Nghe vậy, Vân Thủy Dao sửng sốt, kinh ngạc nói: "Sao có thể là anh ta?"
"Sao vậy, Dao Dao, cô biết anh ta sao?"
"Ừm, lần này anh ta là đại diện công hội tài phiệt, sở dĩ lăn này có thể chừa ra được một suất gia tộc tài phiệt cũng là nhờ sự tiến cử của anh ta."
"Trước đây tôi đã từng tiếp xúc riêng với anh ta, ôi cảm thấy con người anh ta rất tốt, hơn nữa cũng rất xem trọng chúng tôi, nhưng anh ta làm sao có thể.
Sở Phong lắc đầu thở dài: "Biết người, biết mặt, không biết lòng, ai mà biết được anh ta đang nghĩ gì?"
"Huống chỉ, chừa ra một suất gia tộc tài phiệt cũng không nhất định là để dành cho Vân gia, có khi là anh ta muốn dành suất này cho gia tộc khác thì sao?"
Nghe vậy, Vân Thủy Dao có chút bối rối, trầm ngâm nói:" Nhưng mà, nếu đã biết chủ mưu phía sau chính là anh ta, vậy thì trong bữa tiệc mừng anh ta nhất định sẽ giở trò, vậy...”
“Tôi không sợ anh ta sẽ ra tay, tôi chỉ sợ anh ta sẽ không ra tay.”
Sở Phong bình tĩnh nói:"Hiện tại chúng ta đã biết phương hướng, đến lúc đó chỉ cần để mắt tới anh ta là được”
“Yên tâm đi Dao Dao, tôi là đội trưởng an ninh, chuyện này cứ giao cho tôi, cô không cần phải lo lắng”
"Được, tôi tin anh!"
Chốt xong.
Ở bên đây lão Liên lại đang thở dài, tự trách mình:
"Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi giao quyền lực lại cho Giang Hải Hà, thì ông ta cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy."
"Sở tiên sinh, cậu yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm ông ta tính chuyện, cũng xem như là vì cậu đã cứu tôi..."
"Không cần đâu, lão Liên”
Sở Phong xua tay, trịnh trọng nói: 'Ông cứ xem như không biết gì là được rồi."
“Nếu như ông thật sự đi tìm ông ta, ngược lại là đánh rắn động cỏ, khiến ông ta cảnh giác, e rằng như vậy còn rắc rối hơn”
"Còn chuyện tôi cứu ông cũng không phải là chuyện vô ích gì đâu, lúc nãy Liên tiểu thư đã chuẩn bị xong dược liệu cho tôi rồi”
"Bệnh tình của ông bây giờ xem như cũng đã ổn định, chỉ căn ông yên tâm nghỉ ngơi, thì tôi tin tưởng, ông sẽ sớm bình phục lại.”
Nói xong.
Khi hẳn tính dẫn Vân Thủy Dao rời đi thì lão Liên vô thức hô lên: "Sở tiên sinh, cậu đợi một lát.”
"Chuyện của Giang Hải Hà, tôi có thể không nhúng tay vào, cậu là người có tài, nhất định sẽ có cách xử lý của riêng mình.”
"Nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, vẫn là cầu xin cậu chấp nhận.”
Sở Phong cau mày hỏi: 'Chuyện gì?"
"Chính là, như cậu biết đấy, cháu gái Thanh
Thanh của tôi là một người mê võ thuật."
"Võ công của cậu lại cao cường, ngay cả tôi cũng phải xấu hổ không sánh bằng, ý của tôi là, nếu thuận tiện thì cậu có thể nhận nó làm đồ đệ không.
"Không tiện!”
Sở Phong lắc đầu từ chối, thản nhiên nói: "Tôi chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, huống chỉ là con gái."
"Lão Liên, tôi cứu ông cũng chỉ là một cuộc giao dịch làm ăn thôi, hai chúng ta đừng nói đến tình nghĩa, ngay cả quen biết còn chưa tính tới nữa là”
“Đột nhiên đưa ra đề nghị như thế này, cũng không thích hợp lắm đúng không?”
Hắn có cả một thân tu vi, nhưng đều là các thuật tu hành, hoàn toàn khác biệt với võ thuật truyền thống của các trường học trong xã hội.
Huống chỉ hẳn quả thật mới quen biết đối phương chưa lâu.
Tùy tiện thu nhận đồ đệ, chuyện này tuyệt đối không thể được!
Lão Liên nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn Liên Thanh Thanh.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, mím môi, do dự một lát, không nhịn được hỏi: “Sở tiên sinh, tôi thật lòng muốn trở thành đệ tử của anh, anh kiên quyết không nhận tôi làm đồ đệ như vậy, nhưng anh có quan tâm đến cảm xúc của Vân tổng không?”
Vân Thủy Dao sửng sốt một chút, ngay khi cô ấy định mở miệng nói thì Sở Phong lại xua tay nói: "Có liên quan gì đến Dao Dao chứ?”
"Cô ấy là bạn của tôi, vài ngày nữa tôi còn phụ trách bảo vệ cho cô ấy, cô có suy nghĩ nhiều quá không vậy?"
"Chuyện này kết thúc ở đây, không cần phải nói nữa, tôi sẽ không thu nhận đồ đệ.
"Lẽ nào sau này không thể cung cấp dược liệu lâu dài được nữa sao?”
Hắn còn chưa kịp nói xong, đối phương đột nhiên cắt ngang, bước tới trước, trịnh trọng nói: "Anh cũng thấy rồi"
"Liên gia của tôi là một đại gia dược phẩm, không chỉ ở Tây Kinh, mà ngay cả ở tỉnh thành cũng nằm trong top 10."
"Chúng tôi có nhiều cách để tìm ra bất kỳ dược liệu đắt tiền hoặc khan hiếm nào."
"Nếu như anh đã có thể chữa bệnh cho ông nội ôi bắng dược liệu, chẳng lẽ sau này anh không muốn có được tài nguyên dùng mãi không hết này sao?"
"Uy hiếp tôi sao?"
Sắc mặt Sở Phong tối sầm lại.
Lời đề nghị của cô ấy thực sự rất hấp dẫn.