Đợt bệnh này của Lâm Nhan vốn là vì lạnh nhưng Sở Mộ Trầm và Tạ Phong Trần đều lo lắng cho cô, vì vậy không cho cô đến đoàn quay phim, đạo diễn đoàn phim cũng cho cô dưỡng bệnh tốt rồi mới quay.
Lâm Nhan bị nhốt ở khách sạn hai ngày, bệnh cảm đã khỏi hoàn toàn mới được quyền bước ra khỏi cửa.
Cô vốn tưởng Tạ Phong Trần chờ cô hết bệnh rồi phải quay về, ai ngờ người này cứ trông giữ ở bên cạnh. Anh lại còn trực tiếp sai trợ lý chuẩn bị một chiếc xe dã ngoại siêu xịn, ban ngày cô xuống xe quay phim thì người này xử lý công việc ở trên xe, chờ tới khi cô quay phim xong lại ăn cơm cùng cô. Sau khi kết thúc công việc thì cùng nhau về nhà, mọi người trong đoàn phim đều biết cô có một cái đuôi nhỏ ở sau lưng, thường xuyên trêu ghẹo Lâm Nhan.
Thế nhưng anh trai Sở Mộ Trầm vẫn không ưa Tạ Phong Trần, hai người luôn đối chọi gay gắt. Ai cũng không chịu nhường ai, Sở Mộ Trầm thường treo trên cửa miệng chuyện Lâm Nhan và Tạ Phong Trần đã ly hôn, mỗi lần đều khiến Tạ Phong Trần tức giận tột cùng.
Tức hơn nữa là Sở Mộ Trầm cứ lấy lý do hai người không phải vợ chồng nên không cho hai người chung một phòng, Tạ Phong Trần cần phải ngủ chung một phòng với anh, đương nhiên Tạ Phong Trần phản đối. Anh thuê một căn phòng cạnh phòng Lâm Nhan, ngày nào cũng đợi tới nửa đêm nhân lúc Sở Mộ Trầm không chú ý thì mò vào, Lâm Nhan dở khóc dở cười nhìn hai người đấu trí đấu dũng.
Trời Bắc Hải rất lạnh nhưng bởi vì mọi người ở chung rất vui vẻ nên phối hợp cũng rất ăn ý. Quá trình quay phim thuận lợi hơn dự đoán rất nhiều.
Lúc đoàn phim có thời gian rảnh thì mọi người tụ tập lại một chỗ cùng xem chương trình Cuộc sống tươi đẹp của Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm, sau đó lại còn ship hai người thành couple. Trong gameshow vốn có Lâm Sanh nhưng vì Lâm Sanh gặp chuyện không may, nên hoặc là cắt sạch những đoạn Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên trên màn ảnh, hoặc là làm mờ toàn bộ gương mặt.
Ăn cơm coi gameshow, mọi người xem rất vui vẻ.
Bài hát chủ đề trong album mới của Giang Dã là ''Niết Bàn'' được phát hành vào ngày 1 tháng 12, MV ca khúc cũng được tung ra cùng lúc. Lâm Nhan cũng đăng Weibo quảng cáo cho album của Giang Dã trong cùng ngày. Mặt khác còn dặn dò Tiểu Hòa lén mua album trực tuyến để đẩy lượng tiêu thụ sản phẩm cho Giang Dã.
Fan Lâm Nhan nhìn thấy bảo bối của mình là nữ chính trong MV, toàn bộ bối cảnh đều được quay rất chân thật, khí khái hào hùng, Lâm Nhan cũng được quay vô cùng xinh đẹp. Nhạc có dễ nghe không thì tính sau, quan trọng là vẻ đẹp của nữ thần nhà mình được đặc tả rất xuất sắc, mỗi một Nhan phấn đều chụp màn hình để cài làm hình nền, mỗi ngày đều liếm liếm liếm. Đương nhiên bọn họ cũng sẵn lòng ủng hộ cho bảo bối nhà mình đồng thời cũng tăng độ hot và đẩy lượng tiêu thụ MV.
Trong lòng mọi người vốn không ôm hi vọng gì, ai ngờ sau khi mua và nghe xong, trong nháy mắt đều có cảm giác nhặt được bảo vật, tiếng ca Giang Dã vừa từ tính vừa trầm thấp là điển hình của chất giọng siêu trầm, khiến người ta nghe có cảm giác rung động đánh sâu vào tận tâm hồn. Đặc biệt là lời ca tiếng hát vô cùng êm tai, tựa như đang tái hiện lại một câu chuyện xưa trước mắt người nghe, một thiếu niên tràn đầy sức sống và nhiệt huyết đã từ giai đoạn tự do bay lượn cho tới nghèo túng sa sút, và sau cùng là rớt xuống đáy sâu của xã hội. Tuy trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống nhưng vẫn giữ vững được tâm hồn trong sáng, vẫn luôn theo đuổi một tương lai tốt đẹp.
Mức độ đẩy cảm xúc của thính giả trong bài hát vô cùng đặc sắc, nhân vật chính trong MV tựa như kẻ lữ hành khổ hạnh không ngừng đi về phía trước để tìm kiếm bản thân, tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh chân chính.
Bài hát ''Niết Bàn'' từ ca từ cho tới phối khí đều do Giang Dã biên soạn, mặc dù danh tiếng Giang Dã không bằng lưu lượng đang hot hiện tại nhưng lúc trước anh tham gia chương trình tuyển chọn đã chứng minh được thực lực mạnh mẽ của mình nên để lại ấn tượng sâu sắc cho người xem. Weibo cũng tích lũy thêm được mấy triệu fan, bây giờ đột nhiên ra album, các fan đã sống lại trong nháy mắt, hưng phấn tột cùng, chạy xuôi chạy ngược khắp mọi ngóc ngách để đẩy lượng tiêu thụ cho tình yêu của mình.
Tiêu Bạch cũng làm tốt các hoạt động quảng cáo, lượt tiếp cận người nghe cũng đã tăng lên, bài này lập tức on top.
Có lẽ do Lâm Nhan cố ý đăng trên Weibo nên ca khúc của Giang Dã cũng lên hotsearch.
Lúc ăn cơm trưa, có rất nhiều nhân viên trong đoàn phim đến hỏi thăm Lâm Nhan về Giang Dã, mọi người đều nói bài đó rất dễ nghe, chính xác là loại bài hát khiến người ta nghe đi nghe lại nhiều lần, thậm chí ngay cả Sở Mộ Trầm cũng nhịn không được mà nói một câu, ''Bài hát này không tệ, tổng thể MV cũng quay rất đẹp, sẽ hot!''
Lâm Nhan vừa nghe lão đại khẳng định đã vui vẻ tới mức cười tít cả mắt, ''Em biết mà, Giang Dã rất có thực lực, thứ cậu ấy thiếu là cơ hội.''
''Ánh mắt em cũng không tệ lắm! Nhưng mà...'' Sở Mộ Trầm cười dịu dàng, dừng một chút, bỗng nhiên lại bổ sung thêm một câu: ''Nhưng mà không có mắt nhìn đàn ông.''
Lâm Nhan xụ mặt trong nháy mắt, nhỏ giọng nói một câu: ''Tạ Phong Trần người ta cũng đâu đắc tội mấy người, sao mấy người cứ nhằm vào anh ấy?''
''Không biết lớn nhỏ, không biết gọi anh trai hả? Sao anh có thể yên tâm giao em cho một người đã từng ức hϊếp em chứ? Bây giờ hắn ta yêu em tới mức chết đi sống lại còn lúc trước thì sao hả? Anh cũng đồng quan điểm với bố, khi nào về Bắc Thành, anh và bố sẽ chọn cho em một chàng trai chất lượng cao, tuyệt đối sẽ tốt hơn họ Tạ kia gấp trăm ngàn lần.'' Sở Mộ Trầm oán trách trừng mắt nhìn Lâm Nhan một cái, ngược lại tự nói lý của mình.
Lâm Nhan không trả lời, vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Phong Trần cách đó không xa.
''Sở tiên sinh có ý gì đây? Tôi với Lâm Nhan đều yêu nhau thắm thiết, bởi vì đã từng đánh mất nên bây giờ mới biết trân trọng. Tục ngữ có câu, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, Sở tiên sinh cứ cố tình chia rẽ tôi và Lâm Nhan, hoàn toàn không đếm xỉa và đau xót cho hạnh phúc nửa đời còn lại của em gái mình à?'' Lời nói Tạ Phong Trần đứng đắn, rất không vui nhìn Sở Mộ Trầm chằm chằm, vô cùng muốn đấm anh ta một phát chết luôn. Tức thật! Nếu anh muốn kết hôn với Lâm Nhan thì phải đành cầu cạnh nhà họ Sở.
''Chính vì tôi quan tâm đến hạnh phúc của em gái mình mới không giao con bé cho cậu. Tạ tiên sinh, trong ngần ấy năm, nhà họ Tạ của các người thật sự đã không đối xử tốt với con bé. Nhà họ Sở chúng tôi chỉ có một tiểu công chúa, chúng tôi cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, thương còn không hết, sao có thể để các người tiếp tục chà đạp được.''
''Dù anh nói thế nào thì Lâm Nhan đã là người của tôi, không cần phiền nhà họ Sở quan tâm chuyện hôn nhân của cô ấy, cả đời này tôi sẽ không rời khỏi cô ấy.'' Tạ Phong Trần chẳng muốn so đo với Sở Mộ Trầm nữa, anh ôm Lâm Nhan vào ngực, vẻ mặt vô cùng tệ.
Mấy ngày nay, anh kiêng nể Sở Mộ Trầm ở khắp mọi mặt trận thế mà người này lại không cảm nhận được, chẳng những cố chấp không cho anh và Lâm Nhan ở chung mà còn làm khó dễ đủ điều. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, tên này cố tình muốn làm mình khó chịu, muốn trút giận giúp Lâm Nhan!
Nếu chỉ là trút giận, anh sẽ không thèm để ý. Nhưng người này đã được đằng chân còn lân đằng đầu, anh ấy dám tuyên bố sẽ giới thiệu cho Lâm Nhan người đàn ông khác khiến anh không thể nhịn được nữa.
''Cậu...'' Sở Mộ Trầm không ngờ Tạ Phong Trần lại lật bài ngửa như vậy.
Lâm Nhan đau đầu, cô lo lắng hai người lại bắt đầu tranh chấp sẽ tạo ra cuộc chiến lớn. Cô nhanh chóng chạy đến làm người hòa giải:
''Không nói nữa! Hai người đừng cãi cọ nữa, em muốn ở bên cạnh ai là chuyện của em, hai người tranh chấp có ý nghĩa sao? Anh trai, em biết anh luôn che chở em, đối xử tốt với em nhưng em và Tạ Phong Trần ở bên cạnh nhau là quyết định của bản thân em. Thật ra, chuyện quá khứ em cũng có sai, anh ấy cũng coi như là người bị hại, anh đừng cứ chấp nhất chuyện này làm gì. Huống hồ, em tin bây giờ anh ấy thật lòng với em.''
''Con bé ngốc, em cứ nói chuyện giúp người ngoài mà không nghĩ lại anh làm vậy vì ai.'' Sở Mộ Trầm hừ một tiếng, tim có hơi nhoi nhói.
''Em không nói chuyện giúp anh ấy, em chỉ nói sự thật. Hai người tranh luận suốt ngày để làm gì? Không phải người quyết định cuối cùng vẫn là em sao? Hai con người ngây thơ này... Anh trai, trong lòng em thật sự có suy tính riêng, nếu anh dư thời gian nhiều quá thì tìm chị dâu cho em trước đi. Hôm trước, bố có gọi cho em còn kêu em khuyên anh nữa đấy.'' Hiếm khi Lâm Nhan thấy được một Sở Mộ Trầm tính tình kỳ cục như vậy, nhịn không được mà cười cười.
''Sở tiên sinh, nếu bên cạnh anh chưa có đối tượng thích hợp, tôi sẽ giúp anh lưu ý những cô gái trong giới thượng lưu ở Hải Thành.'' Tạ Phong Trần nghe được lời Lâm Nhan càng ôm chặt bả vai cô hơn, cười nhạt nhìn Sở Mộ Trầm, tâm trạng cũng mang theo một chút ý định xem kịch vui.
''Chuyện của tôi, ai cần cậu lo!'' Sở Mộ Trầm thở hổn hển, trừng mắt với Tạ Phong Trần, bộ dạng như muốn đánh nhau.
''Tính tình Sở tiên sinh khó chịu như vậy, không chừng đã dọa không ít cô gái chạy mất, hèn gì tới giờ vẫn độc thân nha!'' Tạ Phong Trần lập tức bắt lấy cơ hội cà khịa anh ta, tự xả giận cho bản thân mình.
''Đương nhiên tôi không thể so với Tạ Thiếu phong lưu phóng khoáng nên tôi không có ai thích. Kết hôn hai năm đều không về nhà ở, chắc ong bướm ở bên ngoài hợp khẩu vị Tạ thiếu hơn đứa em gái ngốc nghếch của tôi nhỉ!'' Sở Mộ Trầm lạnh nhạt chế nhạo lại.
Sắc mặt Tạ Phong Trần lập tức trở nên khó coi, người này thật đúng là không chịu ăn thiệt thòi dù chỉ một chút, không bật nắp chai làm sao biết trong chai là nước gì, cái thứ boy tâm cơ chỉ biết châm ngòi ly gián.
Lâm Nhan lắc đầu thở dài, cảm thấy đau đầu, cô vừa mới chuyển đề tài thì lại bị dời trở về.
''Có chịu im không vậy? Nói tới nói lui đều là những câu này, hai người không thấy phiền à? Một người thì thích cà khịa, người còn lại thì nói chuyện khó nghe, có thể ngồi xuống cùng ăn bữa cơm đàng hoàng được không? Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, em sẽ không về nhà họ Sở cũng dẹp luôn chuyện về nhà họ Tạ, em tự sống một mình được!'' Lâm Nhan sử dụng tuyệt chiêu trí mạng.
Vừa nghe Lâm Nhan sẽ không cần bất cứ ai trong bọn họ, hai người liếc nhau, lập tức ngậm miệng, cũng thu đao kiếm vô hình trong không trung lại đồng thời không bật ra một lời cãi vã nào, im như thóc đổ bồ.
Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Sau khi ăn xong, Tiểu Hòa dọn dẹp bàn xong thì rời khỏi. Sở Mộ Trầm về xe nghỉ trưa nhưng không có kêu Tạ Phong Trần cùng đi chung.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng Tạ Phong Trần cũng được quang minh chính đại ở chung một không gian với cô, anh vừa tới xe đã ôm chặt lấy Lâm Nhan, vùi đầu vào cổ Lâm Nhan thật sâu, hít hà hương vị trên người cô, vừa thỏa mãn vừa than thở: ''Cuối cùng anh cũng được ôm em rồi.''
Lâm Nhan cảm thấy cổ ngưa ngứa, nhịn không được mà đẩy đẩy anh, ''Đừng quậy nữa! Anh trai em cũng không có ác ý, anh ấy sợ em chịu thiệt. Anh cũng đừng chọc anh ấy tức giận, có thể nhường được thì nhường một chút đi!''
''Đúng vậy, người anh trai nửa đường nhảy ra này đòi lại công bằng cho em cũng không sai, chỉ là khá đáng ghét. Nhưng việc tên đó che chở cho em thì đúng là người anh tốt. Sau này anh sẽ không chấp nhặt với hắn nữa, dù sao thì anh cũng đã bắt cóc em gái cưng của hắn, tính đi tính lại, đây là vụ mua bán có lời.'' Tạ Trần Phong ngẩng đầu lên từ dưới cổ Lâm Nhan, hôn má cô một cái, cười nói.
''Hiểu thì tốt rồi, kiếm được lời mà còn khoe khoang!'' Lâm Nhan giận dữ liếc anh một cái, chớp chớp mắt, nói hùa theo anh. Cô nhìn thấy đôi mắt anh lộ rõ quầng thâm và đầy vẻ mệt mỏi, trong lòng lập tức mềm nhũn.
''Trong khoảng thời gian này, chắc chắn anh mệt chết rồi! Em đã sớm khỏe rồi, bây giờ cuộc sống ở đoàn phim cũng suôn sẻ, còn có anh trai chăm sóc, anh đừng lo lắng cho em. Anh sớm về Hải Thành xử lý chuyện gấp ở công ty đi! Chờ em đóng máy sẽ trở về.''
''Sao vậy? Em không muốn anh ở bên cạnh em sao?'' Tạ Phong Trần nhíu mày, không thích Lâm Nhan kêu anh rời khỏi.
''Đương nhiên là muốn, nhưng anh ở cùng em sẽ làm chậm trễ công việc của anh. Em không muốn làm hồng nhan họa thủy, thứ em muốn là khi hai người yêu nhau nhưng vẫn làm tốt công việc của mình, trở thành người tốt hơn. Ngày nào anh cũng bên em như vậy, rất giống loại quân vương không tảo triều* ở cổ đại.'' Lâm Nhan nhíu mày, chưa từng thấy người đàn ông nào nhạy cảm tới vậy.
*Nguyên văn Tòng thử quân vương bất tảo triều là một câu thơ trong bài Trường Hận Ca của tác giả Bạch Cư Dị. Đây là một bài thơ nổi tiếng kể về mối tình của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Từ khi nàng vào cung, vua Đường đã say mê vẻ đẹp của nàng, thậm chí bỏ bê việc tảo triều vào mỗi sáng, từ đó đã có câu thơ trên.
''Ai nói anh trì hoãn công việc? Không phải anh làm việc lúc em quay phim sao?'' Tạ Phong Trần phủ nhận.
''Đừng gạt em, em biết gần đây tập đoàn Lâm thị lén lút làm rất nhiều chuyện mờ ám, lại còn thường hay nhắm vào Tạ thị. Họ còn cấu kết với một công ty lớn ở Bắc Thành để cướp một vị khách lớn của Tạ thị. Anh thường chờ tới nửa đêm, lúc em ngủ thϊếp đi mới mở cuộc họp qua video, anh không nghỉ ngơi đủ, người cũng đã hốc hác rồi.
Thành thật xin lỗi, bọn họ là bố mẹ nuôi của em, họ nhằm vào anh cũng vì em. Tuy em không hy vọng anh đuổi cùng gϊếŧ tận bọn họ nhưng cũng không muốn anh chịu bất cứ tổn thất nào. Anh đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.''
Lâm Nhan mím môi, nhìn anh một hồi lâu mới nói suy nghĩ trong lòng ra.