Sở Phong giật mình.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ, nếu Liên Thanh Thanh vẫn kiêu ngạo và độc đoán như lần đầu gặp nhau thì hắn cũng không khách sáo làm dì.
Nhưng ai ngờ thái độ của cô ấy lại cung kính như vậy, giống như đang coi hẳn là khách quý.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, nhất định cô ấy đã bị ông nội mâng, đồng thời cũng đã biết chỉ có một mình Sở Phong có thế chữa khỏi bệnh cho ông nội.
Có điều hắn cũng không có ý định ra tay gị sao quy tắc của hãn không phải thứ dễ thay đổi được.
Ngược lại là hẳn khá tò mò món quà lớn mà đối phương nói là gì.
"Chuyện, chuyện này là sao?”
"Tại sao trông Liên tiểu thư có vẻ rất kính trọng tên đó vậy, cứ mở miệng là kêu một tiếng ngài Sở?"
"Tôi không nghe nhầm chứ? Không phải cô ấy là chỗ dựa do Âu Dương Sinh mời đến sao, hơn nữa rắc rối này cũng dính tới sản nghiệp của cô ấy mà?
“Sốc thật đó, giọng điệu này cảm giác như đang xem hắn là khách quý á, tình tiết bất ngờ này tự nhi làm tôi không hiểu gì hết.”
Nhìn thấy cảnh này, mọi người lại bắt đầu bàn tán, thảo luận sôi nổi.
Những lời mỉa mai Sở Phong cũng đã giảm bớt, vẫn chưa rõ tình hình nên không ai dám bày tỏ lập trường của mình.
Đặc biệt là Vân Thủy Dao, đôi mày của cô càng nhíu càng chặt.
Nói thật là vừa rồi thấy Liên Thanh Thanh đến, trong lòng cô cũng có chút lo lắng.
Mặc dù có phần sợ liên lụy đến gia tộc.
Nhưng mà cô càng sợ đối phương sẽ giận chó đánh mèo, trút giận lên người Sở Phong.
Hiện giờ trong lòng cô, Sở Phong đã chiếm một vị trí rất quan trọng.
Nếu hẳn gặp phải chuyện bất trắc gì, trong lòng của cô sẽ rất khó chịu.
“Không phải đâu đại tiểu thư, có phải ngài nhận nhầm người rồi không?"
Lúc này Âu Dương Sinh mới hoàn hồn lại, bước nhanh về phía trước, khó hiểu nói: "Là tên nhóc này đã đánh bọn tôi, hơn nữa còn cố tình gây sự ngay trước cửa hàng của chúng ta, hắn là kẻ thù của chúng ta đó... Tại sao ngài còn khúm núm với hắn như vậy làm gì, chuyện này..."
"Bốp~ Bốp~!”
Chưa kịp nói xong, một cái tát vang dội đã giáng thắng vào mặt ông ta.
Thế là cả hai bên trái phải đều đã bị đánh, vì lực quá mạnh mà mặt của ông ta đã bắt đầu đỏ bừng và thậm chí là sưng tấy lên.
"Câm miệng!"
Liên Thanh Thanh trừng mắt nhìn ông ta một cái, cao giọng nói lớn: "Ngài Sở y thuật siêu phàm, là cao thủ có thế chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi."
“Từ giờ hẳn sẽ là vị khách quan trọng nhất của nhà họ Liên chúng tôi, ai dám bất kính với hẳn chính là bất kính với ông nội tôi”
“Người nào dám nói năng xấc láo với hẳn, tôi nhất định sẽ cắt lưỡi người đó!"
Bùm bùm!
Nghe vậy, mọi người đồng loạt cảm thấy như bị sét đánh, đầu óc ong ong,
Có ai ngờ thanh niên trông có vẻ kiêu căng ngạo mạn này lại là khách quý của nhà họ Liên!
Chẳng trách sao hắn dám công khai nhận khiêu chiến, không thèm quan tâm đến sản nghiệp gia đình. Cái này không phải là lấy trứng chọi đá, trẻ người non dạ.
Mà là tự tin bảy mưu tính kế!
"Tại sao lại như vậy chứ, không nên.."
'Sau khi nghe được lời Liên Thanh Thanh nói, Âu Dương Sinh lập tức sửng sốt tại chỗ.
Ông ta không thể tin được, nhưng ông cũng không dám nhiều lời mà chỉ là kinh ngạc nhìn Sở Phong, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Tại sao tên này lại thích giấu nghề thế chứ?
Cmn nếu cậu có quen lão Liên sao không nói sớm? Bây giờ tôi ngu ngốc gọi người tới rồi phải làm sao, có khác gì tự vả vào mặt mình không chứ?
Nếu sự thật là như vậy, lỡ hẳn muốn truy cứu tới cùng, không phải ông chết chắc rồi sao?
Ông ta biết rất rõ cách làm việc của lão Liên, làm tốt thì nói gì cũng dễ dàng.
Nhưng nếu đã gây ra chuyện gì đó sẽ không bao giờ cứu vấn được nữa
Gần vua như gần cọp.
Có thể lên thiên đường cũng có thế rơi xuống địa ngục bất cứ lúc nào!
“Thực xin lỗi ngài Sở, chuyện này thật sự là hiểu lầm."
"Nếu sớm biết ngài ở đây, cho dù phải từ bỏ Thiên Dược Các, tôi cũng không muốn đối đầu với ngài đâu”
“Lần này đến đây, ông nội tôi dặn đi dặn lại, dù thế nào cũng phải xin được ngài tha thứ."
"Ngài muốn làm thế nào cứ nói, chỉ căn là chuyện tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm!"
Liên Thanh Thanh gập người cúi đầu thật sâu với Sở Phong, vẻ mặt đầy lo lắng.
Cho tới lúc bị Sở Phong đánh bại, trong lòng cô ấy vẫn không phục.
Nhưng khi cô nghe ông nội miêu tả vẽ căn bệnh của mình, đặc biệt là sau khi chứng kiến bộ dạng đau đớn khi ông phát bệnh, cô mới nhận ra những gì Sở Phong nói lúc đó là thật.
Hơn nữa, dù đã đi gặp các bác sĩ nổi tiếng nhất vẫn không có kết quả, có lẽ chỉ có hẳn mới có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội.
Cho nên dù tính tình cô ấy có kiêu ngạo đến đâu, khi đụng đến chuyện của ông nội, cô vẫn có thể từ bỏ hết tôn nghiêm và thể diện để cầu hẳn giúp.
"Cô Liên quá lời rồi, lời xin lỗi này, tôi không dám nhận đâu"
“Tôi chỉ đến đây mua một ít dược liệu mà thôi, không ngờ lại bị họ tính giá trên trời, hơn nữa còn bắt tôi phải dập đầu xin lỗi."
“Tôi sợ nếu tôi còn dám đưa ra thêm yêu cầu nào nữa sẽ không thể rời khỏi con phố này.”