt, không tham dự vào cuộc đối thoại này. Nói nhiều tất hớ, bây giờ không phải lúc vạch mặt với bọn họ.
Nhưng tôi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cũng vô ích, có một số người không muốn thuận theo thì cũng đành chịu.
“Mỗi lần chị trở về đều không có chuyện gì tốt hết!” Tân Hiểu Lan chỉa thẳng mũi nhọn vào tôi: “Đừng nghĩ chị vào được cửa nhà này thì đã là người nhà này!”
Khi Tân Hiểu Lan nói lời này, điệu bộ của cô ta như thể cô ta là chủ nhân đang nắm quyền kiểm soát, còn tôi là một cô hầu gái bị sỉ nhục thấp hèn.
Trong miệng tôi còn đang nhai thức ăn, nghe vậy thì bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Tân Hiểu Lan, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể nói với cô ta: "Em đang nói về chị đấy à?"
“Đúng là chị đấy, thì thế nào?” Tân Hiểu Lan thật đúng là không sợ chuyện lớn.
"Ừ! Tốt!" Chẳng ai ngờ được tôi lại khen ngợi cô ta một cách bình tĩnh như vậy.
Sau đó, tôi đặt đôi đũa trên tay xuống bàn. Mấy người trong nhà họ Tân đều giật mình nhìn về phía tôi, biểu hiện của từng người đều không giống nhau.