Thành phố Tây Kinh, khách sạn Hoa Thiên, trong căn phòng tình yêu.
Ánh đèn sắc đỏ, bồn tắm đầy cánh hoa, cùng với mấy bộ đồ nội y ren.
Sở Phong chuẩn bị mọi thứ tỉ mỉ, lặng lẽ chờ đợi vợ mình là Lạc Thi Thi tới.
Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của bọn họ, cũng là lần đầu tiên họ chung chăn gối trong ba năm này.
Mọi ngày cô vẫn luôn lấy lý do là âm thanh lớn quá sợ bị người nhà nghe thấy để từ chối.
Nhưng buổi chiều nay, cô lại bảo trợ lý Trình Lan gọi điện thoại tới bảo hắn chuẩn bị phòng rồi chờ cô, rõ ràng là cô đã muốn dâng thân thể mình cho hẳn rồi.
"Reng reng reng." Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Sở Phong cầm điện thoại lên xem thử, thấy là số lạ, hắn hơi do dự một lát, rồi vẫn nghe máy: "Ai vậy?"
"Xin chào thần y Sở."
Nghe thấy giọng của Sở Phong, đầu dây bên kia lập tức vang lên một giọng nói vừa kích động mà lại vừa ẩn chứa quyền thế: "Tôi là Ngô Khải Hoa, chủ tịch Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, nửa năm trước ngài đã chữa khỏi bệnh ung thư của tôi...
"Nói trọng tâm." Sở Phong không có hứng lải nhải với ông ta.
Buổi hẹn với vợ là vào tám giờ tối, giờ đã bảy giờ năm mươi rồi.
Thấy Sở Phong mất kiên nhẫn, Ngô Khải Hoa cũng không dám trễ nải, ông ta vội vàng nói: "Tôi gọi cuộc điện thoại này là vì muốn nói cho ngài biết, tôi đã giúp vợ ngài giành được suất tham gia tranh cử quỹ đầu tư do tập đoàn Vân Thị, gia tộc đứng hàng đầu ở thành phố Tây Kinh tổ chức rồi."
Nhà họ Vân.
Tài sản cá nhân hàng chục tỷ, đồng thời cũng qua lại rất thân thiết với cả hai giới chính trị và quân sự.
Khoản đầu tư năm tỷ tệ lần này cũng là nhằm lôi kéo lòng người, chuẩn bị cho thăng tiến lên gia tộc tài phiệt.
Mà nhà họ Lạc cũng chỉ là một gia tộc hạng ba, tài sản cá nhân cùng lắm chỉ tầm một tỷ..
Nếu có thể đoạt được suất tranh cử, có nghĩa là ít nhất có thể nhận được tới năm trăm triệu tệ tiền đầu tư.
Có được số tiền kia sẽ mang lại nguồn hỗ trợ cực lớn giúp nhà họ Lạc thăng tiến lên gia tộc hạng hai.
“Cảm ơn."
Sở Phong lên tiếng hỏi: "Bên phía nhà họ Vân có yêu cầu gì”
"Là thế này, gia chủ nhà họ Vân là Vân Chấn Thiên có ơn với tôi, gần đây cơ thể ông ấy có vấn đề, mời không biết bao. nhiêu bác sĩ nổi tiếng cả trong cả ngoài nước mà vẫn không thấy đố hơn”
"Tôi biết y thuật ngài tinh vi, có bàn tay thần, cho nên mới muốn xin ngài ra tay, vậy có được không?"
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong vẫn bình tĩnh.
Yêu cầu mà đối phương đưa ra đều nằm trong dự liệu của anh.
Ba năm trước đây.
Anh và Lạc Thi Thi kết hôn, đồng thời cũng đã đưa ra nguyên tắc.
Muốn cho hẳn ra tay cứu người thì phải trợ giúp cho nhà họ Lạc.
Ba năm qua, hẳn ra tay không dưới trăm lần, cũng mang đến vô số tài nguyên cho nhà họ Lạc!
Mà đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến nhà họ Lạc từ một gia tộc ngèo đơn độc có thể phát triển thành gia tộc hạng ba như ngày hôm nay!
"Khi nào có thời gian tôi sẽ đi xem."
"Cứ vậy đi."
Sau đó cúp điện thoại.
Mấy phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Trái tim Sở Phong hơi rung động, hắn hưng phấn tới mở cửa, lại phát hiện ra người tới không phải vợ mình, mà lại là
Trình Lan.
Sau lưng cô ta còn có mấy người phụ nữ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang đang đứng đó nhìn.
“Trang trí lòe loẹt thật đấy.
Đánh giá qua căn phòng, Trình Lan bĩu môi, lấy tài liệu ra, còn đập vào mặt Sở Phong: "Lại đây, kí tên lên đi, để tôi còn về làm việc tiếp!"
Sở Phong nhặt tài liệu lên, lúc ngẩng đầu lên, đọc được mấy chữ cái to, hắn lập tức bối rối: "Bản thỏa thuận ly hôn?"
"Trình Lan ý cô là sao?" "Tổng giám đốc Lạc muốn ly hôn với anh!" Trình Lan khoanh tay trước ngực, cất cao giọng nói:
"Xế chiều hôm nay, tập đoàn Lạc Thị được mời tham gia quỹ đầu tư do nhà họ Vân tổ chức."
"Một khi kéo được khoản đầu tư về, nhà họ Lạc sẽ được. thăng tiến lên gia tộc hạng hai, mà nhà họ Lạc cũng sắp trở thành ngôi sao thương nghiệp mới tại Tây Kinh, tiền đồ vô lượng!"
"Mà anh, cũng chỉ là một thẵng vô dụng chỉ biết giũ nấu cơm, anh có tư cách gì mà làm bạn đời của cô ấy, lại còn gắn cái mác chồng?"
"Nếu anh còn biết thân biết phận thì mau ký đi, đừng có mà không j mà cũng chiếm gầm cầu chứ!"
Sở Phong nghe vậy thì kinh hãi, nhưng cũng không bộc lộ, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói khẽ: "Những lời này, là nguyên văn của Thi Thi sao?"
"Nguyên văn còn khó nghe hơn, anh muốn nghe không?”
Trình Lan khịt mũi coi thường, "hừ" một tiếng, nói: "Sở
Phong, anh phải chấp nhận sự thật, anh và tổng giám đốc Lạc hoàn toàn là người của hai thế giới!"
"Cô ấy là nữ hoàng ở xa tít trên cao, còn anh thì chỉ là con cóc thôi, để anh làm chồng cô ấy suốt ba năm đã là may mắn cho anh lắm rồi!"
"Đừng có mà không biết điều, nếu không thì sế không có kết cục tốt đâu!"
Sở Phong không hề bị lay động, hẳn lạnh lùng đáp: "Uy hiếp tôi cũng vô dụng thôi."
“Trừ khi chính miệng Thi Thi nói với tôi, còn không, tôi sẽ không ly hôn..."
“Thật không biết xấu hổi"
Trình Lan "xì" một tiếng, cố nén lửa giận, lấy một tập gì đó trong túi công văn ra: "Rác rưởi, đừng tưởng rẵng tôi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì."
"Không đồng ý nghĩa là muốn tiền chứ gì?"
"Đây, giấy tờ bất động sản, chìa khóa xe, và cả một tấm thẻ ngân hàn có hơn nghìn vạn!"
"Chỉ cần anh chịu ký tên, thì tất cả đều là của anh." Nói xong, cô ta ném đống đồ xuống đất.
Âm thanh trong trẻo, cũng tựa như trái tim Sở Phong vậy, vỡ tan tành trên nền đất.
"Còn cả mấy người phụ nữ này."
Thấy Sở Phong không nói lời nào, Trình Lan cho rằng hẳn đã lay động, trong lòng cũng khinh bỉ hắn, cô ta nói tiếp:
"Bọn họ là phụ nữ mà tổng giám đốc Lạc sắp xếp gọi riêng cho anh."
"Chẳng phải anh bị tỉnh trùng lên não, lúc nào cũng rất muốn làm chuyện ấy với tổng giám đốc Lạc hay sao?"
"Tổng giám đốc Lạc vẫn nể tình cảm vợ chồng, dùng tiền mời các cô ấy tới hầu hạ anh, chỉ mong anh đừng bị vắt khô là được!"
"Cô ấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi hy vọng anh cũng biết điều một chút, đừng để tôi coi thường anh!" Vừa mới nói xong.
Mấy cô gái được gọi tới liền chạy đến, quấn lấy người hắn như bạch tuộc, miệng còn không ngừng kêu các kiểu "Ông chủ", "Bảo bối".
"Cút đi!"
Sở Phong dùng một tay đẩy mấy người họ ra, căm tức nhìn Trình Lan: "Lạc Thi Thi đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy!"
Hắn tức giận thật rồi!
Ly hôn thì thôi, lại còn tìm mấy người phụ nữ này tới làm nhục hẳn.
Nghĩ tới cái thứ gọi là tình cảm vợ chồng mà đối phương nói, hắn cảm thấy đây đúng là trò đùa buồn cười nhất trên đời này.
Nếu cô nghĩ tới tình cảm vợ chồng thật, thì cũng không. đến mức đến cả việc ly hôn cũng phải tìm người khác làm thay.
"Họ Sở kia, anh đừng có mà không biết điều..."
Thấy Sở Phong không chịu ký tên, Trình Lan đang định nổi giận thì có một người phụ nữ mặc váy đen dài, tư thế thướt tha bước vào từ bên ngoài.
Người phụ nữ này, ngũ quan tuyệt đẹp, da trắng nõn nà, từng cử chỉ động tác đều vô cùng quyến rũ.
Lại thêm cả khí chất lạnh lùng riêng biệt, tựa như nàng tiên trong bức họa, khiến lòng người rung động.
"Núp ở phía sau thì có nghĩa lý gì?"
Nhìn qua người phụ nữ phong thái nổi bật trước mắt, trong lòng Sở Phong trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cuộc hôn nhân ba năm, cô lo việc bên ngoài, hắn lo việc nhà, cuộc sống mỹ mãn.
Vốn dĩ chờ tới khi nhà họ Lạc phát triển lên là cô có thể tập trung vào chuyện gia đình, cô và hän ở bên nhau mãi mãi.
Nhưng bây giờ cô lại muốn ly hôn?
"Tôi không né tránh, chỉ là tôi muốn cho anh chút sĩ diện cuối cùng thôi."
Lạc Thi Thi nói nhẹ như mây gió.
Ánh mắt lạnh lùng như vậy, đến cả người dưng cũng không bằng.
"Sĩ diện sao.."
"Tổng giám đốc Lạc nói nghe nhẹ nhàng thật, em cho rằng ba năm hôn nhân chỉ cần hai chữ là có thể dễ dàng biến mất sao?"
Sở Phong cô đơn tự giễu.
Nét mặt Lạc Thi Thi hơi thay đổi, nhưng cô chợt kiên định lên: "Không nói tới những chuyện khác, nói chuyện chính đi."
"Sở Phong, anh trách tôi cũng được, tôi có lỗi với anh cũng được, nhưng chúng ta ly hôn đi."
"Nhà xe cho anh tất, trong thẻ này còn có một nghìn vạn, đủ cho cuộc sống của anh sau này."
"Chúng ta hợp được tan được, đừng biến thành kẻ thù, không cần thiết phải vậy."
Nói rồi, cô nhặt đồ dưới đất lên đưa cho Sở Phong.
Nhưng Sở Phong không nhận mà chỉ thất thần nhìn cô: "Lạc Thi Thi, em cảm thấy hôn nhân có thể dùng tiền để trao đổi sao?"
"Chê ít?"
Lạc Thi Thi lục túi xách, rồi móc ra một tờ séc trắng: "Anh cứ điền tờ chỉ phiếu này tùy ý đi."
"Chỉ cần anh chịu ký tên..."
"Xịt
Sở Phong xé nát tờ chỉ phiếu luôn, rồi trịnh trọng nói: "Em nghe không hiểu thật, hay là đang cố tình giả ngu?"
"Chúng ta kết hôn ba năm, cho dù là con chó thì cũng có tình cảm, lễ nào trong mắt em tiền bạc còn nặng hơn cả tình cảm sao?"
"Thật xin lỗi, tôi không có tình cảm với anh.”
Thái độ của Lạc Thi Thi kiên quyết, cô kiên định nói: "Hơn nữa, đúng là tiền bạc rất quan trọng với tôi."
"Nhưng em đã là Chủ tịch tập đoàn Lạc Thị rồi, tài sản cá nhân mấy trăm triệu, chẳng lế với em vẫn chưa đủ sao?"
"Ha ha" Lạc Thi Thi cười khổ một tiếng, thất vọng nói: "Anh nhìn xem, đến bây giờ anh vẫn còn xoản xuýt vấn đề tiền bạc, rõ ràng là anh thật sự không biết thứ tôi muốn là gì."
Đối với cô mà nói, tam quan hợp nhau là điều rất quan trọng.
Nhưng ngoài giặt giũ nấu cơm ra thì hän chẳng hề có sự giúp đỡ gì với sự nghiệp và kế hoạch tương lai của cô cả.
Điều cô cần là một người chồng có thể để cô dựa dẫm vào, chứ không phải một người giúp việc miễn phí!
"Đúng vậy đó, đúng là anh không biết em muốn cái gì."
Sở Phong không khỏi tự giễu nói: "Anh chỉ biết khi em mệt thì sẽ muốn anh đấm bóp cho em."
"Khi em khát sẽ muốn anh ép nước trái cây cho."
"Khi em đói bụng..."
"Đủ rồi, đừng nói nữa."
Lạc Thi Thi ngắt lời.
Quả thực, quá khứ ấm áp khiến cô rung động, nhưng cô không chỉ cần mỗi những thứ này, cô thở dài đáp: "Nói những điều này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa..."
"Vậy thì nói chuyện thiếu gia nhà họ Diệp đi."
Sở Phong hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Anh nghe nói, gần đây em và Diệp Kim Long qua lại rất thân thiết."
"Em nhất quyết muốn ly hôn với anh, có phải là vì anh ta không?"
Vẻ mặt Lạc Thi Thi đầy vẻ bối rối.
Hắn không xoăn xuýt chuyện về tiền bạc thì cũng là chuyện về người khác, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết vấn đề nằm ở đâu.
Có vẻ như ly hôn với hẳn là một quyết định sáng suốt.
"Đúng vậy thì sao, đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc anh có ký tên hay không..."
"Anh ký”
Trái tim không nằm ở đây, cho dù có giữ người lại thì cũng có ý nghĩa gì?
Sở Phong tuyệt vọng hoàn toàn, hẳn cầm bút lên, vù vù vài nét đã ký xong, rồi ném tài liệu về.
"Lạc Thi Thi, từ nay về sau, em và anh không còn quan hệ gì nữal"
Rồi quay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Nhìn bóng lưng hẳn rời đi, Lạc Thi Thi thất thần nói: 'Lẽ nào, ly hôn với anh, là tôi sai thật sao?"
Vốn tưởng rằng ly hôn sẽ dễ thoải mái hơn nhiều, nhưng không hiểu sao giờ phút này trong lòng cô lại cảm thấy có hơi áy náy.
"Tổng giám đốc Lạc, cô không cần phải hao phí tinh thần vì cái tên vô dụng kia."
Nhận ra tâm tư của Lạc Thi Thi, Trình Lan an ủi: "Thật ra nhìn từ một góc độ khác thì ly hôn cô với anh ta mà nói cũng là một kiểu bảo vệ anh ta."
"Dù sao thì sau này cô cũng nhất định trở thành một viên ngọc sáng chói sao trăng vây quanh, mà anh ta làm chồng của cô cũng sẽ chỉ trở thành con cóc ghẻ kí sinh bị người đời phỉ nhổ mà thôi."
"Đi thôi, ngài Diệp vẫn đang chờ chúng ta tới trao đổi chỉ tiết cuộc tranh cử đó."
Lạc Thi Thi im lăng.