Ngón tay đang cởi nút áo của Tạ Phong Trần khựng một nhịp, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, dưới ánh đèn vàng ấm áp, Lâm Nhan nở nụ cười xinh đẹp hệt như một tiểu yêu tinh, đặc biệt là phần cổ áo choàng tắm hơi trễ xuống lộ ra hai hốc xương nông ngay phần xương quai xanh vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ.
Phản ứng tự nhiên của anh không tránh được ánh mắt Lâm Nhan.
Trong lòng Lâm Nhan vô cùng đắc ý, cười vô cùng sáng lạn, thấy anh không tiếp tục cởi nút áo thì cô liền đi về phía trước một bước, ánh mắt nhìn chằm chằm lồng ngực của anh, áo sơ mi đã mở bốn nút, nửa kín nửa hở, đường nhân ngư* như ẩn như hiện, gợi cảm đến mức khiến ánh mắt Lâm Nhan thoáng hiện lên một chút kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng áp xuống, giọng điệu cô rất mạnh bạo lại rất suồng sã, vô cùng mập mờ, "Anh có cởi hết không, hay là muốn tôi giúp anh đây?"
*Đường nhân ngư: là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong Hội họa luận Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra đường nhân ngư làm chỉ tiêu cho cái đẹp và sự gợi cảm.
Lâm Nhan nói xong, không chút khách khí mà chìa bàn tay hư hỏng ra, chạm đúng vào nút áo thứ năm - nơi mà anh đang ngừng lại, ngón tay cô hơi run lên trong khoảnh khắc rồi động một cái, nút áo bị mở ra.
Tạ Phong Trần cảm thấy bản thân mình giống như bị dính chú định thân, chẳng thể nào nhúc nhích, mu bàn tay bị Lâm Nhan mơn trớn như là bị than đá nóng hổi rơi trúng, nóng tới phát đau nhưng tiếp đó là một trận tê dại ập tới khiến anh cảm thấy có lẽ đêm nay mình thật sự uống hơi nhiều.
Thế mà lại để mặc cho đôi tay mềm yếu kia của Lâm Nhan cởi nút áo và sỉ nhục anh.
Tạ Phong Thần có hơi đau đầu, miệng nhỏ của Lâm Nhan quá lợi hại, vốn dĩ anh muốn dọa cô, ai mà ngờ người phụ nữ này không chịu được đả kích, một khi bị kích động liền lộ rõ bản tính, tất cả sự khó xử ngại ngùng trước đó đều biến mất, thay vào đó là háo sắc đến liều mạng.
Anh thật sự muốn nhìn cô có can đảm làm loạn đến mức nào, đêm nay cô rõ ràng không uống rượu.
Lâm Nhan khẩn trương đến mức trái tim đập như đánh trống, lòng bàn tay đã lạnh ngắt và đầy mồ hôi, ai ngờ tên xấu xa này thấy cô ra tay đã trực tiếp rút tay mình về rồi đút hai tay vào túi quần, bày ra thái độ sống chết mặc bay, dù nghiêm chỉnh nhưng vẫn ung dung nhìn cô, không hề có ý định ngăn cản cô.
Ánh mắt anh thâm thúy mà lại không rõ hàm ý, giống như đang nói: Cởi đi! Tiếp tục cởi xem nào! Ông đây chống mắt lên coi cô có thể cởi tới mức nào.
Lâm Nhan cảm thấy huyệt thái dương hơi đau đau, cô chạm đến chiếc nút áo cuối cùng, không hiểu sao tay hơi run lên, mẹ nó, cô hơi hối hận rồi, cảm thấy bản thân như đang rơi xuống hố vậy.
Nhưng đây là trận solo, nếu như cô nhận thua, sợ là chuyện đêm đó sẽ luôn bị anh treo lên miệng, chỉ có cách chiến thắng mới khiến anh tâm phục khẩu phục, sau này cô mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.
Trong lòng Lâm Nhan trầm xuống, cắn răng một cái, dứt khoát cởi bỏ cái cúc áo cuối cùng, cười y hệt như một nữ lưu manh, tiện thể nói: "Tôi nhớ rõ cơ bụng của anh không tệ lắm, mặc áo đúng là phí của trời nha! Giờ được dịp cởi, tôi phải nhìn nhiều một chút."
"Được thôi! Cứ nhìn đi! Không cần khách sáo." Tạ Phong Trần tà ác nhếch môi, dứt khoát giang hai tay ra tựa như muốn để cô nhìn kỹ hơn một chút, đôi mắt đào hoa như sóng nước mênh mông bất tận, tràn ngập phong tình như một yêu tinh mê hoặc lòng người.
"Tôi cảm thấy anh làm vậy không tốt lắm, anh nghĩ xem anh tìm bạch nguyệt quang Lâm Sanh khắp nơi thì nên thủ thân như ngọc vì Lâm Sanh, để tránh sau này cô ấy biết anh dây dưa không rõ với tôi rồi lại giận anh." Lâm Nhan nào dám trắng trợn giở trò lưu manh, nhưng mà lại bị người ta khiêu khích, cô cũng đâu phải bánh bao mềm, cô gian trá cười rồi thản nhiên chuyển đề tài, sau đó xoay người về phía tủ lạnh bên cạnh TV.
"Cởi quần áo của tôi rồi muốn chạy à?" Tạ Phong Trần nhíu mi, tại sao anh phải thủ thân như ngọc vì Lâm Sanh.
Nhưng mà anh cũng không bỏ qua nụ cười gian xảo như hồ ly trên gương mặt Lâm Nhan khi nãy, người phụ nữ này bụng đầy ý nghĩ xấu.
Lâm Nhanh nhanh chóng chụp lấy điện thoại mở chế độ chụp ảnh lên, chĩa thẳng vào ngực người đàn ông, lập tức có vài tiếng chụp ảnh "tách tách tách", sau vài tiếng vang đó, Lâm Nhan đắc ý lắc lắc tay, "Nếu Tạ tiên sinh tự tin với dáng người mình như thế, vậy tôi sẽ giúp anh đăng lên mạng cho tất cả mọi người được mở mang tầm mắt nha! Hôm nay lúc lễ khai máy, anh vừa lên sàn đã khiến không ít người muốn làm vợ nha, những tấm ảnh này mà tung ra chắc có thể bán được giá tốt."
"Vậy sao? Tôi khuyên cô nên nghĩ cho kỹ." Tạ Phong Trần đen mặt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, tràn đầy uy hiếp, thay đổi thái độ vui đùa lúc trước.
Lâm Nhan siết chặt di động trong tay, cảm thấy cổ có hơi lạnh lẽo, nghe hiểu ý của anh chính là cảnh cáo cô không nên tự tìm đường chết.
Nhưng hôm nay do anh chủ động trêu chọc cô, chọc giận cô, tại sao cô phải nuốt cục tức này chứ.
Nhưng mà thủ đoạn Tạ Phong Trần quá tàn nhẫn, cô không dám khiêu khích, suy nghĩ biện pháp làm dịu lại,
"Muốn tôi không đăng cũng được, anh lập tức rời khỏi phòng tôi còn phải thề từ nay về sau không được làm phiền tôi nữa."
"Đưa điện thoại cho tôi." Tạ Phong Trần chìa tay ra, giọng điệu lạnh lẽo tới tột cùng.
Lâm Nhan nhìn Tạ Phong Trần bước từng bước đến, cổ họng nuốt nuốt xuống, giấu điện thoại sau lưng theo bản năng, ngoan cố nói, "Anh đồng ý với tôi trước, viết giấy cam đoan đi, tôi sẽ xóa ảnh ngay lập tức."
"Lâm Nhan, tốt nhất cô đừng khiến tôi mất kiên nhẫn." Tạ Phong Trần bước về phía trước một bước, vươn tay đoạt di động của Lâm Nhan.
Phòng Lâm Nhan không lớn, tủ TV dựa sát vách tường, đối diện là giường, bên trái là cửa ra vào, bên phải là cửa sổ, Lâm Nhan cầm di động né trái né phải, vừa chạy vừa trốn, thân hình người đàn ông cao 1m87, cao hơn cô một cái đầu, đi tới như là Thái Sơn áp sát cô, Lâm Nhan vốn không phải đối thủ, mới hai ba vòng thì cô đã mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Đôi cánh tay của anh để ở hai bên người cô, còn cô thì bị anh bao vây chặt chẽ trong ngực và vách tường sau lưng, mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn mùi thuốc lá nồng nàn chui vào mũi cô, cảm giác này giống như bị anh ôm vào ngực vậy.
Anh bình tĩnh nhìn cô như thế, cũng không động tay, ánh mắt sâu thẳm, "Đưa đây."
Trong lòng Lâm Nhan vô cùng buồn bực, cứng đầu mạnh miệng, "Anh tránh ra trước."
Hai người giằng co không ngừng, ai cũng không chịu nhường ai một bước.
Đôi má xinh xắn của Lâm Nhan đỏ ửng lên vì trận vận động lúc nãy, tuy là mặt mộc nhưng làn da lại trắng bóng và nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng, cái trán đầy đặn bóng loáng còn lấm tấm mồ hôi, lông mi dài rung rung như đôi cánh hồ điệp hoảng hốt vẫy vùng, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ bất lực và mờ mịt.
Tạ Phong Trần chỉ cảm thấy cặp mi rung rung kia như sợi lông vũ khẽ vuốt tim anh, cảm giác rất kỳ lạ, dường như anh không thể tức giận nữa, ngược lại không nhịn được mềm lòng, chìa tay lấy di động của cô mà không tốn chút sức nào, đầu ngón tay bấm nhẹ vài cái xóa sạch tất cả ảnh chụp rồi trả di động lại cho cô, giọng điệu và ánh mắt đã dịu đi vài phần, "Ngoan một chút, loại ảnh nhạy cảm này không thể đăng bậy đăng bạ, tôi sợ tương lai em sẽ hối hận."
Lâm Nhan chưa từng thấy ánh mắt Tạ Phong Trần dịu dàng như thế, mắt cô chớp chớp, suýt chút nữa đã đắm chìm trong đó, cô thầm mắng yêu nghiệt, cô rất muốn đập điện thoại vào gương mặt đáng đánh đòn kia, thở phì phò nói: "Hối hận cái rắm! Tôi chỉ hận không thể chiếu cáo thân hình lõa lồ của anh cho thiên hạ xem."
Tạ Phong Trần khẽ cười một tiếng nhìn đôi môi đỏ hồng của Lâm Nhan vô thức chu chu lên, ánh mắt tối sầm lại, đột nhiên nghĩ tới thời điểm cô to gan và càn rỡ hôn anh trong đêm hôm đó, yết hầu anh xoay chuyển, cảm thấy toàn thân có hơi khô nóng.
"Có người nào từng nói với em rằng cái miệng nhỏ của em lúc không nói lời nào là lúc mê người nhất chưa?" Có lẽ Tạ Phong Trần bị men say ảnh hưởng, ý niệm vừa nảy lên trong đầu, ngón tay đã đặt trên môi Lâm Nhan.
Lâm Nhan như bị sét đánh trúng, ngạc nhiên trợn to mắt, dường như có một dòng điện chạm vào môi, đầu óc cô trống rỗng, trái tim đập "bùm bùm" như muốn nổ tung.
Tạ Phong Trần điên rồi!
Đêm nay đặc biệt ở đây chờ cô chẳng lẽ là muốn dụ dỗ cô sao?
Lâm Nhan có hơi rối loạn, cảm thấy thế giới này điên hết rồi.
Trước mắt tối sầm lại, bỗng dưng trên môi truyền đến một xúc cảm ấm áp, giống như chuồn chuồn lướt nước vậy.
"Có lẽ tôi uống hơi nhiều, tôi nhớ lần trước là do em cưỡng hôn tôi, hôm nay tôi hôn trả lại em một cái, có được không?"
Mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Nhan tắm rửa rồi trèo lên giường trong trạng thái mơ hồ, giọng nói trầm thấp từ tính luôn quanh quẩn bên tai của cô, Lâm Nhan lăn qua lộn lại, hoàn toàn không thể chợp mắt, trong lòng một chút cũng không bình tĩnh được.
Toang rồi, toang rồi, cô không ngủ được, trong đầu toàn nghĩ về nụ hôn kia.
Chắc chắn đêm nay Tạ cẩu điên rồi, nhất định là anh cố ý, anh ghi hận lần trước cô ép anh lăn giường nên bây giờ anh bắt lấy cơ hội trả thù cô khiến cô không thể yên lòng.
Lâm Nhan buồn bực ôm chăn, lăn lộn mấy vòng, trong lòng hoảng loạn, hậu quả là sáng hôm sau đã ngủ quên.
Lúc Lâm Nhan bị Tiểu Hòa kéo ra khỏi giường đã là tám giờ, Tiểu Hòa gấp đến mức đầu đầy mồ hôi kéo cô đi thẳng ra ngoài, "Chị, em ở ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy chị ra, gọi điện thoại gõ cửa chị cũng không phản ứng, em còn tưởng chị xảy ra chuyện gì rồi chứ, chị muộn hai tiếng rồi đó, mau mau lên đi chị."
Lâm Nhan ở trên xe ngáp một cái tới mức chảy nước mắt, không mở mắt ra nổi, trong lòng âm thầm gửi lời thăm hỏi tới mười tám đời tổ tông của Tạ Phong Trần, nở nụ cười khổ, "Chị ngủ một chút, đến nơi thì kêu chị nhé."
"Chị, tối qua chị đi đâu vậy? Quầng thâm mắt đậm như vậy, giờ chị thử đắp mặt nạ để cải thiện xem sao." Vẻ mặt Tiểu Hòa đầy lo lắng khi thấy Lâm Nhan vừa nói xong đã nhắm mắt muốn ngủ.
Lâm Nhan giật giật khóe môi, mệt mỏi tới mức không muốn nói chuyện.
Tiều Hòa lắc đầu thở dài, xé mở mặt nạ mắt rồi khéo léo đắp lên cho Lâm Nhan, bất mãn than thở, "Cho dù chị xinh đẹp bẩm sinh cũng không thể chà đạp gương mặt hoàn hảo không tỳ vết này chứ! Chị muốn khiến Nhan phấn* tụi em đau lòng chết hả! Quá đáng ghê."
Nhan phấn: Fan Lâm Nhan, cũng có nghĩa là fan sắc đẹp.
Trên mặt bỗng nhiên mát lạnh, Lâm Nhan khó chịu bĩu môi, nhưng nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Mới khởi quay ngày thứ hai mà Lâm Nhan đã đến muộn những hai tiếng, tin này đã truyền khắp đoàn phim rồi.
Lâm Nhan vừa đến đoàn phim đã hứng chịu đủ loại ánh mắt, có phê phán, có không hài lòng, có xét nét… Nhìn tới mức khiến cả người Lâm Nhan không được thoải mái.
Trong lòng Lâm Nhan cũng hơi sốt ruột, đạo diễn Đỗ rất có tài, nhưng người có tài thường hay có tật, tính tình của ông vô cùng nóng nảy, ông mắng diễn viên tới nỗi phát khóc nhiều như cơm bữa.
Lâm Nhan biết hôm nay bản thân mình khó tránh khỏi bị mắng một trận, nhìn thấy đạo diễn Đỗ, cô thẳng thắn nhận lỗi, thái độ vô cùng chân thành.
Sắc mặt đạo diễn Đỗ vô cùng tệ, giọng nói gắt gỏng, "Lâm Nhan, đây là đoàn phim, cô có biết chỉ vì hôm nay cô đến muộn mà làm lãng phí biết bao nhiêu thời gian của mọi người ở đây không?"
"Rất xin lỗi, là lỗi của tôi! Sau này chắc chắn tôi sẽ chú ý, mong đạo diễn cho tôi thêm một cơ hội nữa." Lâm Nhan vẫn giải thích, đạo diễn mắng cũng không sai, cảnh diễn sáng ngày hôm nay rất quan trọng, nam nữ chính và nam nữ phụ đều phải diễn chung, bởi vì một mình cô mà những phân đoạn kia đều không thể quay được.
"Đạo diễn, có vài loại người như vậy đó! Ỷ mình có chút nhan sắc thì đi trêu chọc, thả thính khắp nơi, cũng không tự nhìn lại giá trị của bản thân mình, bắt cả đoàn phim phải chờ một người, thể diện của cô ta cũng lớn ghê!" Một giọng nữ quái gở xía vào chuyện này.
Nữ diễn viên nổi tiếng làm giá chính là hiện tượng cả giới giải trí đều không thích, huống hồ mặc dù Lâm Nhan cũng có tên tuổi nhưng không quá lớn, cũng không có tác phẩm đầu tay nổi danh, như vậy ngược lại càng khiến người ta chán ghét.
Lâm Nhan cau mày, ngước mắt nhìn lại, người đang nói trùng hợp lại là người đóng vai Nguyệt mỹ nhân là tình địch của cô trong phim - Phương Đình Đình.
Cô ả chụp mũ người nổi tiếng làm giá xuống cho Lâm Nhan, dường như đã khiến Lâm Nhan đắc tội với tất cả nhân viên có mặt ở đây rồi.
Lâm Nhan hơi bực mình người phụ nữ này, lúc trước trong lúc thử vai, nhân vật Phương Đình Đình muốn chọn chính là Dạ Tranh, nhưng lại bị Lâm Nhan giành lấy đương nhiên trong lòng cô ả sẽ rất bất mãn.
Đạo diễn vừa nghe xong, sắc mặt lại càng không tốt.
Lâm Nhan biết, trải qua chuyện này e là sau này sẽ mang tiếng xấu trong đoàn phim nhưng việc này do cô sai trước nên cô khom mình xin lỗi mọi người rất đúng mực, "Hôm nay là do tôi làm chậm tiến độ của mọi người, tôi rất xin lỗi tất cả mọi người ở đây."
"Xin lỗi có ích gì, ít nhất cô phải giải thích lý do cô đến trễ chứ! Tối hôm qua cô đi đâu hả?"
----------
Hardys cảm thấy tứk cái lồng ngực: Áu áu áu...Tạ cẩu làm tiểu nữ quá thất vọng, một người đàn ông lưng dài vai rộng lại còn hay "cắn càn", thế mòa...thế mòa lâm trận bỏ chayyyy. Cùng là cẩu, nhưng chị gái Nhan cẩu không có dị nhaaaaaaa. Tiểu nữ đã mong chờ một cảnh lăn giường hoành tráng, "vật" nhau sập giường, 1 đêm bảy bảy bốn chín lần T_T
Tạ cẩu làm tiểu nữ buồn quá, cầu các tiểu tiên nữ VOTE truyện để an ủi tâm hồn đang bị tổn thương này, khók thành 1 dòng sông...