Khoảnh khắc khi chăn bị tôi nhấc lên, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã, tôi quay đầu lại nhìn theo bản năng, khẩn trương đến nỗi túm chặt lấy góc chăn, muốn xem thử rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng thật không ngờ, người xuất hiện trước mắt tôi lại chính là Hela, phía sau cô ta còn cả cả mấy tên thuộc hạ.
Tôi lập tức hiểu ra, chuyện đã bị bại lộ.
Tôi và Hela nhìn nhau vài giây, sau đó quay đầu lại, hoặc là không làm, chứ đã làm thì phải làm đến cùng, đằng nào tới tôi cũng đã tới rồi, cũng đã bị phát hiện rồi, vậy thì tôi nhất định phải xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Tôi bình tĩnh đảo mắt nhìn về phía cơ thể Bùi Thiên Vũ sau khi chăn bị xốc lên, tôi nhìn thấy trên đùi anh bó thạch cao, bị băng bó mấy chỗ lận, nhất định là miệng vết thương vẫn còn chưa khép lại, và một cánh tay đặt bên sườn cũng được băng bó bằng thạch cao, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi thấy ghê người.
Phút chốc, tôi lại nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Bùi Thiên Vũ, chỉnh chăn cẩn thận cho anh, những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống miệng, chua xót vô cùng.
Tôi lại ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn không gì sánh bằng kia của Bùi Thiên Vũ, nhẹ giọng nói một câu: “Thiên Vũ, anh phải mau khỏe lại đấy! Đừng ngủ lâu quá!”
“Cô Lăng đây quả thật là đa mưu túc trí, lá gan cũng không nhỏ nhỉ!” Hela vẫn đứng yên một chỗ từ khi cô ta tiến vào, nhìn tôi làm xong hết thảy bằng khuôn mặt không cảm xúc, tiếp theo đó, giọng nói lạnh lẽo của cô ta vang lên.
Tôi “phụt” cười, thu hồi ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn khuôn mặt Bùi Thiên Vũ, ngồi dậy, giơ tay lau nước mắt, tôi không muốn để bọn họ nhìn thấy mình khóc.
Sau đó, tôi nhìn về phía Hela, cũng đáp lại cô ta bằng vẻ bình tĩnh lạnh lùng tương tự: “Nói thừa rồi! Chỉ cần là việc tôi muốn làm, tôi nhất định sẽ làm được! Tôi cảm thấy hành động này của mình chẳng liên quan gì tới việc lá gan nhỏ hay lớn. Tôi muốn xem tình hình của bạn mình, thì đương nhiên tôi phải đến xem rồi!”
“Ai cho cô cái gan Từ Quốc Thiên xông vào nơi này!” Cô ta vẫn luôn dùng nét mặt lạnh nhạt nhìn về phía tôi, giọng điệu lạnh lẽo lại bình tĩnh, tràn ngập sự tàn nhẫn, không hề có chút cảm xúc nào đan xen.
“Tôi đã nói rồi, chỉ cần là việc tôi muốn, thì ắt có thể! Còn cần phải đợi ai cho lá gan sao?” Tôi nhìn về phía cô ta bằng vẻ khiêu khích: “Tôi cũng muốn biết, các người có ý gì? Chẳng lẽ định ra quân ồ ạt thế này sao? Tôi chỉ là muốn đến thăm bạn mình thôi mà.”
Dường như Hela cũng không muốn tranh cãi thêm với tôi, dáng vẻ cô ta cao cao tại thượng, cằm hất cao, ngạo mạn đến cực điểm.
“Người đâu, đưa cô Lăng đây ra ngoài!” Giọng nói hung ác nham hiểm của Hela vang lên, ngay sau đó, mấy người đi theo cô ta lập tức tiến vào chạy về phía tôi.
“Mặc dù là cô đã nhìn thấy, nhưng anh ấy cũng không phải người mà cô có thể mơ ước! Cô Lăng, ra khỏi cánh cửa này, tốt nhất cô nên ngậm chặt miệng mình lại!” Hela dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn tôi một cái.
Khi hai người kia tiến tới định kéo tôi đi, tôi lập tức thấp giọng nói: “Đừng động vào tôi.”
Hai người đó lập tức đừng im tại chỗ, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Bùi Thiên Vũ vẫn đang ngủ say chẳng chịu nhúc nhích gì, mũi bắt đầu cay cay, tôi lưu luyến nỉ non một câu: “Em đi trước đaay!”
Tôi biết, có tiếp tục giằng co cũng chẳng có ích lợi gì, vừa định nhấc chân bước ra ngoài, lại thấy người nào đó đang vội vàng xông tới, là người mà đáng ra vẫn còn trong tiệc rượu – Lý Tân Nhị.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, một cảm giác tồi tệ bỗng chốc bùng lên, hình ảnh của cô ta trước mặt tôi hoàn toàn sụp đổ, lập tức lao về phía tôi như một cơn gió, trong lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, thì cô ta đã giơ tay giáng thẳng vào mặt tôi một cái tát với tốc độ như sét đánh.
Sự ôn nhu khéo léo trước đó hoàn toàn thay đổi, thay vào đó cô ta trợn mắt nhìn về phía tôi nói: “Lăng Hoa Dao, cô đúng là không biết xấu hổ, biết rõ anh ấy không phải của cô, vậy mà cô còn dám ngang nhiên khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi! Tôi biết ngay cô vội vàng rời đi như vậy nhất định là có quỷ kế mà! Quả nhiên tôi không nghĩ sai!”
Sự nóng rát đau đớn trên mặt truyền tới khiến tôi càng thêm chắc chắn, xem ra tôi đã thật sự coi thường Lý Tân Nhị rồi, hóa ra trước giờ cô ta vẫn luôn phòng bị tôi, thật không ngờ cô ta lại luôn để bụng, nhất cử nhất động của tôi đều bị cô ta chú ý tới.
Tôi nhẹ nhàng giơ tay chạm nhẹ lên mặt mình, sau đó lại nhìn về phía Lý Tân Nhị: “Cuối cùng cô cũng chịu xé cái mặt nạ rách của mình đi, tôi thực sự rất thích dáng vẻ hiện tại của cô đấy, so với sự giả tạo trước đó của cô thì nó khá hơn nhiều! Cô có kiên nhẫn hay không thì đó là chuyện của cô, còn gặp hay không gặp anh ấy là chuyện của tôi!”
Tôi không hề có chút nào là sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt méo mó vì tức giận của cô ta, lúc này tôi mới nhận ra, cô ta thật sự rất xấu, không có dáng vẻ gì là cao quý.
“Tốt nhất là cô nên bớt nóng lại thì hơn, tình trạng của anh ấy tôi đã chụp lại rồi, nếu cô còn dám nổi điên thêm nữa, tôi sẽ công bố ra ngoài! Hai người chúng ta khác nhau, cô thích bóng tối dưới ngọn đèn, còn tôi lại thích rõ ràng! Cái tát ngày hôm nay cô nhớ cho kỹ, cô nhất định sẽ phải trả lại!”
Cô ta lại tiến thêm một bước về phía tôi, mở miệng nói: “Lăng Hoa Dao, cô đây là đang tự tìm đường chết đấy, cô là cái thá gì mà gặp anh ấy? Xem ra tôi vẫn còn quá nhân từ với cô, cho nên cô mới không biết trời cao đất dày là gì! Cô nhớ đấy, chỉ cần một ngày nào đó cô đi một mình, thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Trước nay cô chưa từng khách khí bao giờ, hà cớ gì phải giả bộ giả nhân giả nghĩa!” Dứt lời, tôi nhấc chân đi ra về ngoài.
“... Người đâu!”
“Cô dám!”