Từ Hậu Đạt thở dài.
Giọng điệu bình tĩnh, không có chứt xíu áy náy nào, tựa như kẻ vừa mới chữa chết người không phải ông ta.
"Gì cơ?"
'Vân Lễ Tiền giật mình, hoảng sợ hỏi: "Thần y Từ, rốt cuộc đã xây ra chuyện gì?"
"Vừa rồi cha tôi vẫn còn tốt lầm mà, sao đột nhiên lại không trụ nổi nữa chứ..."
"Thần y Từ, ông mau nghĩ cách đi!" Vân Hải Mị cũng hoảng sợ, lên tiếng thúc giục.
Lúc này cô ta không còn tâm trạng đâu mà đồi cổ. phần nữa, chỉ muốn nhanh chóng thu dọn tàn cục.
Dù sao người cũng do cô ta mời tới, nếu ông nội thật sự xảy ra bất trắc thì mình khó mà chối
E là không thể sống ở nhà họ Vân nữa chứ đừng nói chỉ đến chuyện lấy được quyền lực trong tập đoàn.
"Tôi thật sự bó tay hết cách!"
Từ Hậu Đạt lắc đầu, vẻ mặt khổ sở: "Các chỉ số đã vẽ 0, ông cụ Vân cũng tắt thở rồi. Đừng nói tôi, ngay
cả thần tiên đến cũng vô dụng."
"Khốn nạn!"
Vân Thủy Dao mắng.
Cô giãm mạnh đôi giày cao gót làm vệ sĩ đau đến nhe răng trợn mắt, vô thức thả lỏng tay.
'Vân Thủy Dao rảo bước chạy tới túm cổ áo Từ Hậu Đạt, lạnh lùng nói.
"Tôi không quan tâm, người là do ông chữa trị, bây giờ ông phải phụ trách nhiệm!"
"Một là ông cứu sống ông nội tôi, hai là ông chôn cùng ông ấy!"
"Vân Thủy Dao này nói được làm được!"
Tuy cô chỉ là phụ nữ, nhưng quanh năm suốt tháng lăn lộn trên thương trường, hơn nữa còn là nữ chủ tịch bá đạo cao quý.
Khí thế mạnh mẽ khiến mọi người im thin thít, ngay cả Từ Hậu Đạt cũng hoảng hốt.
"Chủ tịch Vân đừng đổ lỗi cho tôi!"
"Đúng là tôi chữa trị, nhưng chẳng phải vì tên Sở Phong mà cô tìm tới đã làm bừa khiến bệnh tình nặng. thêm sao?”
“Nói ai hại chết người thì phải là thắng nhãi kia, không liên quan gì đến tôi."
"Ông"
Vân Thủy Dao muốn quát mắng, nhưng Vân Tiền nghe Từ Hậu Đạt nói vậy thì hai mắt sáng ngời, gật đầu hùa theo: "Thần y Từ nói đúng!"
"Y thuật của ông ấy rất tốt, chỉ cần ông ấy ra tay thì chắc chắn có thể chữa khỏi cho ông cụ”
"Bây giờ người chết rồi, nhất định là bị ảnh hưởng. bởi tên lừa gạt kia, làm tăng độ khó cho việc chữa trị của thần y Từ..."
“Nói cách khác, cô và tên lừa đảo kia đã hại chết ông nội!"
Vân Hải Mị thuận nước đẩy thuyền, cần ngược một phát: "Vân Thủy Dao, chị ác thật đấy!” "Đã làm chủ tịch mà vẫn chưa thỏa mãn, còn
muốn làm chủ gia tộc!"
"Chị nói xem có phải chị đã sai thãng kia lén giở trò, sau đó nội ứng ngoại hợp hại chết ông nội không?”
“Như vậy thì chị có thể quét sạch rào cản, thuận nước đẩy thuyền kế nhiệm thân phận chủ gia tộc, nhân tiện tống cổ chúng tôi ra ngoài?"
"Chỉ vì giữa chúng ta có ân oán mà chị nhắm vào ông nội, muốn dùng cách này chèn ép cha con tôi?"
“Chị... chị ác lắm!"
Nói xong cô ta còn đấm ngực giậm chân, tỏ ra buồn bã!
Hai cha con diễn sinh động như thật, thoáng cái đã giành được sự đồng cảm của mọi người.
Bọn họ cũng cho là như thế, càng nghĩ càng thấy chuyện là vậy, vẻ mặt khi nhìn Vân Thủy Dao cũng thay đổi.
"Haiz, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, không ngờ cô ta còn có dã tâm này."
"Có dã tâm là tốt, nhưng lại dùng sai đối tượng, leo lên bẵng cách hại chết ông cụ Vân. Không sợ bị người đời đâm cột sống à?"
"Bây giờ tên lừa đảo kia chuồn rồi, cô ta cũng có. thể thuận nước đẩy thuyền đổ lỗi cho thần y Từ và cha con ông Lễ. Phải nói là chiêu này quá ác!"
"Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô ta ác. như vậy nhỉ?"
Thoắt cái tình thế đã thay đối.
Tất cả mọi người đều nhắm vào Vân Thủy Dao, biến cô thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Im ***"
'Vân Thủy Dao siết chặt nắm đấm, quát to: "Tôi không hề!"
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ hại chết ông nội, các người đừng có vu oan cho tôi."
"Hơn nữa, anh Sở chỉ đi mua kim bạc thôi, không phải chạy trốn. Tôi tin..."
"Ha ha”
'Vân Hải Mị cười khẽ ngắt lời cô, buông lời châm chọc: "Vân Thủy Dao, cô coi chúng tôi là kẻ ngu mà đùa giỡn đấy à?"
"Gòn mong tên lừa đảo kia quay lại á? Sao có thể, chứ!"
"Hôm nay tôi tuyên bố, nếu anh ta thật sự quay lại
thì Vân Hải Mị này sẽ chặt đầu cho anh ta làm đệm ngồi”
Nghe vậy, Vân Thủy Dao giận điên người, đang định phản bác thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tôi sợ cấn đau mông mình”
Vân Thủy Dao kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn thì thấy Sở Phong đang đứng ở cửa
Trên tay anh còn xách một túi kim bạc.
"Anh Sở!"
Cô không nhịn được hô lên, rảo bước đi đến, kích động nói: 'Anh, anh về rồi!"
“Lúc nãy tôi còn tưởng...”
“Tôi sẽ chạy trốn?”
Sở Phong thản nhiên nói: "Cô Vân nghĩ nhiều rồi.”
"Kim bạc mà tôi cần khá đặc biệt, phải chạy tới nhiều cửa hàng mới mua được."
"Đi thôi, chữa bệnh cho ông cụ Vân nào!”
Sau đó, anh cất bước bước đi tới trước giường bệnh. Khi nhìn thấy chiếc chăn trên mặt đất, anh bất giác nhíu mày: "Sao lại vén chắn ra?"
“Chẳng phải tôi đã nói là căn áp nhiệt giải độc cho ông cụ Vân sao?”
"Trước khi tôi về tuyệt đối không được vén chăn ra. Có phải các người nghe không hiểu lời tôi nói không?"
"Hừ."
Từ Hậu Đạt lạnh lùng hừ mũi, khinh bi nói: "Cậu là cái thá gì, cậu nói thì chúng tôi phải nghe chắc?"